Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

chương 278: bức hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao không được nói? Vậy tên tiểu tử thối con nói xem khi nào thì mang về cho mẹ cô con dâu giống Tiểu Nguyệt đây! Mẹ con bây giờ đã bước một chân vào quan tài rồi đấy!” Mẹ Cố bức hôn hơi bị khủng bố.

Cố Cửu lập tức van xin: “Mẹ, chuyện này gấp cũng không có tác dụng. Nhưng mẹ yên tâm, không còn sự ngăn cản của Hạ Tâm Lan, con chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được bạn gái thôi mà.”

“Thế ư? Vậy mẹ đợi nhé, nếu cuối năm con không mang về thì liệu mà đi xem mắt cho mẹ!” Mẹ Cố trực tiếp hạ sắc lệnh.

Kỷ Hi Nguyệt thấy gương mặt của Cố Cửu kìm nén như nhịn đi đại tiện.

“Tiểu Nguyệt, bạn của con nhân phẩm chắc chắn cũng rất tốt. Con phải giới thiệu cho Cố Cửu đấy nhé.” Mẹ Cố lại túm lấy Kỷ Hi Nguyệt.

“Dạ, thực ra con có một người bạn rất tốt. Nhưng sợ không phải guu của Cố Cửu.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến Trần Manh Manh.

Trần Manh Manh đáng yêu xinh xắn, còn Cố Cửu lại phong lưu theo kiểu playboy, quả thực không thích hợp.

“Trần Manh Manh?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Manh Manh quả thực là một cô gái rất tốt. Không biết người đàn ông nào sẽ thật lòng với cô ấy nữa. Có lẽ cô ấy cũng sẽ thích mẫu người đàn ông như Cửu thiếu, nhưng tôi sợ Cửu thiếu không nghiêm túc, còn đầu độc Manh Manh nhà tôi.”

Triệu Húc Hàn cân nhắc một chút rồi nói: “Nhân phẩm Trần Manh Manh thực sự không tệ.”

“Đúng đấy đúng đấy!?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, lúc cô muốn tìm đường chết nhất cũng chính Manh Manh là người khuyên giải cô, mãi cho đến khi bị cô chửi lại nhiều lần cô ấy mới đau lòng bỏ đi.

Cố Cửu bất mãn nói: “Tiểu Nguyệt, có phải cô có hiểu lầm sâu sắc với tôi không? Tôi không hề phong lưu trác táng, ok? Chỉ là tôi chưa tìm được người phụ nữ mình thích nên mới tùy hứng chơi đùa chút thôi. Nếu thực sự tìm được người phụ nữ tôi thực lòng yêu thương, tôi bảo đảm sẽ chiều chuộng cô ấy thành tiểu công chúa.”

“Vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

“Còn không phải? Sau này cô sẽ biết thôi.” Cố Cửu buồn buồn nói.

Mẹ Cố nghe xong thì đôi mắt sáng lên: “Trần Manh Manh? Cái tên rất hay. Vừa nghe đã biết là một cô gái tốt bụng. Tiểu Nguyệt, vậy con thử giới thiệu cho Tiểu Cửu nhé. Nhiều khi hai đứa lại nhìn vừa mắt nhau thì sao.”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ. Nhưng chuyện duyên phận thì phải xem hai người có hợp nhau không đã.”

“Đúng vậy đúng vậy. Tiểu tử thối, nhớ nghiêm túc tương tác với con gái người ta đấy. Chẳng có người con gái nào lại thích một người đàn ông phong lưu đâu biết chưa?” Mẹ Cố lại dạy bảo con trai.

Cố Cửu đành âu sầu gật đầu, sau đó nhướng mày, ánh mắt sáng lên: “Trần Manh Manh có đẹp không?”

“Thằng nhóc này, chó thì phải ăn phân! Đẹp mài ra ăn được sao? Quan trọng là nhân phẩm, nhân phẩm!” Mẹ Cố bị con trai chọc cho tức chết.

“Mẹ, con là chó, vậy mẹ là cái gì!” Cố Cửu lại bắt đầu pha trò.

Trên bàn ăn bỗng chốc gà bay chó chạy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cười không dừng lại được. Triệu Húc Hàn cũng kìm nén rất khổ sở.

Tiêu Ân thiết nghĩ, sau này không nên ngồi chung mâm cơm với đại thiếu gia Cố Cửu, bởi vì không khéo ăn cơm xong lại mang bệnh. Anh ta nhịn cười đến nỗi mặt mày tím tái.

Đúng là quá làm khó anh ta rồi.

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn xin phép tạm biệt mọi người để chuẩn bị tới khách sạn. Hai ngươi già Cố gia đành để bọn họ rời đi. Cố Cửu còn muốn ở lại nhà mấy ngày.

Trong căn phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế thủ đô, Kỷ Hi Nguyệt nằm dài trên chiếc giường size lớn trò chuyện điện thoại với bố. Triệu Húc Hàn thì đang ngồi trước bàn làm việc phê duyệt văn kiện, khuôn mặt rất âm u.

Tiêu Ân đứng bên cạnh bất động, y hệt như một bức tượng điêu khắc.

“Bố, bố đừng lo lắng, con đi chung với đồng nghiệp mà. Ba ngày nữa con về, hiếm khi được ra ngoài chơi nên con phải tranh thủ ngao du một chút.” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt vang lên.

Bố Kỷ bên kia nói gì Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân không nghe được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio