Editor: Vi + Beta: Điêu
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt chửi người, trong lòng sảng khoái không ít, nhưng cô cũng cảm thấy cả người rã rời. Nhìn đồng hồ treo tường, hơn một tiếng trôi qua.
Khi đi qua phòng tập, thấy Triệu Húc Hàn đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt tái đi, trong đầu thầm nghĩ tiêu rồi, chắc hẳn Đại ma vương đã nghe thấy tất cả.
Nguyên tắc của anh đối với cô là, cô càng phản kháng, anh càng mạnh mẽ ép buộc!
"Huhu…!" Kỷ Hi Nguyệt bỗng khóc lớn. Vốn dĩ cô đã đau muốn khóc rồi, lại còn bị người phụ nữ chết bầm kia khi dễ. Ngay sau đó cô nhào lên ôm Triệu Húc Hàn.
"Hàn ca! Em đau quá! Cô ấy khi dễ em! Dùng việc công báo thù riêng! Huhu..." Kỷ Hi Nguyệt khóc nức nở đến mức ruột gan như đứt khúc. Nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt. Muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất.
Cả người Triệu Húc Hàn cứng ngắc. Gương mặt anh vốn đang lạnh như gió lớn, đột nhiên mi tâm nhíu chặt, không biết nên làm gì với cô gái nhỏ trong ngực mình.
"Hàn ca! Em muốn đổi huấn luyện viên, được không? Em sẽ cố gắng luyện tập. Nhưng em không muốn cô ấy dạy. Huhu… nếu không thì anh dạy em nhé? Em nhất định sẽ học thật tốt." Kỷ Hi Nguyệt nũng nịu ỷ lại, nhưng cũng không biết chiêu này có hiệu quả không. Dù sao khổ nhục kế, giả ngu và bán manh, cô làm được.
Nếu như vậy cũng chết, vậy chỉ có thể nói tâm địa Triệu Húc Hàn quá sắt đá, cô vẫn phải ngoan ngoãn nhận hình phạt.
Vô Cốt bước ra khỏi phòng, sắc mặt âm trầm nhìn chủ tử.
Lúc Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn Vô Cốt, trong mắt chỉ còn lạnh lùng sắc bén.
"Chủ tử! Nếu không nghiêm khắc, không biết lúc nào Kỷ tiểu thư mới có thể đứng được bên cạnh chủ tử. Vô Cốt chỉ dựa vào yêu cầu của chủ tử mà huấn luyện thôi!"
Vô Cốt nói khoác mà không ngượng, đôi mắt liếc qua nhìn gương mặt đầy nước mắt của Kỷ Hi Nguyệt, vô cùng khinh bỉ.
"Cô rõ ràng là dùng việc công báo thù riêng. Tôi cũng đã rất cố gắng rồi, cô biết xấu hổ không vậy?" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, ngay sau đó lại ôm lấy Triệu Húc Hàn: "Hàn ca! Anh dạy tôi đi! Tôi muốn anh dạy tôi!" Nói xong thân thể không ngừng cọ qua cọ lại trên người anh giống như một cô bé ba tuổi.
"Chủ tử! Ngài nhìn cô ta đi! Còn ra thể thống gì!" Vô Cốt nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng tức không chịu nổi, sao chủ tử không đẩy cô ta ra, người đàn bà này đúng là độc ác.
"Ngày mai cô không cần tới nữa!" Triệu Húc Hàn liếc nhìn gương mặt lạnh như băng của Vô Cốt. Sau đó nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Kỷ Hi Nguyệt: "Được rồi! Đừng nháo! Bắt đầu từ mai tôi dạy em."
"Thật sao? Cảm ơn Hàn ca! Hàn ca tốt nhất! Mwah~" Kỷ Hi Nguyệt mừng rỡ, nhất thời cao hứng mà hôn chụt một cái lên má của Triệu Húc Hàn. Sau đó quay đầu, gương mặt thắng lợi nhìn Vô Cốt đầy hắc tuyến.
Triệu Húc Hàn hơi ngạc nhiên, vừa nãy vẫn là dáng vẻ khóc lóc của cô, bây giờ thì như trời quan mây tạnh, ánh nắng chiếu khắp gương mặt vui vẻ rồi. Trái tim lạnh giá của anh như bị cái gì đó đập mạnh, từ từ tan chảy thành nước.
Tại sao anh lại có cảm giác vui vẻ như thế?
"Hàn ca! Em mệt quá! Ngày đầu tiên kết thúc tại đây nhé? Ngày mai nhất định sẽ tập đủ tiếng!" Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vô Cốt đang tức đến mức không nói thành câu, cô lại cười híp mắt nhìn Triệu Húc Hàn.
Mới nhìn một cái, cô thấy trong con ngươi đen láy ấy như chứa cả bầu trời vậy. Thần bí thâm thúy, khiến cho người ta muốn nhìn rõ hơn, lại bất tri bất giác bị hấp dẫn.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của anh hơi chuyển động, ngay sau đó cũng tỉnh lại, kéo luôn Kỷ Hi Nguyệt đang ôm anh ra: "Đi tắm rửa đi!"
Kỷ Hi Nguyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó cũng hoàn hồn lại, khuôn mặt đỏ bừng: "Vâng! Em... Em đi ngay đây." Nói xong xoay đầu chạy, thầm nghĩ trời ơi, vừa rồi cô đã làm gì vậy?
Cô hôn Đại ma vương sao?