Sau khi nghe Lý Mai nói câu này, những người không biết sự tình bắt đầu râm ran bàn tán, nhao nhao đánh tiếng hỏi thăm người bên cạnh xem là tình huống gì.
Lúc này, đám đông đang vây quanh đột nhiên tản ra.
Lâm San dẫn theo đoàn làm phim của cô ấy đến, trên lưng còn mang một chiếc túi lớn, diện một bộ váy ngắn màu trắng tím, làm tôn lên vẻ đẹp không gì so sánh được của cô ấy.
“Wow, Lâm San đẹp quá.”
“Đúng đấy, xinh hơn cả Lý Mai. Quan trọng là trẻ tuổi nữa. Nhìn đôi chân dài miên man kìa. Mẹ kiếp, ghen tị thật ấy.”
“Da của Lâm San đẹp thật đấy. Bộ phim ‘Cảnh giới phong vân’ của cô ấy đóng rất tốt, chỉ là tình tiết câu chuyện hơi dở, nhưng diễn xuất cá nhân của cô ấy thì rất đạt.” ….
Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn Lâm San phóng khoáng thoải mái bước vào giữa vòng tròn, lại đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, tôi đến trễ rồi à?” Lâm San thân thiết cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên biết cô ấy đã đến từ sớm, chỉ là xuất hiện trễ một chút, để cho Lý Mai có thêm thời gian đắc ý. Thông thường người càng kiêu ngạo thì lúc ngã xuống càng bị đả kích mạnh hơn.
“Không trễ, vừa đúng lúc.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười cười.
“Vương Nguyệt, người phụ nữ này cũng là minh tinh à? Aiya, nhìn còn đẹp hơn cả ảnh hậu gì đó ấy chứ, chắc chắn tương lai sẽ rất tươi sáng.” Long Bân không nhịn được lại nói chêm vào,ánh mắt nhìn Lâm San cũng sáng lấp lánh.
Đàn ông mà, ai mà chẳng có tính sỗ sàng.
Kỷ Hi Nguyệt lần đầu nhìn thấy dáng vẻ cảm thán trước vẻ đẹp được phát ra từ tận đáy lòng của Long Bân.
“Cảm ơn anh trai đã khen ngợi. Tôi là Lâm San, nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lâm San nhìn thấy Long Bân cũng rất sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười đáp lại, đồng thời cũng đánh tiếng chào hỏi nhóm người của Liễu Đông.
“Lâm San, cô tự hào cái gì, kịch bản đã bị cắt ngang mà còn tưởng mình có thể một bước bay lên trời à! Nhanh chút đi, tôi không có thời gian rãnh đứng đây nghe mấy người nói nhảm đâu!” Lý Mai lập tức cắt ngang màn hoà hợp của bọn họ.
“Liễu Đông, cậu nói cho mọi người một chút về tình hình cụ thể đi. Tôi nghĩ rất nhiều người ở đây không biết nội tình đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.
Liễu Đông lớn tiếng nói: “Sự việc ngày hôm nay là thế này, trước đây ảnh hậu Lý Mai và Vương Nguyệt phòng tin tức của chúng tôi có đánh một ván cược, cược là nội trong ba ngày Vương Nguyệt sẽ giúp bộ phim mới ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San tìm được được ba mươi triệu tiền đầu tư, nếu không kiếm được thì sẽ dập đầu xin lỗi Lý Mai, còn nếu kiếm được thì Lý Mai phải dập đầu nhận sai với Vương Nguyệt.”
Trong nháy mắt, quảng trường nhỏ náo động cả lên, mọi người vô cùng hưng phấn, quả nhiên là người xem náo nhiệt không ngại đau thắt lưng, nhưng hiện tại Kỷ Hi Nguyệt cần sự ồn ào của họ.
(Không ngại đau thắt lưng: câu nói này ẩn dụ cho những người không sâu sát tình hình thực tế, chỉ giỏi nói bằng miệng, không quan tâm đến khó khăn của người khác, chỉ biết hả hê buông lời lạnh lùng – nguồn: Baidu.)
“Lý Mai, Liễu Đông nói không sai chứ!” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Lý Mai.
Lý Mai khẽ nheo mắt, trong lòng có chút thấp thỏm, cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt không có nét gì của người đang sợ hãi.
“Đúng vậy, tôi đã từng nói như vậy!” Lý Mai không muốn để mất thể diện, với lại cô ta cũng chưa nhận được tin tức từ Hương Thành, cho nên cô ta cảm thấy ba mươi triệu này là không có khả năng thành công, cho dù có thành công cũng không có khả năng trong vòng ba ngày có thể duyệt chi.
Lâm San bước tới trước mặt Lý Mai: “Cô không sợ tôi đã thành công cầm được tiền đầu tư sao?”
“Thế ư? Dựa vào cô ta?” Lý Mai cười khẩy nhìn Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Lý Mai, cô là ảnh hậu, cũng coi như là người nổi tiếng, hy vọng cô nói được làm được, đừng tự làm bản thân xấu hổ.”
“Cô có ý gì đây?” Lý Mai trừng mắt, hằn học nói: “Một phóng viên thực tập nhỏ bé mà cứ tưởng mình là ông to bà lớn à. Còn dám dạy dời tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”