Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

chương 417: vào trường tuyển tài năng (ii)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Dương sửng sốt, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Ngẫu hứng biểu diễn?”

“Ngại?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, nhìn xung quanh vẫn còn nhiều sinh viên đi qua đi lại.

Trần Manh Manh nói: “Lâm Dương, đây là cơ hội của cậu đấy. Nếu Tiểu Nguyệt vừa lòng với kỹ năng diễn xuất của cậu thì vào Húc Nguyệt không còn là vấn đề.”

Lâm Dương thoáng đỏ mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Được, vậy tôi sẽ biểu diễn một đoạn! Các cậu đừng cười nhé.”

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu.

Lâm Dương trước tiên là đứng lại ngay ngắn, tích lũy lại cảm xúc.

Đột nhiên cậu ta quỳ xuống đất, một bàn tay làm động tác Lan Hoa Chỉ, một bàn tay đỡ lấy, vẻ mặt nịnh nọt, đằng hắng cổ họng rồi nói: “Hoàng thượng, ngài thấy miếng ngọc bội này như thế nào? Miếng Ngọc Lung Linh này tinh xảo trong suốt, quả thật là một châu báu hảo hạng.”

(Lan Hoa Chỉ: là động tác chụm ngón cái vào ngón giữa, ba ngón tay còn lại xòe ra. Đây là động tác cơ bản đặc trưng của múa và kinh kịch Trung Quốc, vừa mang đặc điểm thẩm mỹ và xu hướng tâm lý văn hóa của người Trung Quốc – nguồn: Baidu.)

Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh không nhịn nổi mà phá lên cười.

Không ngờ Lâm Dương diễn rất giống thái giám, vẻ mặt nịnh nọt ti tiện, ngón tay và cả giọng nói cậu ta thật sự rất chuẩn.

Lâm Dương đứng lên, đỏ mặt tía tai nói: “Tôi biết ngay là các cậu sẽ cười tôi mà.”

“Xin, xin lỗi, cậu diễn rất đạt, biết nắm bắt sở trường của bản thân. Tôi thấy cậu mà mặc thêm trang phục cổ đại rồi vào vai này thì không ai làm lại cậu đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Rãnh thì đến Húc Nguyệt ký hợp đồng, nhưng người mới phí ký hợp đồng không được cao, cậu tự xem thế nào nhé?”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, không có tiền tôi cũng đồng ý, chủ yếu là cho tôi cơ hội. Cám ơn cậu, cám ơn Manh Manh.” Lâm Dương vui sướng, hoa chân múa tay.

“Tiểu Nguyệt nói lời giữ lời, cậu cứ yên tâm đến ký hợp đồng.” Trần Manh Manh cười nói, “Phải rồi, danh sách tối qua bảo cậu làm đã có chưa?”

“Đương nhiên là có rồi.” Lâm Dương từ trong balo lấy ra một tờ giấy, trên đó là danh sách đã được đánh máy.

Kỷ Hi Nguyệt choáng váng, nhìn mà muốn mắc luôn chứng trypophobia.

(Trypophobia hay hội chứng sợ lỗ tròn là một trong nhiều nỗi sợ về những thứ vô hại, như sợ các lỗ tròn nhỏ, sợ tóc, hay sợ những thứ nhỏ nhặt, những người mắc bệnh sợ lỗ có phản ứng về thể chất và cảm xúc mạnh mẽ bất cứ khi nào họ nhìn thấy các mô hình được tạo thành từ các lỗ hoặc đốm – nguồn: Google.)

“Lâm Dương! Ban nãy cậu đang đóng phim sao?” Có mấy người bạn học thấy cảnh Lâm Dương quỳ xuống thì rất kinh ngạc, kéo nhau chạy qua đây, sau đó bên kia cũng có mấy người chạy đến. Bọn họ cũng lờ mờ đoán là Lâm Dương đang diễn kịch.

Lâm Dương sờ ót, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, là ngẫu hứng biểu diễn. Trong nhà người bạn học này có mở một công ty điện ảnh và truyền hình, nên tôi phải tranh thủ nắm bắt cơ hội chứ?”

“Wow! Thật à? Công ty điện ảnh và truyền hình gì vậy?” Có người kinh ngạc hỏi.

Lâm Dương nói: “Là Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt mà cô Lâm San vừa mới ký hợp đồng đấy.”

Trần Manh Manh nói thêm: “Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt là công ty mới trực thuộc tập đoàn Kỷ Hải, tài chính hùng hậu và tương lai phát triển đầy hứa hẹn!”

“Wow, như tôi có khả năng không? Tôi cũng có thể biểu diễn ngẫu hứng.” Một bạn học nữ hào hứng xông lên nói.

Trong nháy mắt, Kỷ Hi Nguyệt bị đám đông vây quanh, hơn nữa hình như mọi người còn nghe được động tĩnh, nhiều sinh viên của khoa Hí Kịch cũng chạy lại đây.

Trần Manh Manh lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, như vậy không ổn rồi, ai cũng muốn đóng phim, bất kể là vai quần chúng mọi người cũng đồng ý. Cậu xem có nên tiếp tục tuyển không?”

Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng: “Nếu mọi người có hứng thú, tuần sau Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt sẽ có buổi tuyển diễn viên mới, các bạn có thể đăng ký thử vai. Chúng tôi sẽ tuyển chọn sớm hơn các công ty điện ảnh và truyền hình khác nửa tháng, cũng là để cho những người mới có cơ hội.”

“Địa chỉ ở đâu?” Có người hỏi.

“Tầng tám của toà nhà Hoàn Cầu!” Kỷ Hi Nguyệt cao giọng nói.

Mọi người lật đật ghi chép, xung quanh sinh viên tụ tập càng lúc càng đông.

Thấy người đông kín chỗ, Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này, có vẻ giới trẻ bây giờ rất thích làm ngôi sao.

“Được rồi được rồi, mọi người giản tán đi, tuần sau đi thử vai là được rồi.” Trần Manh Manh và Lâm Dương bắt đầu thuyết phục để đám đông giải tán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio