Kỷ Hi Nguyệt lật mình đứng dậy, lúc này đầu tóc của cô rất bù xù, nhìn khá là chật vật.
Nhưng cô rất bình tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn bốn người đàn ông đang bao vây xung quanh.
“Mấy người là ai?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.
“Kỷ tiểu thư, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không đừng trách không khách khí.” Một người mặc đồ đen lạnh lùng lên tiếng.
“Dựa vào mấy người? Có súng không?” Kỷ Hi Nguyệt sợ nhất là có súng. Chỉ cần không có súng, cô có thể đánh trả.
Nhưng ngặt nổi cô vẫn còn ‘bà dì’, quả thực có chút bất tiện.
Bốn người đàn ông đều sửng sốt, một người rút dao ra chỉa chỉa trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “ Kỷ tiểu thư, nỗi đau da thịt không dễ chịu chút nào đâu.”
“Thế ư? Lên đi!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhảy lên đá thật mạnh vào người đàn ông đứng đối diện.
Vốn dĩ là định đá vào đũng quần anh ta, nhưng người đàn ông đó hiển nhiên là cũng có võ, anh ta lập tức dùng tay làm hình chữ thập chặn lại, còn muốn túm chân của Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng sức lực của Kỷ Hi Nguyệt đã khác xưa, cú đá này cô thật sự đã dốc toàn bộ sức lực.
Vì vậy, người đàn ông đó mặc dù chặn được cú đá của cô, nhưng vẫn bị sức lực của Kỷ Hi Nguyệt đẩy ngược ra sau. Nếu không có anh em đỡ phía sau, rất có thể đã ngã nhào xuống đất.
Cú đá thành công, Kỷ Hi Nguyệt lập tức trở ngược nấm đấm đánh người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cúi đầu, chân lùi lại phía sau, Kỷ Hi Nguyệt lại bồi thêm một cước. Cô định là trước khi hai người đàn ông đối diện xông lên, cô phải giải quyết được hai người bên cạnh, nếu không một mình cô chọi bốn người thì không có khả năng.
Người đang ông bị trúng một cước, lập tức ôm bụng lùi lại phía sau, tức giận mắng: “Lên hết đi!”
Nhất thời ba người đàn ông còn lại cùng xông lên. Kỷ Hi Nguyệt mặc dù đã học hơn hai tháng, nhưng dù sao vẫn chưa đủ kinh nghiệm. Dưới sự bao vây của ba người đàn ông, bụng và vai của Kỷ Hi Nguyệt bị đánh trúng, đau đớn làm cô ngã khụy xuống đất.
Một con dao sáng bóng lập tức kề cổ Kỷ Hi Nguyệt, cô thở dài trong lòng, xem ra mình phải rèn luyện thật tốt mới được.
Trên cổ đột nhiên đau đớn, cô đã bị đánh gục.
Trước khi gục ngã, cô còn đang suy nghĩ không biết lần này là ai? Nhưng không giết thẳng cô, giữ lại cô như vậy thì cô vẫn còn an toàn.
Lúc Triệu Húc Hàn làm xong công việc đã là một tiếng đồng hồ sau. Vì muốn tạo cho Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ, anh đổi quần áo, mang kính râm và đội nón lưỡi trai dẫn theo Tiêu Ân xuống bãi đậu xe, đi bộ qua toà nhà Hoàn Cầu sát bên.
Cố Cửu đang bận đến sức đầu mẻ trán, thấy Triệu Húc Hàn đến thì giật mình.
“Sao cậu lại đến đây?” Cố Cửu nói.
“Tiểu Nguyệt đâu?” Triệu Húc Hàn không thấy bóng dáng Kỷ Hi Nguyệt thì hỏi thăm.
“Tiểu Nguyệt? Cô ấy đâu có đến đây?” Cố Cửu ngạc nhiên, “Cũng đâu có nói với tôi.”
“Sao cơ?” Sắc mặt Triệu Húc Hàn lập tức u ám, vội vàng lấy di động ra gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, lại phát hiện di động của Kỷ Hi Nguyệt đã tắt máy.
Mà di động của Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang bị một trong bốn người đàn ông cầm lấy.
“Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi, Tiêu Ân! Tìm IT!” Triệu Húc Hàn xách Cố Cửu đang ngồi trước máy tính lên, sau đó ngồi xuống.
Cố Cửu biết Kỷ Hi Nguyệt đã xảy ra chuyện, sắc mặt cũng hết sức lo lắng, cảm giác không thể tin nổi. Anh ấy cũng không còn tâm trạng câu nệ mấy chuyện này, mắt thấy Triệu Húc Hàn đang gõ liên tục vào bàn phím.
Triệu Húc Hàn của lúc này rất lạnh lùng, vẻ mặt đầy sự nguy hiểm, trong hơi thở toát lên mùi tàn nhẫn và hung hãn.
Sau đó anh cầm điện thoại lên, nói: “Long Bân, Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi, ở bến tàu số của Cảng Thành.”
Long Bân còn đang đu mình trên bức tường đá, thấy điện thoại cậu chủ gọi tới, lập tức cởi thiết bị nhảy xuống.
Huấn luyện viên leo núi còn bực mình hét lên: “Cậu làm như vậy là rất nguy hiểm! Không được như vậy! Đây là thị phạm sai lầm, mọi người đừng học theo cậu ta, rất nguy hiểm!”