Editor + Beta: Vi
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Kỷ Hi Nguyệt ho khan một tràng sau khi nghe câu nói của Tiếu Ân.
"Không thích có thể từ từ thích, dù sao tôi cũng còn nhỏ, trước kia không nhìn đúng người là chuyện bình thường, bây giờ tôi thấy Hàn ca tốt hơn, bắt đầu thích anh ấy, chẳng lẽ không được?"
Tiếu Ân yên lặng một lần nữa, xe đã lái vào bãi đỗ xe của tập đoàn.
"Tiếu Ân, chủ tử của anh không thích Vô Cốt, nếu cứ để cô ta ở bên cạnh anh ấy, đối với Vô Cốt mà nói thì thực ra cũng không phải là chuyện tốt, anh chắc không hy vọng tiểu sư muội của mình thống khổ cả đời." Lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, cô nhìn Tiếu Ân đang mở cửa giúp cô, thận trọng nói.
Tiếu Ân hơi sửng sốt, nhìn dung nhan xinh đẹp thanh thuần của Kỷ Hi Nguyệt, trong nhất thời không nói lên lời.
"Anh đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, sẽ bị chủ tử móc mắt ra đấy." Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta nhìn mình đến mức quên lùi người ra, không khỏi bật cười đùa giỡn, bởi vì cô cũng không muốn chỉ vì Vô Cốt mà khiến quan hệ giữa cô và Tiếu Ân trở nên căng thẳng.
Tiếu Ân nhất thời lúng túng lùi ra, vội vàng thành khẩn nói: "Xin lỗi Kỷ tiểu thư, tôi thất thố rồi, Kỷ tiểu thư nói đúng, quyết định của chủ tử sẽ không bao giờ sai, nên để cho cô bé tỉnh ngộ lại.
Nói xong anh ta hít thật sâu, giống như vừa được thông suốt vậy.
Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, ngay sau đó bước về phía thang máy, ở trong này bốn phía không có xe và bảo vệ, nhưng ngóc ngách nào cũng đều có camera.
Đây chính là thang máy dành cho Tổng giám đốc, ra vào tòa nhà sẽ không có ai biết cả, cũng tránh được có người cố ý muốn theo dõi tung tích của ông chủ tập đoàn.
Trong phòng làm việc của tầng , riêng phòng làm việc đã chiếm nửa tầng rồi, trên màn hình là màn hình siêu to dùng để theo dõi camera dày đặc và chi chít, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm giác tuyệt vọng.
Mà Triệu Húc Hàn đang ngồi ở bàn làm việc rất lớn, một tay chống cằm, hai mắt dán chặt vào màn hình hiện thị hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt bước xuống xe.
Đối diện với anh là Cố Cửu hai chân vung vẩy nhìn chằm chằm di động của anh ta, không ngừng lướt lướt, nhìn biểu cảm của anh ta rất không vui.
Đột nhiên anh ta có cảm giác người đàn ông đối diện bỗng trở nên lạnh lẽo, anh ta hơi rùng mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
Chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đen kịt, đôi mắt tràn đầy hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình vách tường.
Anh vội vàng quay đầu nhìn, thấy đó là hình ảnh Tiếu Ân mở cửa xe giúp Kỷ Hi Nguyệt còn cô thì cười đến tuyệt sắc khuynh thành, cảm giác như vào mùa thu lá vàng rụng rơi, nhưng lại có bông hoa nở rộ, xinh đẹp kinh tâm động phách.
"A..." Trong nháy mắt Cố Cửu cảm thấy trong lòng có chút rung động, con mẹ nó, không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt này lại đẹp như vậy, sao trước kia anh ta lại không biết nhỉ.
Chỉ là anh ta cũng không dám đánh chủ ý lên cô, người đàn ông sau lưng cô có thể làm bất cứ thứ gì cũng được, một tay che trời.
Anh ta chưa muốn chết đâu, xinh đến đâu đi nữa hay có rung động thế nào thì cũng không ý có ý muốn chiếm đoạt Kỷ Hi Nguyệt được.
Trong màn hình, Tiếu Ân lùi ra sau rồi dẫn đường, Kỷ Hi Nguyệt đứng đằng sau che miệng nhỏ cười trộm.
Cô gái nhỏ này định làm gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Sao đột nhiên Triệu Húc Hàn lại lạnh lẽo vậy?
"Cô gái nhỏ của cậu cũng thật xinh đẹp." Cố Cửu vội vàng nói với Triệu Húc Hàn.
Hơi lạnh trên người anh từ từ tiêu tan, ngay sau đó đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn thẳng vào Cố Cửu nói: "Không nên đánh chủ ý lên người cô ấy."
"Khụ khụ, cậu nói cái gì thế, tôi là loại người như vậy à?" Cố Cửu buồn rầu, chỉ là sao anh ta lại có chút chột dạ vậy chứ? Quả nhiên anh ta thật sự yêu thích cái đẹp.
Tại sao lão gia tử lại ác thế chứ, có phải ruột thịt không vậy T^T?