Editor + Beta: Vi
Sau khi mọi người đi xuống thang máy, một mình Cố Cửu lái xe thể thao màu xanh, còn Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn lên chiếc Maserati màu đen khác, đương nhiên Tiếu Ân làm tài xế.
"Hàn ca, cuối cùng thì chúng ta sẽ đi đâu?" Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ màng.
"Ăn tối." Triệu Húc Hàn trả lời.
"...!" Lúc này cô mới nhớ ra, tới giờ cô vẫn chưa ăn cơm.
Sau khi tan làm, cô vội vàng trở về nhà, thay đồ, tắm rửa, trang điểm, đến giờ cũng chưa có miếng cơm nào vào bụng.
"Không đói?" Triệu Húc Hàn thấy cô không nói gì, nhàn nhạt hỏi.
"Đói, đói lắm đó." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, "Đi ăn ở đâu đây?"
Cô biết Triệu Húc Hàn cho tới giờ cũng không tới những nơi quá đông đúc để ăn cơm, cho dù có đi cũng phải đảm bảo công tác bí mật.
"Quán rượu Tân Nguyệt." Triệu Húc Hàn trả lời.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật: "Hàn ca, anh tới quán rượu để ăn cơm ư?"
"Gặp người." Anh quay qua nhìn cô.
"Ai thế? Sẽ không phải người nhà họ Triệu đấy chứ?" Kỷ Hi Nguyệt kinh sợ, cô với anh như vừa bắt đầu qua lại, dần hiểu nhau hơn, sao lại muốn gặp nữa?
Cô chỉ hi vọng muốn làm phóng viên, là một người dân bình thường mà thôi, nhưng Đại ma vương lại phách lối đưa cô đi khắp nơi để gặp gỡ?
Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn bên ngoài, chỉ lạnh lùng nói: "Đến rồi sẽ biết."
Kỷ Hi Nguyệt ồ một tiếng, cũng không nói gì, ngắm cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Rõ ràng là xe này là kính một chiều, người ngoài không thể nhìn vào trong nhưng bên trong thì có thể, cô nhìn được không khí của người đi đường, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Không có gì đáng sợ, cô đối xử tốt với anh, anh cũng sẽ làm vậy với cô.
Phẩm chất của Triệu Húc Hàn, cô dùng đời trước của mình để giám định, anh là người đáng giá để tin tưởng.
Quán rượu Tân Nguyệt là một trong những quán rượu cao cấp đứng tên Triệu thị, không chỉ cả nước mà cả thế giới đều có chi nhánh, dân chúng trong Cảng Thành đều biết đây là quán rượu vô cùng sang trọng.
Trong dòng suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt, rất nhanh bọn họ đã đến nơi, Tiếu Ân lái xe vào bãi đỗ xe.
Cố Cửu cũng đến, bốn người xuống xe đi thang máy, rồi vào một gian phòng sang trọng.
Kỷ Hi Nguyệt có chút hồi hộp nho nhỏ, không biết là sẽ gặp ai, trong nháy mắt khi vừa mở cánh cửa được chạm khắc tinh xảo kia, cô nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Triệu Vân Sâm! Người đàn ông mà kiếp trước cô đã yêu đến chết đi sống lại.
Cháu trai của Triệu Húc Hàn, bằng tuổi với cô.
Lúc này, gương mặt của Triệu Vân Sâm đen thui, bên cạnh anh ta là vệ sĩ mà cô đã từng gặp qua, tên là An Hoa.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ cô vì theo đuổi Triệu Vân Sâm còn đi hối lộ An Hoa, chỉ là An Hoa cũng giống Tiếu Ân, không thèm để ý đến loại con gái đeo bám như cô.
Dáng vẻ băng lãnh cùng cái mặt than kia cũng không khác Vô Cốt là bao.
Bây giờ cô mới nhận ra đó là người của Triệu gia đều giống y nhau, lạnh lùng lãnh khốc, cho nên cũng không thấy lạ lắm.
Triệu Vân Sâm thấy cửa mở ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy người chú ba như Diêm Vương đến từ địa ngục bước vào, theo bản năng mà sợ hãi, lập tức đứng bật dậy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Vân Sâm, lúc này gương mặt điển trai của anh ta còn có vết tím bầm, khóe miệng là vết thương loang lổ, có thể thấy lúc trước Triệu Húc Hàn đánh anh ta đã dùng bao nhiêu là sức.