Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại có một lần uống rượu, Triệu Vân Sâm bảo cô uống cùng Khâu thiếu, mọi người cũng đã ngà ngà say rồi.
Sau đó cô rất khó chịu, đi vào nhà vệ sinh để nôn ra, lúc ra ngoài, Khâu thiếu kéo cô vào một gian phòng nhỏ không người, ra tay với cô.
"Cái gì, không thể nào! Tôi nói với bạn có thể đùa giỡn với cô, nhưng không thể động vào cô, hắn ta làm gì có cái gan này!" Triệu Vân Sâm vội vàng la lên, bởi vì hắn thấy mặt của chú ba càng đen hơn rồi.
"Không có can đảm, cậu có biết mấy người bạn của cậu là người như thế nào không? Mấy tên đó bao phòng chỉ để nữ nhân phục vụ thôi, đừng tưởng tôi không biết, trong quán rượu có mấy cô gái xinh đẹp đều bị bọn họ làm hại."
"Hừ, đó là do bọn họ tự tìm, không phải uống rượu say thì chính là muốn tìm đại gia, nhưng mấy thằng kia không dám đụng vào cô." Triệu Vân Sâm vội vàng nói.
"Không dám, vậy anh đích thân hỏi Khâu thiếu đi!" Kỷ Hi Nguyệt cười nhạt: "Nếu không phải tôi nhanh trí đạp hắn ra, tôi còn trốn được sao?"
Triệu Vân Sâm sửng sốt, cảm giác Kỷ Hi Nguyệt không giống nói dối, nghi hỏi hỏi: "Hắn không nói gì với tôi, tôi cũng không thấy hắn có chút khác thường nào."
"Bởi vì sau khi hắn ra ngoài nhìn tôi đang ngồi cạnh anh, còn trừng mắt nhìn hắn mới không dám nói gì."
Triệu Vân Sâm nhìn chằm chằm cô, tùy tiện nói: "Vậy là không sao rồi, không phải bây giờ cô sống rất tốt sao, cùng lắm thì sau này chúng ta chết già cũng sẽ không gặp nhau nữa cũng được. Cô đừng bảo chú ba ép tôi ra nước ngoài!"
Kỷ Hi Nguyệt cười haha nói: "Đi theo cậu ba năm, bây giờ không vừa mắt, không muốn nhìn thấy cậu nữa!"
Từ trước tới giờ Triệu Vân Sâm chưa thấy Kỷ Hi Nguyệt ác độc như vậy, một người phụ nữ luôn nghe lời hắn, đột nhiên thay đổi đối nghịch với hắn, khiến hắn khó có thể quen được.
Cố Cửu bật cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói: "Kỷ tiểu thư, lời này của cô e rằng làm Triệu đại thiếu gia thấy không thoải mái."
"Tôi không thoải mái ba năm rồi, đến lượt cậu ta không thoải mái cũng rất bình thường, chỉ là, đây là chuyện của Hàn ca, Hàn ca quyết định." Kỷ Hi Nguyệt nhất thời đối diện với sắc mặt lạnh lẽo của Triệu Húc Hàn, cười gượng nói.
"Chú ba, cháu không muốn xuất ngoại, chú không thể lấy việc công báo thù việc riêng, nhiều nhất cháu không gặp nữ nhân chết tiệt này nữa." Triệu Vân Sâm vội vàng nói.
"Fk! Triệu Vân Sâm, tôi là nữ nhân chết tiệt lúc nào, anh mới là chết tiệt, cả người thúi quắc!" Kỷ Hi Nguyệt không nhịn nổi nữa.
"Cô, cô, Kỷ Hi Nguyệt, cô là người luôn theo đuổi tôi, tôi cho cô mặt mũi nên mới chơi đùa cùng cô, cô đừng có dựa vào chú ba liền không biết xấu hổ!" Triệu Vân Sâm hận không thể giết chết Kỷ Hi Nguyệt.
"Hàn ca, em thúi hay cậu ta thúi?" Kỷ Hi Nguyệt ủy khuất nhìn Triệu Húc Hàn.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi cong lên, Cố Cửu trừng mắt nhìn anh, có vẻ như rất muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào.
"Em thơm." Triệu Húc Hàn thành thật trả lời, ngay sau đó thì đứng lên nhìn Triệu Vân Sâm nói: "Ba ngày nữa đi Thụy Sĩ, ba năm sau có thể về."
Nói xong anh xoay người rời đi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đứng lên đi theo, còn nở nụ cười đắc ý với Triệu Vân Sâm, làm ra vẻ mình là người chiến thắng.
"Chú ba!" Triệu Vân Sâm đứng sau tức giận kêu ầm lên.
Cố Cửu nhìn gương mặt đầy đau khổ cùng tức giận của Triệu Vân Sâm nói: "Đừng nói thêm gì cả, tính khí chú ba cậu chẳng lẽ cậu còn chưa biết?" Nói xong cười haha rời đi.
Triệu Vân Sâm đập bàn cái rầm, căm hận nhìn cánh cửa mở rộng.
"Thật quá đáng! Cho dù có là gia chủ cũng không thể lấy việc công trả thù việc riêng được, tôi phải tìm ông nội phân xử!"
An Hoa bước tới nhìn tiểu thiếu gia nhà mình đang nổi giận đùng đùng, nhàn nhạt nói: "Thiếu gia, tốt nhất cậu không nên tìm lão gia chủ."