Tiểu trấn này tương đối nhỏ, trời chưa tối, Hàn Tiểu Tranh đã tìm đến sòng bạc duy nhất trong trấn. Trong sòng bạc lúc nào cũng có người, bất luận ban ngày hay đêm, chỉ cần thế gian này chưa chết hết người, thì sòng bạc không bao giờ không người đến. Tuy không lớn lắm, sòng bạc này cũng không ít người, chỉ có điều kẻ đánh lớn không nhiều, đa số khách chỉ chơi các trò đặt nhỏ ăn nhỏ.
Hàn Tiểu Tranh thò tay vào mình sờ mải, chỉ móc ra được ba đồng lẻ. Ba đồng lẻ chỉ có thể chơi một trò, đó là đổ súc xắc, trò này đặt lớn nhỏ đều được, chỉ cần một hào là đủ đặt cuộc.
Hàn Tiểu Tranh chen vào bàn.
Đứng xen giữa đám người đầy mùi mồ hôi chẳng bao lâu, lúc Hàn Tiểu Tranh chen ra lại, đã có được một, hai lượng bạc. Thế là chàng ngồi xuống tại bàn bài cửu, dường như chàng được vận khí thuận lợi, đặt đâu thắng đó, chẳng mấy chốc một, hai lượng biến thành mười mấy lượng bạc.
Khách đứng xem dần dần dồn quanh lại, trong sòng bạc có người thắng chẳng có chi lạ, nhưng thắng hoài không thua mới là kỳ quái! Hàn Tiểu Tranh vẫn điềm nhiên chơi bài, song khách xem càng lúc càng hưng phấn, mỗi lần chàng thắng là một tràn hoan hô!
Trước mặt chàng đã có hơn ba trăm lượng bạc, ngoài ra còn ngân phiếu trị giá hơn một trăm lượng.
Có vài người không dằn được, cúi xuống nhìn dưới bàn, lại sờ thử con bài chàng đã cầm qua, nhưng không thấy gì khác lạ.
Sau khi thắng thêm một ván, Hàn Tiểu Tranh đứng dậy, mọi người tưởng chàng định đi, có một kẻ thua đến đỏ mắt bèn la to :
- Này, thắng rồi muốn đi à? Ta xem tiểu tử ngươi nhất định đã giở trò gì đây! Ta mới sinh ra đã chơi bài này, mà chưa từng thấy ai chơi chỉ thắng mà không thua!
Nói xong y xăn tay áo.
Hàn Tiểu Tranh không nổi giận, chàng mỉm cười :
- Ta chưa định đi, chỉ muốn vào Như Ý Cục chơi một lát.
Kẻ kia ngậm miệng ngay, y đã nhận ra Hàn Tiểu Tranh có lẽ là dân sòng bạc lâu năm.
Mỗi sòng bạc chỉ có một bàn đánh lớn nhất, gọi là Như Ý Cục. Bàn này dĩ nhiên không nằm lẫn lộn với các bàn khác, mà muốn vào Như Ý Cục, phải có trong tay một số vốn nào đó. Vốn bao nhiêu thì không nhất định, tùy theo mỗi sòng bạc. Trong sòng bạc này, số vốn quy định để vào Như Ý Cục là sáu trăm lượng, mà Hàn Tiểu Tranh có vừa đủ số lượng này.
Người nào vào Như Ý Cục được coi như khách quý của sòng bạc, nên kẻ kia tuy thua bạc nhưng nào dám gây lộn cùng khách quý của sòng bạc? Y đành âm thầm rút lui.
Hàn Tiểu Tranh ôm sáu trăm lượng bạc ngồi vào Như Ý Cục. Chàng ngồi ở ghế Tây, ghế Đông là một người mập quá cỡ, song gương mặt mập trông có vẻ thân thiện, mặt tròn, mũi tròn, mắt cũng tròn.
Ghế Nam là một ngươi ăn mặc dáng thư sinh, có lẽ đọc sách quá nhiều nên mắt kém, nhìn ai cũng nheo mắt, trông khá lờ đờ.
Còn người ngồi ghế Bắc lại là một đạo sĩ! Hàn Tiểu Tranh chẳng ngờ mình lại gặp một đạo sĩ trong sòng bạc! Một là sòng bạc này không bình thường, hai là đạo sĩ này không bình thường.
Tại Như Ý Cục mỗi lần đặt bạc phải từ một trăm lượng trở lên. Nhưng nhiều hay ít đối với Hàn Tiểu Tranh chẳng có gì khác nhau, bởi chàng vẫn thắng.
Tuy nhiên qua một lúc thắng được vài ván, chàng bắt đầu thua. Vài ngươi chung quanh đã nghe kỳ tích thắng liên tục của chàng, nay thấy chàng bắt đầu thua, họ đều tỏ ra kinh ngạc.
Chẳng bao lâu Hàn Tiểu Tranh chỉ còn lại năm chục lượng bạc!
Một hán tử vạm vỡ mau bước đến, rất cung kính nói :
- Thỉnh công tử nghỉ giây lát rồi hãy tiếp tục.
Dĩ nhiên đây là cách nói khách khí, hàm ý thực thụ của câu nói là “Hết tiền đánh bạc rồi, mau lui ra đi”.
Hàn Tiểu Tranh dường như không hiểu ý của hán tử vạm vỡ, chàng lắc đầu nói :
- Đa tạ hảo ý, nhưng ta chưa thấy mệt.
Hán tử thấy chàng không đi, có vẻ ngạc nhiên, bởi kẻ vào Như Ý Cục không thể không hiểu quy luật của Như Ý Cục.
Hán tử đành nói rõ hơn :
- Công tử đi lấy thêm ngân lượng rồi đánh tiếp cũng chưa muộn!
Hàn Tiểu Tranh bỗng cười :
- Ngươi muốn nói ta không đủ ngân lượng chơi tiếp chăng? Không sao, ta có thể dùng một vật thế tài, ta nghĩ ở đây chắc không có quy luật cấm dùng vật đáng giá đánh đổi?
Đương nhiên là không, sòng bạc nào cũng cho phép chuyện đó, nhưng trông Hàn Tiểu Tranh không mang vật gì đáng giá cả, thì chàng lấy gì mà thế? Hán tử vạm vỡ đổi sắc mặt ra chiều khó nhìn, thanh âm cũng lạnh nhạt đi :
- Thỉnh công tử đưa vật ấy ra cho mọi người xem thử ra sao?
Hàn Tiểu Tranh nói :
- Vật này giá trị không nhỏ.
Ngưng một chút, chàng hạ giọng :
- Bởi nó là sinh mệnh của Hồ Cổ Nguyệt.
Lời nói vừa phát ra, mọi người ồ lên!
Hồ Cổ Nguyệt chính là chủ nhân sòng bạc này!
Hán tử vạm vỡ nạt lớn :
- Hay cho tiểu tử, thì ra ngươi đến gây sự!
Y bèn xông đến như trâu điên, ôm lấy Hàn Tiểu Tranh định quật chàng xuống đất!
Chỉ nghe tiếng “rắc rắc”, sau đó là tiếng rú đau đớn của hán tử, song thủ của y đã bị trật gân! Hán tử đau đến xuất hạn dầm dề, sắc diện rất khó coi.
Như Ý Cục nằm đơn độc trên lầu hai, người phục vụ bàn này rất đông so với các bàn dưới kia.
Những kẻ này thấy hán tử vạm vỡ thụ thương, cũng nhao nhao la lên, xông đến Hàn Tiểu Tranh!
Chỉ nghe tiếng “bình bình” liên tiếp, trong chớp mắt những kẻ ấy đã nằm dưới đất cả! Vài người còn lớn tiếng mắng chửi không dứt!
Tiếng huyên náo trên lầu làm kinh động người dưới lầu, một số chạy lên lầu để xem thử chuyện gì, còn một số khác bỏ trốn ra ngoài.
Lúc người dưới lầu chạy lên đến đầu cầu thang, liền nghe tiếng đao kiếm đấu nhau, giương đầu cố xem, thì ra Hàn Tiểu Tranh đang đấu với đạo nhân, mọi người suy đoán :
“Có lẽ đạo nhân thua quá nên trở mặt không chịu chung tiền”.
Chúng nhân tuy sốt ruột vì thấy Hàn Tiểu Tranh thắng liên tục, nhưng lại nghĩ thân đạo sĩ mà không ở đạo viện tu dưỡng, vô chốn thị phi này thì có thua tiền cũng đáng.
Bởi kiếm khí đao quang quá ác liệt, có vài người đứng xem ở cầu thang mà kinh tâm run sợ, bất giác quay trở xuống, kẻ lên người xuống chẳng nhường nhau, nên cả nhóm người kẹt ứ ngay tại cầu thang.
Ngay lúc ấy, chợt có tiếng rên lên, liền có một thân mình bay đến phía cầu thang! Chúng nhân nhất thời không kịp tránh, bị thân người đè trúng, định thần xem kỹ thì ra là đạo nhân kia! Chỉ khác là y toàn thân máu đổ!
Mọi người cả kinh hô lên, nhất tề đổ xô xuống lầu! Gấp quá có kẻ té lộn cổ xuống dưới!
Kỳ thực đạo nhân chưa chết, y rớt trúng đám đông, lại lăn xuống dưới lầu, chẳng biết đụng đầu vào đâu mà ngất đi!
Lúc này Hàn Tiểu Tranh đã cùng thư sinh kia động thủ! Chẳng ai ngờ thư sinh trông yếu ớt nhưng võ công rất khá, y sờ bên mình, vừa rút ra một cây thiết bút rất to, vừa nạt lớn :
- Kẻ nào dám phá đổ cục của Hồ đại ca!
Y vọt đến tạt ngang thiết bút, tiếng gió nghe vù vù!
Hàn Tiểu Tranh ứng tiếng :
- Hay lắm!
Chàng bèn sử ngay chiêu “Phân Thủ Quả Đoạn” trong Thiếu Lưu kiếm pháp, mũi kiếm phát tiếng phá không, nhanh như chớp trực chỉ lồng ngực của thư sinh, thân kiếm xem ra không nhiều biến hóa, kỳ thực tàng ẩn nhiều huyền biến!
Thư sinh chừng như giật mình, khẽ hô một tiếng, song kiếm của Hàn Tiểu Tranh đến quá mau, trong chớp mắt y đã cảm giác được hơi lạnh đầy sát khí trên da mình. Trong lúc khẩn cấp, thư sinh vội ấn bàn tay trên bàn đánh bài, thân mình ngã ngược, đồng thời mũi giầy điểm lên mặt bàn một cái, một luồng chân lực tràn ra, những con bài cửu nằm trên bàn tung lên nhắm về phía Hàn Tiểu Tranh bay đến.
Thủ đoạn này dĩ nhiên không sao đả thương Hàn Tiểu Tranh được. Chàng xuất kiếm như chớp, thân kiếm như con rắn bạc uốn lượn, lúc ngưng lại, trên thân kiếm đã có thêm một hàng bài cửu!
Thân thủ nhanh quá sức!
Thư sinh vừa đáp xuống, thấy vậy liền biến sắc nói lớn :
- Lão Lạc, còn chờ gì nữa? Nếu hai ta không liên thủ, thì chẳng có cách gì thủ thắng!
Lão Lạc, tức người mập ngồi ghế Đông, cao giọng đáp :
- Được, tiểu tử này đúng là khó đối phó!
Hàn Tiểu Tranh vung kiếm ra, những con bài cửu trên thân kiếm xé gió bay thẳng về phía thư sinh kia!
Thiết bút của thư sinh vẽ vòng quanh mình bao bọc, như thể tự tạo nên một bức tường sắt, vô số bút ảnh tạo thành một lằn dài! Những con bài cửu vừa chạm vào lập tức vỡ vụn!
Lão Lạc xông đến phía Hàn Tiểu Tranh, trong tay có một cái quạt nhỏ nhắn tinh xảo! Một vật nhỏ như thế cầm trong tay y, thân quạt mảnh mai so với bàn tay to lớn, trông rất tức cười!
Kiếm của Hàn Tiểu Tranh vũ lộng, tạo nên vô số vệt sáng!
“Choang” một tiếng, kiếm đụng vào quạt, phát ra tiếng sắt vàng chen nhau, hiển nhiên thân quạt cũng được chế từ kim loại!
Ngay lúc ấy, quạt của lão Lạc bỗng xoay ngang, khiến mũi kiếm đâm xuyên qua kẻ quạt!
Thân quạt đang mở xòe, nay bỗng “rẹt” một tiếng xếp lại, đồng thời lão Lạc dùng lực quặt mạnh, rõ ràng là muốn bẻ gãy thân kiếm!
Hàn Tiểu Tranh cảm thấy tay kiếm trì xuống, chàng đoán chắc chiếc quạt hẳn có bộ phận kẹp chặt thân kiếm. Chàng bèn thuận theo thế bẻ của lão Lạc, lộn mình lên không trung, phóng ra một chưởng hùng hậu tấn công lão!
Lão Lạc ngầm biết không xong, bởi lão đã cảm nhận được sức ép của chưởng lực đến khó thở. Lão kinh hãi buông quạt, song chưởng đẩy ra ngăn chận chưởng phong của Hàn Tiểu Tranh!
“Ầm” một tiếng cực lớn! Hàn Tiểu Tranh lui lại một bước, còn lão Lạc văng ra sau như một đống thịt, thân chưa đáp xuống, đã phun ra một búng máu tươi!
Thân mình lão Lạc rơi trúng cầu thang, bên dưới một phen la hét hoảng sợ, không ít người bị thân mình lão đè bị thương.
Thư sinh thấy tình thế bất lợi, vẫy tay một cái, phần lông phía đầu của thiết bút đột nhiên bắn ra như mưa, phủ kín không gian!
Ám khí dầy đặc như thế thực khó tránh!
Hàn Tiểu Tranh không hề tránh né, chàng hét lên một tiếng, song chưởng phân hai, cách không dồn lực đối nhau!
Một vòng lực vô hình tràn ra! Màn ám khí bằng lông bút đang bay đến Hàn Tiểu Tranh bỗng như đụng phải bức tường vô hình, tất cả bay trở ngược lại! Chẳng những thế tốc độ bay ngược càng mau hơn!
Thư sinh chẳng ngờ một chiêu của mình chưa hạ được đối phương, mà ngược lại tác hại cho mình, y vội giở một chiếc ghế lên múa vòng quanh. Động tác của y khá nhanh, nhưng ám khí quá nhiều nên y không cách nào tránh hết được, ước khoản vài chục sợi đã cắm sâu vào da thịt y!
Loại lông bút này tuy không gây thương tích trí mạng, song chúng biến vào trong da, cảm giác ấy rất khó chịu. Chỉ thấy thư sinh kia bỗng la to nhưng bị quỷ ám, hai tay sờ soạng, cào cấu khắp người nhưng chẳng ích gì, chỉ khiến y phục rách bươm!
Hàn Tiểu Tranh nghĩ giữa chàng và thư sinh vô oán vô thù, nhìn bộ dạng tả tơi của y cũng khiến chàng hơi bất nhẫn. Chàng đang nghĩ xem có cách nào giúp y bớt đau đớn, bỗng thấy thư sinh gầm lên, xông về phía chàng!
Hàn Tiểu Tranh không hiểu tại sao thư sinh đột nhiên can đảm như thế, chàng định tránh đi song cây thiết bút cùn đầu bỗng lao đến trước mặt.
Hàn Tiểu Tranh nổi nóng, nghĩ thầm :
- “Đồ không biết thiệt hơn, ta đã dùng Thiên Cơ thần công mà ngươi còn dám tấn công!”
Chàng bèn xoay kiếm chắn ngang, chỉ cần thiết bút của thư sinh chạm vào kiếm, thì chàng thừa sức khiến binh khí của y vuột khỏi tay bay đi!
Ngay lúc kiếm cùng thiết bút tiếp xúc, chỉ nghe “bùng” một tiếng vang khẽ, như tiếng cơ quan phát động!
Mười mấy mũi hắc châm nhỏ li ti bắn ra từ cán thiết bút, phảng phất như có mùi khó ngửi! Nhất định là châm có độc.
Bởi khoảng cách quá gần, Hàn Tiểu Tranh không kịp làm gì khác, thân mình chàng bỗng uốn ngược ra sau với một gốc độ khó có thể tưởng tượng được, hắc châm bay phớt ngang mặt chàng!
Động tác này khiến thư sinh bất giác giật mình, ngay lúc ấy Hàn Tiểu Tranh đã mượn đà bẻ ngược ra sau, phóng ra mười mấy cước vô cùng dị thường!
Thư sinh bị đá trúng không kịp trở tay, thân hình văng đi đụng vào bức tường phía nam “bình” một tiếng, rơi xuống đất nằm rũ, chẳng biết sống hay chết.
Hàn Tiểu Tranh định bước đến xét xem, chợt nghe dưới lầu có người la :
- Hồ đại ca đến rồi!
Chàng dừng chân lại.
Người bên dưới vừa nói dứt lời, đã có một bóng người bay vọt lên, lộn mình trên không rồi đáp xuống. Hàn Tiểu Tranh định thần nhìn kỹ, cảm thấy rất bất ngờ, bởi người này khi đứng chỉ cao bằng người ngồi, đầu thì to như cái đấu, chân cao chân thấp, hẳn là một gã què!
Hàn Tiểu Tranh không tưởng tượng được Hồ Cổ Nguyệt lại có hình dạng như thế!
Gã què lùn Hồ Cổ Nguyệt vừa phóng lên lầu thì thấy thư sinh đang nằm dưới đất, y kêu lên :
- Khưu huynh đệ cũng chết rồi sao?
Thư sinh đương nhiên không trả lời y được.
Hồ Cổ Nguyệt quay phắt lại, bởi người vừa lùn vừa mập, nên cử động giống như con lạc đà :
- Ngươi xuất thủ quá ác độc! Hồ mỗ nhân đã đắc tội chỗ nào?
Hàn Tiểu Tranh đáp :
- Không phải vậy, chỉ tại mấy vị này xuất thủ quá độc, nếu ta nhân từ, e rằng không còn đứng đây nói chuyện với ngươi.
Hồ Cổ Nguyệt lại la lớn :
- Nói chuyện à? Ngươi xem ta có giống loại người thích nói chuyện không?
- Nói gì thì nói, người đã giết rồi, ta muốn hỏi ngươi một việc, nếu ngươi không chịu hợp tác, thì ta thủ tiêu luôn!
Hồ Cổ Nguyệt cười lớn :
- Ha ha ha... ngươi tưởng ai cũng dễ hạ sát vậy sao? Nghe khẩu khí ngươi lớn lắm, thử vài chiêu xem sao!
Nói đến đây, cặp mắt ti hí của y trợn lên, cả người lộn vèo bay đến, đánh ra với một cây nhuyễn thương! Mũi thương bay vù vù phát quang, những chấm sáng nối tiếp nhau, trong phút chốc đã đánh ra mười mấy chiêu!
Hàn Tiểu Tranh mục quang tối lại, hàn kiếm xuất ra, cả thân mình như chiếc lá khô bay vào vòng thương ảnh của đối phương, ánh kiếm lóe lên vũ lộng, trong chớp mắt đã hóa giải màn thương ảnh kia!
Hồ Cổ Nguyệt hét lên, nhuyễn thương bỗng biến chiêu cuộn vòng nhanh như chớp.
Hàn Tiểu Tranh không muốn kéo dài thời gian, chàng hú một tiếng, kiếm trong tay cũng biến chiêu nhanh vô cùng, chỉ còn thấy những vệt sáng như con rắn bạc!
“Hự” một tiếng, Hồ Cổ Nguyệt trúng một kiếm nơi vai hữu, máu tươi vọt ra! Y lập tức chuyển nhuyễn thương sang tay tả, vòng thành hình cung đánh vào cổ Hàn Tiểu Tranh. Gần đến đích, y bỗng hạ tay chuyển hướng trực chỉ vùng yết hầu của chàng!
Hàn Tiểu Tranh thấy thế thương quá ác liệt, vội lạng người tránh đi, thuận thế vận bảy thành công lực đập một chưởng vào cán thương!
Chỉ nghe “bình” một tiếng, cây thương bay đi xuyên thủng qua tường.
Tay tả của Hồ Cổ Nguyệt bị thương, máu tươi chảy ròng, song y vẫn chưa chịu ngưng, chộp lấy chân một chiếc ghế bẻ ra, dùng làm vũ khí tấn công Hàn Tiểu Tranh!
Hàn Tiểu Tranh cười :
- Còn muốn đánh à?
Chàng múa kiếm đánh bọc lấy mộc côn, những mảnh gỗ bay tứ tung! Trong tay Hồ Cổ Nguyệt chỉ còn lại một khúc gỗ rất ngắn.
Y kinh sợ, lập tức vung tay ném khúc gỗ về phía Hàn Tiểu Tranh! Chàng vừa bực mình vừa tức cười, khúc gỗ vừa đến, chàng phóng ra một cước đá bật khúc gỗ trở lại, đánh trúng đầu Hồ Cổ Nguyệt.
Y rú lên, máu chảy lên láng!
Hồ Cổ Nguyệt bỗng quay mình bỏ trốn, định phóng xuống lầu, nhưng Hàn Tiểu Tranh đã chộp trúng chân y giựt lại, đồng thời điểm huyệt, khiến y rơi ngay xuống đất.
Hàn Tiểu Tranh nắm cổ y ném lên một chiếc ghế bành lớn, mũi kiếm kề yết hầu, hỏi :
- Nói đi, có phải Vô Nhai giáo các ngươi muốn lấy được bí cập Thiên Cơ thần công?
Hồ Cổ Nguyệt nhổ ra một búng máu rồi đáp :
- Thiên Cơ thần công? Ai mà không muốn có? Bộ ngươi không muốn sao?
Hàn Tiểu Tranh nổi nóng giáng cho y một bạt tai, mặt y liền sưng vù lên, cái đầu trông càng to hơn.
Hàn Tiểu Tranh lạnh lùng nói :
- Nhớ đấy, không được hồ ngôn loạn ngữ!
Chàng thầm nghĩ :
- “Có thể hạng như hắn thực không biết việc này”.
Chàng bèn nhẹ giọng :
- Khu vực các ngươi do Đường chủ nào phụ trách?
Hồ Cổ Nguyệt đột nhiên cười :
- khà khà... nếu ta nói thì kể như gạt ngươi rồi!
- Tại sao?
- Bất luận ta nói ai phụ trách khu vực này cũng là gạt ngươi, bởi Vô Nhai giáo chúng ta vốn không chia theo địa vực.
Hàn Tiểu Tranh ngẩn người, bỗng hiểu ra, đúng vậy, Mộc thúc thúc Diệp Thích sinh tiền đã từng cho biết Vô Nhai giáo phân chia các đường theo cách sinh hoạt và thủ đoạn mưu sinh, ví dụ Vô Phiêu đường là tập hợp các lãng tử phiêu bạt giang hồ.
Hàn Tiểu Tranh đổi ý, bảo :
- Xem ra ngươi khá thành thực, nói vậy ngươi là ngươì trong Vô Thai đường, bởi ngươi cai quản đổ trường!
Hồ Cổ Nguyệt kinh ngạc :
- Làm sao ngươi biết được?
Hàn Tiểu Tranh nghe y hỏi, bỗng nhớ ra điều gì, chàng sờ trong mình lấy ra một lệnh bài kỳ hình quái trạng như thể bằng ngọc mà chẳng phải ngọc, sắc mặt chàng nghiêm lại :
- Ngươi xem thử đây là vật gì?
Hồ Cổ Nguyệt vừa nhìn thấy, biến sắc nói :
- Vô Phiêu lệnh!
Trong mắt y lóe lên thần sắc cổ quái!
Hàn Tiểu Tranh chỉ nghĩ là y nhìn thấy lệnh bài nên giật mình, chàng đắc ý nói :
- Vô Nhai giáo quy củ, thấy lệnh bài như thấy Đường chủ, ngươi còn dám ngồi chễm chệ như thế à?
Hồ Cổ Nguyệt tái mặt :
- Tiểu nhân... có thể cử động được chăng?
Hàn Tiểu Tranh vươn tay vỗ trên thân Hồ Cổ Nguyệt, y lăn khỏi ghế phục dưới đất, cực kỳ cung kính nói :
- Thượng ty có điều gì phân phó, đệ tử chẳng dám từ nan.
Hàn Tiểu Tranh không ngờ lệnh bài có hiệu nghiệm như vậy, trước mặt kẻ đã hạ sát người của y mà y vẫn cung kính phủ phục, chàng cảm khái nghĩ thầm :
- “Xem ra Vô Nhai giáo quả không đơn giản, thoạt nhìn có vẻ lỏng lẻo tự do, môn hạ đệ tử hỗn tạp, nhưng cũng có quy luật rõ ràng!”
Chàng không quen đối diện người quỳ mọp dưới đất như vậy, bèn bảo :
- Đứng dậy đi!
Hồ Cổ Nguyệt lập tức đứng dậy, cúi đầu đứng sang bên, tỏ vẻ cung kính chờ lệnh.
Xem tiếp hồi Đồng bệnh tương lân