Ra mắt phim, tuyệt đối là chuyện nhàm chán nhất thế giới.
Khi cô ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách trong rạp chiếu phim, nhìn lên cái màn hình lớn kia, nữ chính biểu tình khô khan, lời thoại gượng gạo, không hề có lấy một kĩ xảo diễn xuất nào đáng để nói mà cứ lúc ẩn lúc hiện, cô thực có cái dũng khí muốn đi lên bóp chết cô ta.
Thế nhưng cô lại không thể làm thế, bởi vì nữ chính trên màn hình kia, chính là cô!
Cô lén đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút thì cổ tay lại bị ai đó bắt lấy.
“Ngồi xuống!” Thẩm Lâm Kỳ nói mà không mang theo mảy may một chút nào gọi là ra lệnh, lại khiến cái mông cô tựa như nam châm cực mạnh cứ thế mà hút trở về vị trí trên ghế ngồi.
.•°”˜˜”°•.
Sự thật lại hoàn toàn tương phản.
Từ lúc tuổi cô xuất đạo, tuổi đảm nhận vai chính đầu tiên trong một phim điện ảnh, đến năm tuổi, cô đã nhận được vô số lời mời đóng phim.
Cô từng trên màn ảnh nói qua chuyện yêu đương, cũng đã bị treo lên dây thép; hài kịch đã đóng, bi kịch cũng từng kinh qua... Duy nhất chỉ có phòng bán vé, tất cả đều rách nát như nhau.
Tuần san ác khẩu nhất “Đại Chủy Bạo báo” đã từng bình luận về cô như thế này:
“Cô diễn viên Bạch Mạch Nhiên này, nói là có kỹ năng diễn xuất sẽ không ai tin, nói là có tác phong thần tượng lại cảm thấy có thiếu sót. Phim cô ta đóng, cần nội hàm thiếu nội hàm, cần bán vé không bán được vé. Nói cô ta là “bình hoa” thì quả là đã xem trọng cô ta, quả thực đúng là độc dược phòng bán vé.”
Bản thân cô từng một lần nghĩ rằng, từ lúc xuất đạo đến nay, đây chính là bình luận khách quan nhất về mình. Chỉ tiếc nó mới chỉ kịp tồn tại có một ngày đã bị phong tỏa, biệt tăm biệt tích, ngay cả đám nhà báo cũng được quán triệt thông suốt, đến cuối cùng đều bị đuổi việc.
Thôi thì đủ kiểu đủ loại, cũng không phải vì cô may mắn, chẳng qua là vì:
Cô có hậu thuẫn!