[Lời còn chưa dứt, Mạch Nhiên chợt nghe thấy phía sau có người thở ra một ngụm lãnh khí.Mạch Nhiên quay đầu lại, thấy khuôn mặt đen thui của Thẩm công tử, cùng với trợ lý Tiểu Hàn đứng bên cạnh, mặt một màu đất!]
Bọn họ bốn người sắc mặt đều không tốt chút nào, đặc biệt là Tiểu Hàn. Hắn sợ hãi đến nỗi chân tay run bần bật, chỉ thiếu nước bỏ chạy.
Để cứu vãn cục diện đáng xấu hổ này, Mạch Nhiên tiến lên chuẩn bị giải thích. Vậy mà Tiểu Hàn vừa thấy Mạch Nhiên đi đến, toàn thân liền nổi da gà, vừa xua tay, vừa lắc đầu: "Phu nhân, cô... Cô đừng tới đây!"
Tiểu Hàn cứ làm như Mạch Nhiên là con mãnh thú vậy, khiến cô thực dở khóc dở cười.
Mạch Nhiên nói: "Tôi nói đùa thôi, anh đừng cho là thật."
"Không không không! Tôi nào dám cho là thật, không dám không dám!" Tiểu Hàn khẩn trương đến nỗi gần như ướt cả quần.
Có cần khoa trương như vậy không? Mạch Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ. Vẻ mặt anh cuối cùng cũng không sa sầm lại như vừa rồi nữa, mà khóe miệng cong lên: "Cứ thử coi là thật xem!" (O.o hê anh Thẩm đáng iu quá