Độc Dược Phòng Bán Vé

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Đúng lúc đó, wb bất ngờ hiển thị có tin nhắn mới

Đại khái Mạch Nhiên cũng đoán chắc lại là một tin mắng chửi gì đó của đám fan cuồng kia. Thế nhưng vừa nhìn vào, cô lập tức vui vẻ.

"Tỷ tỷ, chị có con mắt nhìn thật sâu sắc a!

Ký tên: Tiểu bạch thỏ ngực teo!!!!!!]

Mạch Nhiên nghĩ "Tiểu bạch thỏ ngực teo" đúng là một người thú vị.

Tuy rằng mạng internet là hư ảo, có khả năng ta đang nói chuyện với một anh chàng nào đó nhưng hóa ra phía sau màn hình, chỉ là một con chó (O_o really???), nhưng ít nhất thì có thể không cần kiêng nể gì mà mắng chửi Kiều Minh Dương, không cần đối với lời nói của bản thân mình mà chịu trách nhiệm, cũng không cần lo lắng phá hư hình ảnh thục nữ

Đối với một người mà lúc làm hành động cũng phải vô cùng cẩn thận, lời nói còn phải suy nghĩ đến nơi đến chốn mới nói ra được như Mạch Nhiên, thì việc này quả thực là đã đạt được tâm nguyện, thế cho nên hiện tại, cứ thấy Kiều Minh Dương là Mạch Nhiên lại tủm tỉm cười.

"Em không phải sẽ yêu tôi đấy chứ?" Đang lúc chuẩn bị diễn, Kiều Minh Dương chợt hỏi Mạch Nhiên.

"Đúng vậy, đúng vậy. em thực sự yêu anh chết đi được!" Mạch Nhiên lại tủm tỉm trả lời hắn.

Kiều Minh Dương giả vờ kinh ngạc: "Em không phải là muốn cùng tôi kết hôn chứ?"

"Anh yên tâm, không có mấy trăm vạn gửi ngân hàng và nhẫn kim cương hai mươi ca-ra, em tuyệt đối sẽ không lấy anh!"

Kiều Minh Dương hai con mắt mị hoặc nâng cằm Mạch Nhiên lên: "Bạch Mạch Nhiên, em yêu tiền như vậy sao?"

Tiền? Mạch Nhiên bật cười, nếu như trước đây, cô nhất định sẽ nói cho hắn, tiền thì có lợi ích gì? tiền có thể ăn được sao? Thế nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Mạch Nhiên mới phát hiện nếu như không có tiền, ngay cả cái hũ đựng tro cốt của mẹ cô cũng không mua nổi.

"Vậy còn phải nói? Không phải vì tiền, em còn cam tâm tình nguyện ở đây cùng anh nói những lời vô ích sao?"

Mạch Nhiên liếc xéo Kiều Minh Dương một cái.

Bỗng một ánh đèn ô tô chiếu đến, cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu đen quen thuộc đang bật đèn.

"Mạch Nhiên, bạn trai cô đến thăm, thực hạnh phúc nha!" Đạo diễn Tôn nhìn cô nói đùa.

Mạch Nhiên vội vàng đứng lên, theo thói quen mà lôi hộp phấn bên mình ra trang điểm lại, nhanh chóng sửa sang lại tóc tai.

"Thần tài đến rồi!" Kiều Minh Dương đứng lên, mập mờ bỏ lại một câu rồi đi.

Mạch Nhiên chẳng buồn tức giận với hắn, bởi hắn nói cũng không sai, vị công tử này vốn là thần tài của cô!

"Lâm Kỳ!" Mạch Nhiên nhanh chóng chạy tới, như con chim con nhẹ nhàng nép vào tay Thẩm Lâm Kỳ.

Thẩm Lâm Kỳ hôm nay nhìn thực tuấn tú, áo sơ mi kẻ sọc đen lộ ra khuôn ngực tráng kiện. Cho dù Mạch Nhiên và anh chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng lúc này Mạch Nhiên cảm thấy cô cũng được ăn đậu hũ của anh.

Thẩm Lâm Kỳ thế nhưng lại nhìn cô, nhíu mày: "Em sao lại thành ra thế này?"

Cô sao?

Mạch Nhiên cúi đầu nhìn xuống trang phục của mình một chút, áo chẽn, váy siêu ngắn, cộng thêm một cái áo ngực cực kỳ phong trần, đúng rồi, cô còn đội một bộ tóc giả màu đỏ tươi (:P) – Đây chẳng qua là tạo hình của nhân vật Tiêu Nam thôi!

Kỳ thực, bộ dạng Mạch Nhiên bây giờ nhất nhất đi ngược lại với thẩm mỹ của Thẩm công tử.

Mạch Nhiên lè lưỡi, cười xòa: "Đây chỉ là hóa trang cho hợp với nhân vật thôi mà!"

"Quay xong nhanh trở về, buổi tối mẹ muốn gặp em"

Cái quái gì vậy?

Mạch Nhiên khiếp sợ, không kiềm được đứng phắt lên.

Trước kia, Mạch Nhiên vẫn luôn nghi ngờ người đàn ông như Thẩm Lâm Kỳ sẽ không có chuyện đưa phụ nữ về nhà ra mắt gia đình.

Mãi cho đến khi gặp mẹ Thẩm Lâm Kỳ, mọi thứ mới bình thường trở lại.

Mẹ Thẩm Lâm Kỳ là Anna Bùi, người đàn bà này rất không giống với những phu nhân nhà giàu trong phim ảnh, vô cùng không giống, bất đồng đến mức mà khiên cho người ta phát sợ!

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết ngay, một bà chủ giàu có gần năm mươi tuổi, cả ngày mặc váy hồng như công chúa, nội thất trong nhà cũng y như trong một tòa lâu đài, ngay cả con chó nuôi trong nhà cũng được đeo nơ ren bằng tơ tằm >

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio