[(): giả yếu đuối để lừa người khác]
Thời điểm Quý Thần Quang tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm, tường màu trắng, bức màn màu trắng, bàn ghế màu trắng, sô pha màu trắng, chăn màu trắng, đèn màu trắng. Ánh mắt dạo quanh một vòng trong phòng, Quý Thần Quang phát hiện, trong phòng này, ngoại trừ màu trắng vẫn là màu trắng! Mọi thứ sáng choang làm cho mắt cậu có chút đau đau, cả người lập giật mình……
Cậu đây là đang ở nơi nào? Cậu không phải là đang ngủ ở khách sạn sao? Như thế nào bây giờ tỉnh lại lại có cái nơi quái dị xa lạ này? Anh hai đâu rồi? Anh hai đang ở nơi nào?……
“Anh ơi!” Quý Thần Quang cố sức khởi động thân thể của mình, ngồi tựa vào đầu giường, hắng hắng cổ họng cố sức ở trong căn phòng trắng xóa gọi Quý Tiêu Dương! “Anh ơi!” Gọi một hồi, anh hai không giống như bình thường đáp lại cậu, tâm Quý Thần Quang từng chút từng chút trở nên hoang vắng! Cảm giác cả người mình toát ra hơi lạnh. Anh hai không ở đây…… Anh hai không ở nơi này……
Cậu cảm giác được anh hai không ở nơi này! Trong đầu hồi tưởng lại những việc quỷ dị vừa mới xảy ra. Trong lòng Quý Thần Quang đột nhiên hiện lên một khả năng…… Cậu, bị bắt cóc?
Cũng chỉ có khả năng này mới xảy ra một loạt chuyện kỳ quái như vậy. Cậu rõ ràng là đang ngủ trong khách sạn, nhưng khi tỉnh lại thì lại là ở trong một căn phòng màu trắng kỳ quái. Chỉ là không thấy anh hai đâu, anh hai sẽ không rời khỏi mình. Cho dù có việc bận phải rời đi một lúc anh hai cũng sẽ nói với mình vào thời điểm mình đang tỉnh! Vào lúc cậu đang ngủ say mà rời đi, loại chuyện này chưa từng xảy ra!
“Thần Quang, tỉnh rồi sao?” Đang lúc Quý Thần Quang thất thần, cửa phòng màu trắng đột nhiên bị mở ra! Một người đàn ông mặc một thân quần áo thường ngày màu trắng từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa!
Giả tạo…… Quý Thần Quang nhìn nụ cười của người đàn ông kia, phản ứng đầu tiên chính là cảm giác được nụ cười của gã thật giả tạo! Giả mù sa mưa (), khẳng định là người xấu!
[():làm trò che mắt người khác]
“Thần Quang, đã đói bụng chưa?” Người đàn ông ngồi xuống sô pha bên giường, mang theo thần sắc dò hỏi, thanh âm ôn hòa.
“Anh hai ở đâu?” Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, ánh mắt như trước có chút ngẩn ngơ, ngữ khí cũng mờ mịt! “Đây là làm sao?”
“Thần Quang ngoan, anh hai em đi có việc, bởi vì cho chuyện đột xuất xảy ra cho nên tạm thời đưa em cho anh chăm sóc.” Nhìn cách nói chuyện cùng biểu tình trên mặt của Quý Thần Quang, ý cười trên mặt người đàn ông càng thêm ôn hòa. Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện sự trào phúng ở bên trong……
Quả nhiên như lời bên ngoài đồn, Quý Thần Quang này là một tên ngu ngốc chỉ biết ỷ lại Quý Tiêu Dương! Rời xa Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang này chỉ là một đứa bé với bộ dáng rất được mà thôi! Thật sự là kỳ quái, Thất gia muốn gã làm cái gì chứ? Hơn nữa còn phải lông tóc vô thương () mà mang về!
[(): không có một chút thương tích nào]
“Vậy anh là ai? Em chưa bao giờ gặp anh!” Ngữ khí Quý Thần Quang vẫn ngơ ngác như trước, ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn tràn ngập khó hiểu cùng nghi hoặc. Đơn thuần cùng ngây thơ!
Cậu chỉ biết người này là người xấu! Hừ, may mà mình vừa thấy được trào phúng khác thường nơi đáy mắt gã! Anh hai đã từng nói cho cậu biết, ở trước mặt người bên ngoài, cậu không thể để lộ ra là mình thông mình! Phải ngơ ngơ ngác ngác cái gì cũng không hiểu giống như một đứa bé vậy!
Cậu từng hỏi qua anh hai vì cái gì phải làm như vậy?
Anh hai nói cho cậu: Cái này gọi là che dấu! Chúng ta không thể để toàn bộ bản thân mình đều lõa lồ trước mắt người bên ngoài. Bởi vì người như thế sẽ chết sớm nhất…… Thời điểm kia cậu nghe không có hiểu rốt cuộc nó có nghĩa là gì, chỉ biết là mình phải nghe lời anh hai, anh hai nói cái gì cũng đúng hết! Cho nên ở trước mặt người ngoài, cho tới bây giờ cậu đều là bộ dáng cái gì cũng không hiểu, kỳ thật thì đúng là cậu cái gì cũng không hiểu. Không biết anh hai sao lại nói cậu thông minh! Khi người khác cùng cậu nói chuyện, cậu cũng chỉ treo lên bộ mặt lạnh lùng, không thèm để ý tới! Trừ phi trong câu chuyện bọn họ nói có liên quan đến anh hai, như vậy cậu mới có điểm muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng hiện tại cậu dường như đã hiểu ra! Anh hai nói cậu thông minh, có phải là ý chỉ cậu cảm giác được ai là người xấu hay không?
“Anh là nhân viên thiết kế sếp mới mang đến, Thần Quang chưa từng thấy anh là phải rồi!” Thanh âm người đàn ông vẫn ôn hòa như trước, tươi cười trên mặt cũng phi thường nhẹ nhàng!
“Nga, vậy anh tên là gì? Anh hai đi đâu vậy? Khi nào thì đến đón em? Em muốn anh hai của em!” Quý Thần Quang nhẹ hạ mí mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười giả tạo của người đàn ông trước mặt làm cậu cảm thấy ghê tởm, vẫn là không nhìn thì tốt hơn, mắt không thấy tâm không phiền!
“Anh họ Tề, tên một chữ Vận. Em gọi anh Tề Vận đi. Sếp đi thành phố R rồi, trước đó vài ngày ở thành phố C nhận được một dự án, dự án đó xảy ra một ít vấn đề nên sếp phải tự mình chạy tới thành phố R để chủ trì cục diện. Về phần khi nào trở về thì anh cũng không quá rõ ràng,” Nhìn Quý Thần Quang nhẹ hạ ánh mắt, Tề Vận tưởng Quý Thần Quang đang nghĩ đến Quý Tiêu Dương nên lòng khổ sở, đáy mắt gã càng thêm châm chọc rõ ràng. Thật không biết một đứa ngu ngốc như vậy sao Quý Tiêu Dương lại để ý như thế, quả thực là coi nó như bảo bối vậy!
Mấy vấn đề này Tề Vận trả lời rất cẩn thận, ở mặt ngoài xem ra có thể nói là phi thường hoàn mỹ, người không hiểu kinh doanh đều sẽ tin tưởng cách nói này!
Liền ngay cả Quý Thần Quang cũng thiếu chút nữa lầm tưởng rằng đây là sự thật. Nhưng hoàn hảo cậu cảm giác được người đàn ông kêu Tề Vận này khi nói xong những lời đó, từ trên người gã phát ra loại hơi thở làm người khác chán ghét. Loại hơi thở này, cậu phi thường quen thuộc, lúc còn nhỏ có rất nhiều người đối với cậu lộ ra loại hơi thở này. Đó là sự châm chọc cùng chán ghét……
“Sao anh hai lại không mang theo em cùng đi? Anh hai đã từng nói sẽ không rời xa em a!” Quý Thần Quang cúi đầu xuống nghịch đầu ngón tay của mình, nói được thật là ủy khuất! Trong lòng lại nghĩ mình nên làm thế nào để hỏi được nhiều tin tức hơn…… Nhưng trong lòng cậu thực khẩn trương, mình nên hỏi thế nào mới có thể làm cho tên xấu xa này không phát hiện ra, kỳ thật cậu đã biết gã là người xấu……
“Thần Quang, bởi vì chuyện lần này, chỉ sợ là sẽ có một chút nguy hiểm. Sếp lo lắng cho em, nếu mang em theo thì sếp sẽ không thể phân tâm quan tâm đến em!” Kiên nhẫn của Tề Vận đang chậm rãi hao hết. Hiện tại gã đã hiểu được Quý Thần Quang này chính là chân chân chính chính giống như lời đồn ở bên ngoài. Rời khỏi Quý Tiêu Dương, nó cái gì cũng không biết, ngay cả chỉ số thông minh cũng không đầy đủ, thật ngu ngốc……
“Được rồi. Thần Quang, có vấn đề gì thì ăn cơm trước rồi nói sau! Anh nghĩ em hẳn là đói bụng lắm rồi!” Vì sợ Quý Thần Quang tỉnh lại, khi ở khách sạn gã đã cho thuốc ngủ vào đồ ăn của Quý Thần Quang!
“Ân. Em đói bụng rồi. Em muốn ăn bánh trôi Phỉ Thúy, cháo củ từ đậu đỏ, canh táo đỏ hạt sen, cháo dưa ngọt Tây Thước với nước cốt dừa, còn có sủi cảo thủy tinh!” Đôi mắt to tròn của QUý Thần Quang nhìn Tề Vận, mở ra bàn tay đếm từng ngón những món mà mình muốn ăn!
Tề Vận nhìn Quý Thần Quang, chỗ sâu nơi đáy mắt ẩn ẩn hiện lên lửa. Nếu có thể gã thật là muốn tát một cái, nhưng là gã không thể…… Thất gia đã nói qua, phải lông tóc vô thương đưa nó về Mộ Tinh sơn trang. ()
[(): nhà lớn trên núi]
Tề Vận cưỡng chế cảm xúc của mình, âm thầm hít sâu vài lần, lúc này mới cứng ngắc trả lời một tiếng “Được!”
“Ân. Đúng rồi, hiện tại em còn muốn ăn hồng đề.” Trông mong nhìn Tề Vận, lời nói được thực vô tội! Kỳ thật trong lòng thì một trời một vực, hắc hắc……
“Được!” Lúc này, ngay cả tươi cười trên mặt Tề Vận cũng có chút đông cứng! Rồi sau đó cũng không quay đầu lại xoay người ra khỏi phòng, thật mạnh đóng cửa lại!
Quý Thần Quang nhìn cánh cửa màu trắng kia, thất thần…… Trong lòng vừa mới có chút đắc ý cùng cao hứng đều biến mất không thấy bóng dáng. Không biết anh hai đang ở đâu? Anh hai khẳng định là đang rất sốt ruột! Cậu nhớ anh hai…… Nghĩ như vậy, Quý Thần Quang xốc chăn lên, đi đến trước cửa sổ, đẩy bức màn dầy nặng màu trắng ra. Nhưng sau khi bức màn được kéo ra, Quý Thần Quang vô cùng bi đát phát hiện ra, cửa sổ thủy tinh này cư nhiên là cảnh sắc một mảnh mêng mông trắng xóa, căn bản là không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Hơn nữa Quý Thần Quang không cam tâm muốn đẩy cửa sổ thủy tinh ra thì phát hiện nó là bị bịt kín…… Nhất thời từ lòng bàn chân dâng lên một trận lạnh lẽo…… Phòng này đều gắt gao bị bịt kín, cậu căn bản là không thấy được hiện tại mình đang ở chỗ nào thì cũng vô pháp chạy đi……
Quý Thần Quang ngơ ngác đứng trước cửa sổ, gần một phút đồng hồ sau mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Một lần nữa nằm vào trong ổ chăn, trên mặt khôi phục biểu tình đần độn đơn độc! Hiện tại cậu càng thêm không thể để cho tên Tề Vận kia phát hiện ra cái gì khác thường. Bằng không ngay cả một con đường sống cuối cùng cũng thật sự bị phá hỏng…… Quý Thần Quang vừa nằm trở lại trên giường không đến hai phút đồng hồ thì cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Cảm xúc của Tề Vận đã khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa như trước, trong tay bưng một rổ hoa quả, bên trong còn có hồng đề Quý Thần Quang vừa nói, đi tới trước sô pha màu trắng, đặt hoa quả lên trên chiếc bàn màu trắng “Thần Quang, đói bụng thì ăn chút hồng đề trước đi. Anh đã phân phó phòng bếp làm đồ ăn rồi!”
Nói đến đồ ăn, lửa giận Tề Vận vừa áp chế lại có dấu hiệu trở lại. Quý Thần Quang này, đầu óc ngu ngốc nhưng đồ ăn lại chọn thực khác thường. Gã vừa gọi những món ăn này, có chút nguyên liệu nấu ăn hiện tại phòng bếp không có, phải đi ra ngoài mua. Nhưng bọn họ hiện tại ở chỗ này muốn đi ra ngoài lại là phi thường phiền toái…… Cho nên Tề Vận đối với Quý Thần Quang là hận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Vâng. Được ạ!” Quý Thần Quang nói rất là tự nhiên, bộ dáng kia, ngữ khí kia, giống như là việc Tề Vận đưa những thứ này cho cậu ăn là chuyện đương nhiên! “Anh như thế nào lại bất động a?” Quý Thần Quang không hiểu nhìn Tề Vận đang ngồi trên sô pha, ngữ khí có điểm tức giận.
“Thần Quang, làm sao vậy?” Tề Vận lấy lại tinh thần, cướng chế lửa giận dưới đáy lòng.
“Giúp tôi bóc hồng đề a. Anh hai không nói cho anh sao? Khi ăn hồng đề, mỗi lần đều là anh hai giúp tôi bóc, tôi sẽ không bóc! Anh nhanh lên, tôi đói rồi!” Nói xong còn sờ sờ bụng của mình!
Tề Vận vừa nghe lời nói của Quý Thần Quang hoàn toàn sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại được! Lửa giận vừa mới bị cưỡng chế lại bắt đầu bốc lên…… Chết tiệt! Quý Tiêu Dương, không có việc gì hay sao mà ngươi lại sủng cái tên ngu ngốc này làm cái gì…… Ngay cả ăn hồng đề còn phải để cho người ta bóc vỏ? Thật đúng là một tên hoàn toàn triệt để ngu ngốc!
“Tề Vận anh làm sao vậy? Không muốn sao? Vậy tôi sẽ nói với anh hai anh không có hảo hảo chăm sóc tôi!” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang trừng lớn, vẻ mặt ngang ngược! Hừ, tôi tức chết anh, tức chết anh…… Cư nhiên dám đem tôi nhốt ở trong loại phòng này! Hừ!
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…… Tề Vận ở trong lòng tự nói với bản thân vô số từ bình tĩnh, cảm xúc mới bình phục lại một chút, mắt híp lại nhìn về phía Quý Thần Quang. Gã không thể hiểu được vì sao một người ngu ngốc như vậy, Quý Tiêu Dương sao lại cam tâm sủng nó như vậy, quả thực chính là không thể nói lý! “Được. Tôi bóc!”
Tề Vận vươn tay lấy một quả hồng đề, động tác có chút cứng ngắc bóc nó. Ngoạn ý này gã giống như chưa từng có nếm qua. Bóc cái này thật đúng là mệt chết đi…… Đường đường một người con trai, không có việc gì cư nhiên lại đi ăn vặt giống như nữa sinh, gã thật cũng không biết dùng ngôn ngữ gì để nói với Quý Thần Quang này…… Thất gia rốt cuộc muốn hắn làm cái gì chứ? Một đứa ngang ngược ngu ngốc như vậy, trừ bỏ khuôn mặt kia thì quả thực là cực phẩm trong bãi rác thải. Đúng rồi, khuôn mặt…… Tay bóc hồng đề của Tề Vận hơi tạm dừng một chút, ánh mắt nhẹ đảo qua khuôn mặt Quý Thần Quang. Bộ dáng của Quý Thần Quang này thật sự là rất được. Chẳng lẽ thất gia là muốn để nó trở thành tính nô? ()……
[(): nô lệ ]
“Tốc độ bóc của anh thực chậm.” Quý Thần Quang lại lạnh lạnh ở một bên đổ thêm dầu vào lửa nói. Đến bây giờ ngay cả một quả hồng đề cũng chưa bóc xong……
Khóe mắt Tề Vận run rẩy nghiêm trọng…… Gã quyết đinh sẽ không nhìn, không nói với Quý Thần Quang này nữa! Thật vất vả mà bóc xong một quả hồng đề đặt ở trước mặt Quý Thần Quang.
Lúc này, Quý Thần Quang lại dùng ngữ khí nghi hoặc rất là ngây thơ mở miệng hỏi “Tề Vận, anh đã rửa tay chưa?……” Đôi mắt to tròn mang theo vẻ hồn nhiên nhìn Tề Vận……
Tề Vận là hoàn toàn bạo phát rồi……