Trời vừa bắt đầu hửng sáng, trong rừng rậm vang lên những tiếng chim hót thanh thúy. Ngô Hâm từ trong lều đi ra, đầu hơi hơi ngẩng lên, hai tay vươn ra thật lớn, hít sâu ba lần “Thật sự là quá thích! Không khí nơi này cũng thật tốt!” Cảm thán một câu, Ngô Hâm thu hồi tay lại, xoay người thu dọn lều trại, cầm lấy đồ về sinh đi tới dòng suối nhỏ cách đó không xa!
Ngô Hâm này xem như là đang thưởng cho bản thân mình một ngày nghỉ cuối cùng. Sau khi nghỉ ngơi một tháng, cậu ta phải đến tiếp quản chuyện của công ty. Đây là chuyện cậu ta đã cùng lão ba mình thương lượng, chỉ ngắn ngủn một tháng nên lão ba cậu ta cũng không nói thêm gì, rất là sảng khoái đáp ứng. Ngô Hâm đầu tiên là đến một trấn nhỏ ở Giang Nam cùng những áng mây chi nam du ngoạn hai mươi mấy ngày. Sau đó mới quay về thành phố C, nghĩ đến còn sáu ngày nghỉ liền chạy tới rừng rậm lớn ở Thuần Khê này. Hít thở một chút không khí mới mẻ, bản thân thả lỏng giữa thiên nhiên! Đây là ngày thứ tư, còn một ngày nữa cậu ta sẽ trở về! Thật đúng là chút luyến tiếc……
Ngô Hâm nhìn đồ dùng về sinh chậm rì rì bước đi, một bên thưởng thức phong cảnh, một bên ngâm nga ca hát……
Quý Thần Quang là bị lạnh mà tỉnh, đợi cho đến khi mở mắt ra liền phát hiện hiện chính mình cư nhiên ngã vào trong một bụi cỏ rậm rạp, hai chân chỉ sợ là đã bị thương, rất đau, không có chút sức lực nào. Quý Thần Quang giãy dụa muốn cử động thân thể, lại phát hiện hai tay trải qua một đêm bị đông lạnh đã muốn chết lẳng, cũng không sử dụng được chút sức lực nào. Trong lòng Quý Thần Quang bây giờ không biết nên là cái tư vị gì, trong đầu trống rỗng, cậu không biết mình nên làm cái gì bây giờ……
Ánh mắt dạo quanh bốn phía một vòng, Quý Thần Quang phát hiện vị trí của mình trừ bỏ bụi cỏ vẫn là bụi cỏ, bụi cỏ này rất cao, tầm một thước, chắn mất tầm mắt của cậu. Cậu không nhìn thấy tình huống bên ngoài…… Làm sao bây giờ? Quý Thần Quang vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc của mình. Chính mình nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ nghĩ liền đem lực chú ý tập trung trên chân của mình. Nếu có thể đi được thì tốt rồi. Nhẹ nhàng giật giật hai chân của mình, một trận đau nhức lập tức ập đến.
“Ngô……” Quý Thần Quang nhịn không được khẽ rên một tiếng. Đau quá…… Hẳn là bị thương rồi. Cậu rất muốn nhìn xem miệng vết thương của mình, nhưng căn bản là bốn phía không có cái cây nào để dựa vào, hai tay của cậu cũng không thể chống đỡ nửa người trên dậy. Quý Thần Quang mặt nhăn mày nhíu……
Tựa hồ như chính mình lâm vào trong một cảnh tuyệt vọng, thân thể không thể nhúc nhích, không khí lạnh lẽo làm đông cứng thân thể cậu, bốn phía đừng nói đến người, ngay cả chim cũng chưa thấy đâu…… Cứ theo cái dạng này thì cho dù cậu không bị chết đói thì cũng chết vì lạnh…… Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?…… Quý Thần Quang cảm thấy mờ mịt, đem thân thể của mình hoàn toàn nằm ngửa ở trong bụi cỏ, nhìn bầu trời tờ mờ sáng trên đỉnh đầu. Quý Thần Quang thất thần……
Vào thời điểm mà một người yếu ớt nhất sẽ nhớ đến người mình thân cận nhất, ỷ lại nhất. Quý Thần Quang lúc này đang nghĩ đến anh hai của cậu. Trên lông mi thật dài lập tức dính đầy bọt nước…… Anh ơi, Thần Thần nên làm cái gì bây giờ? Cậu hảo nhớ anh hai, cậu hảo lạnh, đau qá, cũng rất đói. Anh ơi, anh đang ở nơi nào…… Thần Thần rất nhớ anh! Nghĩ nghĩ, một giọt nước mắt theo khóe mắt Quý Thần Quang chảy xuống…… Khi nào thì anh hai mới có thể tìm được cậu. Cậu nhớ cái ôm của anh hai, cậu nhớ thanh âm của anh hai, cậu nhớ anh hai……
Trong đầu nhớ lại tất cả mọi chuyện khi ở cùng anh hai, Quý Thần Quang rơi lệ, khóe miệng lại giơ lên một nụ cười hạnh phúc……
Đúng lúc Quý Thần Quang đang một mình thương tâm thì mẫn cảm nghe được từ xa xa truyền đến một tiếng hát, trong núi rừng yên tĩnh này giống như là tiên nhạc vọt vào trong tai cậu. Trong đầu trống rỗng của Quý Thần Quang đột nhiên xuất hiện một ý niệm. Được cứu rồi…… Cậu phải còn sống để tìm được anh hai! Cái tín niệm này như một ngọn lửa thiêu đốt một tia lực lượng cuối cùng để cậu có thể chống đỡ thân thể cùng tinh thần mỏi mệt.
“Cứu mạng a……” Quý Thần Quang khàn khàn hướng về phía có tiếng hát hô lên! Cậu phải còn sống để tìm được anh hai! Không thấy được anh hai, cậu không thể chết! Không thể chết được! Trong hai mắt sáng ngời còn lưu lại lệ quang, trong lệ quang phiếm lên sự kiên định cùng cố chấp làm người ta đau lòng. Quý Thần Quang nắm chặt tay, hung hăng ghì chặt vào, dùng đau đớn để tỉnh táo lại. Dùng thanh âm khàn khàn hướng về phía phát ra tiếng hát hô. Từ trong cổ họng truyền đến từng trận đau đớn nhưng Quý Thần Quang vẫn không thèm để ý. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Cậu không thể mất đi nó……
Cậu phải còn sống để đi tìm anh hai! Không thấy được anh hai, cậu không thể chết được, không thể chết được!!!
Khi Ngô Hâm nghe được tiếng kêu cứu thứ nhất còn tưởng rằng mình sinh ra ảo giác. Thanh âm kia quá mức xa xôi mơ hồ, cậu ta có chút không xác định được, do dự một lúc, Ngô Hâm vẫn là quyết định im lặng lắng nghe xem có phải hay không thật sự có người gặp nạn trong rừng!
Im lặng lắng nghe một lúc Ngô Hâm phát hiện là thật sự có người kêu cứu. Bất quá khoảng cách có chút xa, không thể xác định được là ở đâu! Chần chờ vài giây, Ngô Hâm lập tức dời phương hướng, chạy về phía đại khái là có thanh âm kêu cứu. Nghe thanh âm kêu cứu kia cậu ta cảm giác được chủ nhân của thanh âm hẳn là đã nỏ mạnh hết đà……(suy yếu)
Trong lòng Ngô Hâm âm thầm sinh ra sự lo lắng. Hy vọng người gặp nạn này có thể kiên trì một lúc để cho cậu ta có thể tìm được vị trí chuẩn xác!
“Cứu……” Không biết hô bao nhiêu lần, Quý Thần Quang chỉ biết là cổ họng của mình đau đớn bỏng rát, giống như có người đốt lửa ở ngay yết hầu của mình, thiêu đến nỗi suy nghĩ của cậu cũng có chút mơ hồ. Nhưng cậu không thể bỏ cuộc. Không thể bỏ cuộc được! Quý Thần Quang dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, trên cỏ xanh ở bên cạnh bị những giọt máu rơi xuống giống như một đóa lại một đóa hoa hồng. Nhưng vừa mới kiên trì được một lúc, Quý Thần Quang phát hiện mình đã không kêu ra được tiếng gì nữa…… Thanh âm khàn khàn cũng không phát ra được nữa rồi……
Anh hai…… Tầm mắt Quý Thần Quang dần dần trở nên mơ hồ không rõ. Trong lòng nhẹ nhàng nhớ kỹ anh hai. Cậu không thể bỏ cuộc…… Không thể! Cậu phải kiên trì chờ cái người qua đường kia đến cứu. Quý Thần Quang gian nan há miệng thở dốc, muốn hô lên nhưng trừ bỏ khàn khàn vẫn là khàn khàn…… Khóe mắt vừa mới ngừng lệ lại chậm rãi chảy xuống…… Cậu không thể chết được, cậu còn chưa nhìn thấy anh hai, cậu còn chưa có tìm được anh hai…… Cậu không thể chết được…… Không thể!
Quý Thần Quang cảm giác được đầu óc của mình càng ngày càng lẫn lộn, đột nhiên cậu cảm giác hảo mệt, mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ…… Nắm tay đau đớn cũng đã không thể duy trì ý thức của cậu nữa. Làm sao bây giờ…… Cậu không thể ngủ!
Khi Ngô Hâm vội vàng chạy đến thì tiếng kêu cứu vừa mới phát ra đột nhiên biến mất…… Trong lòng Ngô Hâm gấp gáp. Không tốt, hắn hẳn là kiên trì không được nữa rồi. Ngô Hâm nhìn bụi cỏ cao phía trước mình, hẳn là bên trong này đi?…… Mặc kệ, trước hết cứ tìm cái đã. Phải nhanh chóng tìm được người kia, bằng không hắn có khả năng sẽ sinh bệnh nguy hiểm! Nghĩ vậy, Ngô Hâm liền chạy đến đẩy ra bụi cỏ phía trước, tìm kiếm bốn phía xung quanh……
Tìm gần một phút, khi lại một lần nữa đẩy ra một bụi cỏ, Ngô Hâm rốt cục tìm được người kêu cứu kia. Nhanh chóng chạy tới bên người hắn, nâng hắn dậy. Khi nhìn đến mặt hắn thì Ngô Hâm sợ ngây người……
“Thần, Thần, Thần, Thần Quang……” Nhìn Quý Thần Quang tái nhợt như tuyết ở trong lòng, quần áo trên người hỗn độn, trên mặt còn dính rất nhiều vết máu nhỏ. Ngô Hâm sợ ngây người…… Sao Thần Quang lại ở chỗ này? Sao lại biến thành cái bộ dạng này?……
“Anh, anh……” Quý Thần Quang nghe được bên tai truyền đến thanh âm của anh hai, anh ấy đang gọi Thần Thần…… Ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, thật tốt! Anh hai, anh rốt cục cũng tìm đến đây. Thần Thần không kiên trì được nữa. Để cho Thần Thần ngủ một chút, chỉ một chút thôi……
“Thần, Thần Quang, Thần Quang!” Nhìn Thấy Quý Thần Quang chậm rãi nhắm mắt lại, Ngô Hâm hoảng hốt. “Thần Quang, cậu không thể ngủ, Thần Quang!” Nhẹ nhàng lay Quý Thần Quang ở trong lòng, lại phát hiện khóe miệng của cậu giơ lên một nụ cười an tâm ngọt ngào……
Không được, hiện tại phải đưa Quý Thần Quang tới bệnh viện mới được! Tình huống của Thần Quang không được lạc quan cho lắm! Nghĩ như vậy, Ngô Hâm nhanh chóng ôm lấy Thần Quang chạy về chỗ lều trại của mình. Khi cậu ta lên núi liền tự chuẩn bị hộp cứu thương. Hiện tại phải rửa sạch cùng băng bó cho vết thương của Thần Quang một chút. Bằng không đợi cho đến lúc xuống núi, chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng mất.
……
Thời điểm mấy người Quý Tiêu Dương đến thành phố C đã là ba rưỡi sáng, hộ nghỉ ngơi hai giờ, đến năm rưỡi sáng, Quý Tiêu Dương liền liên hệ với mười hai tinh nhân. Mấy người vội vội vàng vàng chạy tới Thuần Khê!
“Boss, người của Thất Giác cũng phong tỏa rừng rậm, đang chuẩn bị tiến hành tìm kiếm!” Lão đại của mười hai tinh đưa đoàn người Quý Tiêu Dương đến địa điểm nghỉ ngơi bí mật, nhanh chóng nói với Quý Tiêu Dương tin tức họ vừa nhận được.
“Bọn họ có bao nhiêu người?” Lúc này, trên mặt Quý Tiêu Dương hiển hiện sự mỏi mệt nhưng một đôi mắt như sao sáng vẫn như trước sáng ngời hữu thần!
“Bọn họ phân tán rất hỗn độn, con số cụ thể không thể biết được, bất quá có thể khẳng định có từ tới người!” Lão đại của mười hai tinh nói, đáy mắt lóe lóe. Hắn đã nói lời thề son sắt cam đoan với boss, kết quả…… “Các người bí mật tiến hành điều tra, Nhất định phải tìm được Thần Thần. Về phần người của Thất Giác, giao cho Huyết Minh là được!” Nói xong, Quý Tiêu Dương lấy di dộng ra, gọi một cuộc “Nhanh chóng tập hợp tại Thuần Khê, gặp được người của Thất Giác, lưu được thì lưu không lưu được thì giết!”
“Tiêu Dương, tôi cũng đã gọi cho thủ hạ của tôi, bọn họ đang dốc toàn lực đến đây! Tiêu Dương, đừng lo lắng, Thần Quang sẽ không có việc gì đâu!” Mạc Dương đi tới phía trước Quý Tiêu Dương, vươn tay vỗ vỗ bờ vai hắn. Người anh em Quý Tiêu Dương này, Mạc Dương hắn nhận thức!
“Đúng vậy, Tiêu Dương, cậu trước tiên ăn chút gì đi đã! Đều bận rộn một đêm rồi, không nghỉ ngơi, cũng không có ăn cái gì. Thần Quang thấy được sẽ rất thương tâm! Tiêu Dương, cậu không thể ngã xuống trước mặt Thần Quang được! Cho nên phải hảo hảo chăm sóc chính mình đi!” Trong tay Nam Cung Kỳ cầm một lọ sữa cùng bánh mỳ, đặt ở trước mặt Quý Tiêu Dương.
Đáy mắt hiện lên lo lắng rõ ràng! Anh sợ còn chưa kịp tìm được Thần Quang, Tiêu Dương đã mệt mỏi ngã xuống! Nhìn Tiêu Dương cái dạnh này, trong lòng Nam Cung Kỳ rất khó chịu! Thần Quang, em nhất định phải hảo hảo…… nhất định phải kiên trì!
“Tiêu Dương……” Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương vẫn trầm mặc, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Chỉ cảm thấy hai mắt của mình ê ẩm xót xót, có chút khó chịu…… Làm anh em nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tiêu Dương lộ ra thần sắc yếu ớt……
Quý Tiêu Dương trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là nhận lấy đồ ăn trong tay Nam Cung Kỳ, vô vị máy móc ăn! Không có xác định được Thần Thần có an toàn hay không, hắn vốn không có tâm tư để ăn ngủ…… Thần Thần của hắn, không biết bây giờ đang phải chịu thống khổ gì……
Hắn nói với chính mình, Thần Thần nhất định sẽ không có việc gì! Thần Thần của hắn là một đứa nhỏ rất tuyệt! Em ấy sẽ nghe lời của mình, sẽ hảo hảo sống sốt. em ấy khẳng định đang hảo hảo chờ mình đến cứu em ấy! Cho nên trước tiên mình phải hảo hảo chăm sóc bản thân!
Tuy lý trí rõ ràng như vậy nói cho chính mình nhưng Quý Tiêu Dương lại phát hiện hắn vẫn là không có khẩu vị gì cả. Hắn nhớ Thần Thần của hắn…… Dường như hắn đang ôm Thần Thần, hít thở mùi vị thơm ngát thản nhiên trên người em ấy! dương như hắn nghe được Thần Thần, dùng tiếng nói ngọt ngào giòn tan gọi hắn anh hai…… Hắn nhớ, Thần Thần của hắn……
Nghĩ nghĩ, kiên cường như Quý Tiêu Dương, cường đại như Quý Tiêu Dương, mắt cũng hơi hơi lộ ra sắc đỏ…… Hắn không sợ giết chóc cùng máu tanh, nhiều năm gió tanh mưa máu như vậy, Quý Tiêu Dương hắn cũng không e ngại mảy may! Thậm chí, có một lần thiếu chút nữa hắn đã đánh mắt cái mạng của mình, mắt hắn cũng không nháy đến một cái! Chính hắn không sợ bất kì chuyện gì, nhưng hắn sợ Thần Thần gặp chuyện không may…… Nếu Thần Thần của hắn đã xảy ra chuyện, hắn nên làm cái gì bây giờ?…… Trên thế giới này, nếu không có em ấy tồn tại ở bên cạnh, vậy tất thảy đều chỉ là mây khói……
Sở dĩ Quý Tiêu Dương hắn phải trở nên cường đại, chính là bởi vì hắn phải bảo hộ Thần Thần của hắn! Để cho em ấy là một người hạnh phúc nhất trên thế giới này! Có thể cả đời đều cười ngây thơ đơn giản. Hắn tạo ra cho Thần Thần một tòa thành hoàn mỹ, bên trong là toàn bộ sủng nịch cùng tình thâm dành cho em ấy! Hắn phải cường đại như vậy, để Thần Thần nghĩ muốn cái gì là hắn có thể đáp ứng cái đo! Hắn không hy vọng nhìn thấy trên khuôn mặt của Thần Thần toát ra vẻ không vui……