Độc Gia Chuyên Sủng

chương 146: thiếu kiên nhẫn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thần Thần, nên tan tầm rồi!” Quý Tiêu Dương đứng lên, đi tới bên cạnh bàn làm việc, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Quý Thần Quang đang vùi đầu sửa sang lại tài liệu, khóe mắt lộ ý cười thản nhiên. Thần Thần tiểu gia hỏa này, càng làm càng hăng say…… Thật đúng là không nhìn ra em ấy lại là một mầm non của thương giới……

Quý Thần Quang không có ngẩng đầu, mà là vươn tay đẩy tay Quý Tiêu Dương ra, trên mặt là sự nghiêm túc! “Anh hai, còn phải chờ một lát nữa!”

“Em không phải sớm đã đói bụng rồi sao?” Quý Tiêu Dương thu hồi tay, ngồi xuống ghế ở một bên, trêu chọc Quý Thần Quang. Nhìn sườn mặt nghiêm túc làm việc của Thần Thần, cảm giác trong lòng tràn đầy hạnh phúc! Thật tốt! Mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy Thần Thần say sưa dựa vào lòng mình ngủ. Một ngày, hai mưoi tư giờ đều như hình với bóng! Cùng nhau đi làm, cùng nhau tan tầm! Những tháng ngày bình thường thản nhiên này làm cho hắn vô cùng thỏa mãn! Đây đúng là điều mà hắn muốn! Mỗi ngày hai mươi tư giờ đều có thể nhìn thấy Thần Thần!

“Ân. Bất quá cũng phải chờ em sửa sang xong phần tài liệu này đã! Bằng không ngày mai đi làm lại mất đến nửa giờ để xử lý nó!” Quý Thần Quang một bên nói, một bên không ngừng phân loại tài liệu, một chồng một chồng dọn xong!

“Thần Quang càng ngày càng có dáng dấp của thư kí!” Đem một phần tài liệu cuối cùng xử lý xong, Nam Cung Kỳ đứng lên đi tới bên cạnh Quý Tiêu Dương, đẩy kính mắt nhìn Quý Thần Quang đang bận rộn ở đối diện, ôn hòa cười nói!

Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn, chỉ cười không nói! Vừa mới bắt đầu, hắn còn luyến tiếc Thần Thần mỗi ngày phải vất vả bận rộn như thế. Bất quá, hắn phát hiện một chuyện, sau khi Thần Thần vội vội vàng vàng làm việc xong, tan tầm về nhà đều ăn cơm nhiều hơn! Người cũng dần dần trở nên càng ngày càng hồng nhuận, thân thể vẫn luôn gầy teo cũng dần dần có thêm thịt! Có phát hiện vui sướng này, Quý Tiêu Dương liền không ngăn cản Quý Thần Quang làm việc nữa. Mỗi ngày đều cho cậu một số lượng việc vừa phải, sẽ không đến nỗi mệt mỏi quá, cũng không quá nhàn rỗi!

“Tốt lắm. Rốt cục cũng có thể tan tầm, em sắp chết đói rồi!” Đặt tài liệu trong tay sang bên trái, lúc này Quý Thần Quang mới ngẩng đầu lên nhìn Quý Tiêu Dương và Nam Cung Kỳ, nở một nụ cười sáng lạn! Trong mắt lộ ra mỏi mệt đồng thời cũng có cao hứng!

“Muốn ăn cái gì?” Quý Tiêu Dương nắm tay Quý Thần Quang, ba người vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi ra khỏi văn phòng.

Nam Cung Kỳ đi cuối cùng, đem tất cả nguồn điện linh tinh các thứ tắt đi, sau đó cẩn thận khóa cửa lại! Xong xuôi tất cả mới bước vài bước đến chỗ Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang!

“Anh ơi, buổi tối hôm nay chúng ta về nhà nấu cơm đi!” Nói xong, Quý Thần Quang vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, chậc chậc lưỡi, vẻ mặt tham ăn! Mấy ngày nay làm việc có chút bận rộn, cũng không có thời gian nấu cơm, cho nên ba người bọn họ đều ăn bên ngoài! Bất quá, ăn vài lần liền thấy ngán! Vẫn là anh hai làm là ngon nhất! Muốn ăn đồ ăn anh hai làm!

“Cũng được. Dù sao hiện tại vẫn còn sớm. Bất quá trong tủ lạnh hình như không còn nguyên liệu nấu ăn nữa, phải đi siêu thị một chuyến thôi!” Quý Tiêu Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, mới năm rưỡi! So với mấy ngày trước sớm hơn một giờ! Nhưng có thể ở nhà làm một bữa tối phong phú, hảo hảo an ủi con mèo con tham ăn Thần Thần này một chút!

“Ân. Thuận tiện mua chút đồ ăn vặt. Đến đêm em luôn cảm thấy bụng trống trơn, đói lắm!” Quý Thần Quang sờ sờ bụng mình một chút.

“Như thế bao lâu rồi? Thần Thần, sao em không nói cho anh hai? Nếu em đói bụng anh hai có thể nấu bữa khuya cho em!” Quý Tiêu Dương có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt Quý Thần Quang.

“Quá muộn, đều ngủ hết rồi!” Quý Thần Quang cúi đầu nói thầm một câu. Nhìn thấy anh hai ngủ, cậu luyến tiếc quấy rầy. Anh hai gần đây hẳn là mệt chết đi, cũng không có thời gian nghỉ ngơi……

“Ngốc!” Quý Tiêu Dương nhìn biểu tình của Quý Thần Quang, liền biết cậu đang bận tâm cái gì. Bất đắc dĩ cười cười, vươn tay hung hăng xoa đầu Quý Thần Quang. Thật không biết chính mình nên nói cái gì!

“Sao Kỳ còn chưa có theo kịp a?” Ánh mắt Quý Thần Quang đảo quanh một vòng, phát hiện Nam Cung Kỳ cư nhiên còn chưa có xuống dưới. Bọn họ đã đợi ở bãi đỗ xe được một hai phút rồi!

“Có thể là đang tắt nguồn điện. Không vội, tối nay có thời gian!” Quý Tiêu Dương vươn tay ôm Quý Thần Quang vào trong ngực. Cúi đầu nhanh chóng hôn lên mặt cậu một cái. Khóe miệng cười hề hề sung sướng!

Khuôn mặt Quý Thần Quang ửng đỏ, ánh mắt khẩn trương nhìn bốn phía xung quanh. “Cẩn thận có người!”

“Thần Thần, sợ hãi!” Quý Tiêu Dương vươn tay nhẹ vuốt vuốt cằm Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang khẽ hạ mi mắt, môi hơi giật giật rồi mới nói một câu. “Tóm lại là ảnh hưởng không tốt!”

“Không có việc gì, Thần Thần, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Chung quy chúng ta cũng không thể trốn tránh cả đời như vậy!” Quý Tiêu Dương nhìn chằm chằm chiếc cằm tinh xảo của Quý Thần Quang, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát qua lại, có chút đăm chiêu nỉ non một câu.

Thân thể Quý Thần Quang hơi cứng ngắc lại, cúi đầu không nói gì…… Trong lòng nổi lên nhiều điểm đắng chát. Bọn họ cái dạng này……

“Tiêu Dương!” Nam Cung Kỳ vội vội vàng vàng chạy xuống dưới, trong thanh âm lộ ra sự gấp gáp.

“Kỳ, làm sao vậy?” Quý Tiêu Dương đem tầm mắt dừng trên người Nam Cung Kỳ. Có điểm kinh ngạc, Kỳ gặp phải chuyện gì mà lại vội vội vàng vàng như vậy.

“Tiêu Dương!” Nam Cung Kỳ thở hổn hển một hơi. “Các cậu đi theo tôi!” Nam Cung Kỳ nói xong, lôi tay Quý Tiêu Dương chạy về phía công ty.

“Kỳ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Quý Thần Quang bị Quý Tiêu Dương lôi kéo, gắt gao đi theo sau Nam Cung Kỳ.

“Hư, đừng nói, bước chân nhẹ chút!” Gần đến công ty, Nam Cung Kỳ xoay người nói với Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang.

Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương liếc nhau, đều lặng yên mím chặt môi lại. Bước đi nhẹ nhàng, tiểu tâm dực dực (cẩn thận) đi theo sau Nam Cung Kỳ. Chỉ thấy sau khi Nam Cung Kỳ vào công ty, cư nhiên đi về hướng cửa hông. Cửa hông của lầu một là một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa thông với một cái ngõ nhỏ. Ngày thường cánh cửa này sẽ không mở ra, trừ phi là có tình huống khẩn cấp. Nhưng là ba người Quý Tiêu Dương đi đến trước cửa nhỏ liền phát hiện, cửa này rõ ràng có dấu vết bị mở ra. Hơn nữa là dùng đồ vật gì đó cậy ra!

Lúc Quý Tiêu Dương chuẩn bị nói chuyện lại bị Nam Cung Kỳ bưng kín miệng, sau đó dùng khẩu hình nói. Nghe……

Ba người lẳng lặng áp lên cánh cửa, có thanh âm loáng thoáng truyền đến…… Lại nghe không rõ lắm là đang nói cái gì…… Đang lúc ba người Quý Tiêu Dương lo lắng suông thì một trong hai người đang nói chuyện kia dường như nổi giận, thanh âm lớn hơn rất nhiều. “Thất gia đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa!”

Sau đó chỉ còn lại thanh âm mơ mơ hồ hồ, nghe không rõ ràng lắm rốt cuộc là cái gì…… Nghe được gần ba phút, lại là thanh âm kia nói lớn lên, tựa hồ thực phẫn nộ, “Tóm lại, trong vòng ba ngày, tự lo thân mình đi!” Sau đó nghe được tiếng bước chân rời đi rất xa……

Quý Tiêu Dương cùng Nam Cung Kỳ liếc nhau, ba người nhanh chóng đến một chỗ khuất! Lẳng lặng chờ, nhưng là qua ước chừng mười phút sau vẫn không có nghe thấy tiếng cánh cửa kia bị mơra. Nửa giờ sau, tình huống vẫn như vậy……

“Xem ra, hắn ta đã rời đi theo ngõ nhỏ rồi!” Quý Tiêu Dương đứng lên, hoạt động hai chân đã ngồi đến có điểm chết lặng của mình, nói với Nam Cung Kỳ ở bên cạnh.

“Ân. Phỏng chừng là như thế! Tiêu Dương, tên Kỷ Nguyên kia, đã có chút vội vàng rồi……” Nam Cung Kỳ cười đến giảo hoạt! Đáy mắt lại hiện lên hàn quang!

“Chúng ta cứ chậm rãi đợi là được rồi!” Cách nửa ngày, Quý Tiêu Dương mới cười lạnh nói một câu. Ai thiếu kiên nhẫn trước thì người đó thua……

“Tôi biết!” Nam Cung Kỳ cười khẽ gật gật đầu.

“Anh ơi……” Thanh âm của Quý Thần Quang phi thường héo rút. Nhẹ nhàng yếu ớt, rất là vô lực! Cậu, không đứng lên nổi……

Lúc này Quý Tiêu Dương mới phản ứng lại, bên cạnh còn có Thần Thần. Nhanh chóng ôm Quý Thần Quang vào lòng, hôn nhẹ lên bờ môi cậu, “Thần Thần, chân tê rồi sao?”

“Ân!” Quý Thần Quang thống khổ gật gật đầu, tư vị này cũng không dễ chịu……

“Vậy anh hai ôm em là được rồi!” Quý Tiêu Dương cười trêu tức, ba người ra khỏi công ty, ngồi lên xe chạy tới siêu thị!

Trên xe, Quý Thần Quang cong cong vẹo vẹo ngồi trên ghế, thanh âm vô cùng đáng thương, “Anh ơi, dạ dày……” Hảo đói a……

“Ngoan, đợi lát nữa là được rồi. Ăn trước mấy miếng socola lót dạ đi!” Quý Tiêu Dương vươn tay, từ bên cạnh lấy ra mấy thanh socola đưa tới trước mặt Quý Thần Quang.

“Kỳ, anh cũng ăn một chút đi. Đúng rồi, anh hai, anh chừng nào thì đặt trên xe vậy?” Quý Thần Quang đưa một thanh socola cho Nam Cung Kỳ, sau đó vừa ăn vừa hỏi.

“Vẫn đều đặt ở đây mà. Biết con mèo tham ăn em vẫn không thể rời bỏ socola!” Quý Tiêu Dương cười ôn nhu! Thần Thần lúc còn nhỏ có điểm âm tình bất định, có điểm tùy hứng! Luôn luôn đột nhiên nghĩ muốn ăn socola! Từ lúc Thần Thần năm tuổi đi theo bên người hắn, trong túi của hắn luôn có hai thanh socola. Sau đó khi có xe thì sẽ có thôi quen để một hộp socola trên xe! Bất quá, sau khi lớn lên, gần hai năm nay Thần Thần rất ít ăn socola. Nhưng là thói quen lại không thay đổi được!

(): tâm tình không ổn định

Quý Thần Quang cắn socola, cảm giác trong lòng tràn ngập ngọt ngào hạnh phúc……

……

“Chết tiệt, lão già Quý Hạo kia không còn dùng được nữa rồi. Cư nhiên dễ dàng tha thứ cho Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang.” Thất gia vẫn như trước mặc một thân quần áo ngủ thuần trắng, lúc này đang nổi trận lôi đình mắng. Nguyên bản gã còn nghĩ cái lão bất tử Quý Hạo này sẽ giúp gã cuốn lấy Quý Tiêu Dương một trận. Không nghĩ tới mới không đến nửa tháng, cư nhiên liền thỏa hiệp!

“Thất gia, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì đây?” Tinh anh nam nhân mặc tây trang (âu phục), tiểu tâm dực dực hỏi một câu.

“Quý Tiêu Dương bên kia tình huống thế nào?” Cách một phút đồng hồ, Thất gia khôi phục lại cảm xúc, thản nhiên hỏi một câu.

“Bình tĩnh như nước! Giống như không có phát hiện ra người của chúng ta!” Tây trang nam đáp lại một câu. Trong lòng lại thấy thắc mắc, Quý Tiêu Dương này rõ ràng biết công ty nhà mình có gián điệp, như thế nào còn có thể trầm tĩnh như vậy?

“Không có tình huống gì?” Tạm dừng vài giây, Thất gia kinh ngạc mở miệng. Này không giống với tác phong của Quý Tiêu Dương.

“Đúng vậy!” Tây trang nam gật gật đầu.

Qua gần năm phút sau, Thất gia mới có chút đăm chiêu mở miệng, “Tổng cộng chúng ta đã phá hủy bao nhiêu hợp đồng của Quý Tiêu Dương?” Chẳng lẽ là động tác quá nhỏ nên Quý Tiêu Dương hoàn toàn không có hành động gì?

Tây trang nam suy tư một chút mới mở miệng nói, “Tổng cộng là gần hai trăm vạn! Hai hợp đồng!”

“Sao lại ít như vậy?” Thanh âm Thất gia tăng thêm vài phần!

“Kỳ thật, có hai hợp đồng ở trong tay Quý Thần Quang mà bị cản lại. Còn có một hợp đồng là ở trong tay Mộ Thanh Vân mà dừng lại!”

“Quý Thần Quang không phải là một đứa đầu óc có vấn đề sao?” Thất gia gần như là nghiến răng nghiến lợi nói!

“Cái này…… Thuộc hạ không biết!”

“Hảo hảo điều tra lại Quý Thần Quang này cho ta. Sau đó nói cho bọn họ biết, kế hoạch có thể bắt đầu tiến hành!” Là thắng hay là bại, liền đặt hết vào lần này!

“Tuân lệnh!” Tây trang nam trung khí mười phần gật gật đầu, trong mắt lóe ra quang mang tàn nhẫn.

“Đúng rồi!” Đang lúc tây trang nam chuẩn bị lui xuống, Thất gia lại mở miệng. “Đi liên hệ một chút với người kia! Để ngừa vận nhất nếu như thất bại, cũng không thể để cho Quý Tiêu Dương sống tốt!”

“Tôi đã biết!” Tây trang nam gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio