Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, Nam Cung Cửu vẫn như trước ngồi ngốc trên ghế sô pha xem ti vi, Nam Cung Kỳ thì thu dọn bàn ăn, rửa bát đũa. Chờ Nam Cung Kỳ giải quyết xong tất cả thì đã là sáu rưỡi. Thời điểm vào phòng khách, Nam Cung Kỳ thuận tiện rót cho mình mốn chèn trà, ngồi xuống ghế sô pha xem tin tức.
Thời gian lẳng lặng trôi qua. Trong phòng khách an tĩnh có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây sàn sạt ngoài cửa sổ nhẹ vang lên, bên tai nghe thanh âm của thiên nhiên, nâng chèn trà vừa mới pha lên, ánh mắt nhìn nhiệt khí lượn lờ, Nam Cung Kỳ có chút thất thần. Tựa hồ mỗi lần cùng một chỗ với Tiểu Cửu, bầu không khí luôn luôn không tự chủ rơi vào sự an tĩnh tịch liệu, bầu không khí an tinh này lại cố tình mang theo từng tia khác thường nào đó làm cho anh tâm hoảng ý loạn. Là căng thẳng? Là sợ hãi? Hay là……?
“Kỳ!” Thời điểm Nam Cung Kỳ đang muốn suy nghĩ linh tinh, thanh âm nhàn nhạt của Nam Cung Cửu vang lên, mang theo một tia vui sướng khó có được!
Bất quá, lúc này Nam Cung Kỳ đang thất thần, không có nghe được sự vui sướng này. Anh ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn Nam Cung Cửu. Tâm tư vẫn còn đang hỗn loạn. “Gì vậy?” Thấy Nam Cung Cửu chỉ nhìn mình mà không nói tiếp, Nam Cung Kỳ đành phải mở miệng hỏi dò.
“Đi ra ngoài dạo không?” Thu lại tầm mắt, Nam Cung Cửu thản nhiên nói một câu.
Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút, gật gật đầu “Cũng được!” Ở trong phòng khách như thế này, anh cũng không quen. Đứng lên đặt chén trà trong tay xuống, Nam Cung Kỳ ra khỏi nhà trước. Nam Cung Cửu vẫn như trước lẳng lặng đi theo phía sau. Hai người một trước một sau đi đến công viên gần đó. Lúc này là chạng vạng, nhiệt độ không nóng không lạnh, trong công viên tràn ngập tiếng người huyên náo, có trẻ con chơi game, có thanh niên đánh cầu lông, còn có cả người già luyện quyền, còn có tiếng phụ nữ nói chuyện trên trời dưới đất……
Bên tai cả ngày an tĩnh, đột nhiên vang lên các loại âm thanh ầm ỹ, Nam Cung Kỳ cũng thật là có chút không quen, anh vươn tay đẩy kính mắt của mình, ánh mắt ôn nhuận nhìn những người thanh niên tràn đầy sức sống đang vận động, nụ cười thẳng thắn lại nhẹ nhàng, lộ ra một luồng phấn chấn đặc hữu của thanh niên! Trong lòng lại sinh ra hâm mộ nhàn nhạt. Chính mình thật giống như một ông già vậy, đã lâu lắm rồi không có vận động. Cảm giác lười nhác không ít, có phải là nên tìm thời gian đi leo núi hay gì đó không?
“Muốn đánh?” Ánh mắt Nam Cung Cửu vẫn luôn lẳng lặng ở trên người Nam Cung Kỳ, thu hết tất cả cảm xúc nơi đáy mắt anh vào trong mắt mình, nguyên bản vẫn luôn lẳng lặng đi theo sau anh, lúc này lại tăng nhanh vài bước sóng vai cùng đi, ở bên tai anh nhẹ nhàng hỏi một câu.
Nam Cung Kỳ nghe tiếngbên tài, thu hồi tầm mắt từ đằng xa, lắc đầu một cái cười từ chối “Anh không biết đánh cầu lông!”
“Có thể học!” Nam Cung Cửu không muốn để Kỳ phải thất vọng vì bất kỳ cái gì.
“Cậu sẽ học?” Nghe lời nói không chút chậm trễ của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ dừng bước, liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu, ngữ khí tránh không được nhiều hơn mấy phần cấp thiết.
Nam Cung Cửu hơi sửng sốt một chút, lắc lắc đầu “Sẽ không!”
Hai mắt sáng ngời của Nam Cung Kỳ nháy mắt ảm đạm, tiếp tục chậm rãi bước về phía trước “Đi siêu thị dạo một vòng đi, trong nhà cũng sắp hết đồ ăn rồi.”
Cảm thấy Nam Cung Kỳ có chút mất mát, Nam Cung Cửu đứng tại chỗ thất thần vài giây. Sau đó trong lòng ra một cái quyết định. Mình phải đi học đánh cầu lông, sau đó về dạy Kỳ!
“Làm sao lại không đi?” Đi mấy bước, cảm giác không có thân ảnh kia đi theo, trong lòng thật là có một cảm giác nói không nên lời…… Tựa hồ, có chút không yên!
Nghe Nam Cung Kỳ nói, Nam Cung Cửu thu hồi tâm tư, bước nhanh mấy bước đến bên cạnh Nam Cung Kỳ, hai người sóng vai cùng đi. Một đường trầm mặc không nói gì……
“Sáng sớm ngày mai muốn ăn cái gì?” Lúc sắp đến siêu thị, Nam Cung Kỳ hỏi một câu. Còn không chờ Nam Cung Cửu trả lời liền bỏ thêm một câu nữa “Không cho nói tùy tiện!” Nói xong, Nam Cung Kỳ liền có chút hối hận, làm sao cảm giác câu nói này rất kỳ quái?……
“Muốn ăn cháo!” Nam Cung Cửu vốn là không có định nói hai chữ tùy tiện.
“Cháo gì?” Tiểu Cửu thích ăn cháo? Này ngược lại thực kỳ quái a…… Trong lòng Nam Cung Kỳ lẩm bẩm một câu. Trước đây Tiểu Cửu ở nhà anh lâu như vậy, đều là cùng bọn họ ăn cơm, có lúc thì ăn bánh bao, mỳ, bánh mỳ các loại, ngược lại rất ít khi ăn cháo…… Bởi vì anh khá là yêu thích ăn bánh bao với mỹ vằn thắn hoặc là mỳ sợi, cho nên mẹ cũng thành thói quen mỗi bữa sáng đều làm mấy loại này! Trước đây lúc mẹ nói Tiểu Cửu, sao không thấy Tiểu Cửu nói muốn ăn cháo?…… Cũng không biếtlà tại sao, đối với ký ức về Tiểu Cửu, Nam Cung Kỳ luôn cảm giác mình nhớ đặc biệt rõ ràng!
“Cháo trứng muối thịt nạc.” Mấy ngày trước hắn có ăn qua cháo Kỳ nấu, cực kỳ ngon…… Cảm giác ngẫm lại liền thấy thèm rồi! Kỳ của hắn, thật siêu a……
Cháo trứng muối thịt nạc, thật là khéo, đó là món cháo mà anh đặc biệt yêu thích trong tất cả các loại cháo! “Được!” Nam Cung Kỳ tươi cười trả lời. Hai người tiến vào siêu thị, Nam Cung Kỳ chọn mấy quả trứng muốn, còn lựa chọn thêm một ít thịt nạc. Liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu bên cạnh “Tiểu Cửu, còn muốn ăn cái gì nữa?”
Ánh mắt Nam Cung Cửu nhìn chung quanh một vòng “Đều được!” Thật ra thì, Kỳ nấu gì hắn cũng thích ăn hết…… Ngoại trừ một số thứ. Tỷ như đồ ngọt……
“Vậy trước tiên mua cái này đi đã!” Nhìn một chút đồ trong tay, cảm giác cũng ổn rồi, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi thanh toán, rời khỏi siêu thị. Sau khi ra ngoài rồi, Nam Cung Kỳ mới nhớ ra mình quên không mua sữa tươi. Mẹ nói, Tiểu Cửu đang trong tuổi lớn, ngày nào cũng phải chuẩn bị sữa cho Tiểu Cửu uống.
“Tiểu Cửu, anh quên không mua sữa tươi rồi, cậu ở đây chờ anh một chút!” Đưa túi cho Nam Cung Cửu cầm, Nam Cung Kỳ vội vã nói một câu liền đi vào siêu thị.
Nam Cung Cửu cầm túi nhìn theo bóng lưng Nam Cung Kỳ, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn khó có được lộ ra biểu tình xoắn xuýt. Sữa tươi…… Hắn cũng không thích!
“Đi thôi! Đợi lát nữa đi qua quầy hoa quả mua mấy loại về ăn!” Mua sữa tươi xong, Nam Cung Kỳ vỗ vỗ vai Nam Cung Cửu, cùng hắn đi về nhà. Lúc đi ngang qua quầy hoa quả, chọn ba loại, hồng đề, chuối tuôi, lê.
Sau khi về đến nhà, Nam Cung Kỳ đem đồ đi cất, nên cho vào tủ lạnh thì cho vào tủ lạnh, nên để vào tủ bếp thì để vào tủ bếp. Thu thập mọi thứ xong, rửa hoa quả, đem đặt lên bàn thủy tinh, rót hai chén trà cho Nam Cung Cửu và mình “Ăn hoa quả đi, tươi lắm!” Cầm một quả hồng đề bỏ vào miệng, Nam Cung Kỳ nói với Nam Cung Cửu đang xem ti vi một câu.
Nam Cung Cửu tùy ý cầm một quả lê lên gặm, có chút mất tập trung “Kỳ!” Cách một hồi lâu, Nam Cung Cửu vẫn nhìn thẳng ti vi, gọi Nam Cung Kỳ.
“Làm sao?” Nam Cung Kỳ cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn hồng đề.
“Có thể không uống sữa tươi hay không?” Có chút chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần…… Tại sao lại nói là lại. Bởi vì trước đó hắn tổng cộng đã kháng nghị hai lần……
“Không được!” Vẫn là phi thường kiên định từ chối.
Nam Cung Cửu vứt hạt lê vào trong thùng rác, mày rậm có chút xoắn xuýt lại xem ti vi. Thời điểm Nam Cung Kỳ ngẩng đầu uống trà, khóe mắt liếc thấy, liền xì một cái cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ.
“Dáng dấp kia của cậu thực là có mấy phần ai oán a. Ha ha……”
Nam Cung Cửu không nói gì, lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ khó có được một lần thẳng thắn cười to. Mặt mày bất giác liền nhiễm một chút ý cười……
“Đừng nhúc nhích!” Chính lúc đang cười to, Nam Cung Kỳ đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Cửu nở nụ cười. Tuy rằng rất nhạt, nhưng xác thực cực kỳ đẹp…… Không nhịn được lên tiếng, muốn chụp ảnh lại. Chỉ là, anh vừa nói, nụ cười của Nam Cung Cửu liền biến thành nghi hoặc nhàn nhạt.
Chờ Nam Cung Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra thì đã thấy sự nghi hoặc của Nam Cung Cửu. Có chút nén giận nói “Tiểu Cửu, không phải bảo cậu đừng nhúc nhích sao?”
“Tôi không có nhúc nhích a!” Nam Cung Cửu nói được rất là vô tội……
Nam Cung Kỳ im lặng cúi đầu thở dài……
“Ha ha……, anh thật đáng yêu!” Lúc này đến phiên Nam Cung Cửu cười to!
Nam Cung Kỳ rõ ràng nghe thấy được thanh âm chính mình hóa đá……
PS: Không liên quan cơ mà tui có followers rồi đó. múa á há há há=)) Cơ mà k bằng / số người đang có trong nhà
Up chương mới nhân kỷ niệm tháng xa nhà xa quê hương=)))))))