Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Độc giả/nhân vật chính: Đừng làm rộn.

.

Đỗ Trạch nhất quyết đánh trống lảng. Cậu giả vờ bình tĩnh nhìn sang bốn phía, trưng vẻ mặt “Đừng làm rộn, đây là đang nghiêm chỉnh nghiên cứu học tập” mà hỏi: “Đây là chỗ nào?”

.

Thật ra khi Đỗ Trạch nhìn thấy đống xương trắng mênh mông vô bờ phía sau Tu, cậu biết họ đã đến biển tử linh của đại lục phản diện. Trong thế giới “Hỗn huyết” cũng chỉ có một đại lục là đại lục hỗn độn. Ở đại lục chính diện, trung tâm là vùng đất thất lạc, phía Bắc là vùng cực lạnh, phía Đông là sa mạc tử vong, phía Nam là rừng rậm ma thú, còn phía Tây lại là đại dương mênh mông vô bờ. Ở đại lục phản diện, phía Tây cũng là đại dương, nhưng đó lại là biển tử linh được tạo thành từ vô số tử linh xương trắng. Nơi này là thiên đường của Vong Linh tộc. Tại đây, Vong Linh tộc sẽ nhận được sức tăng trưởng rất mạnh, mà chủng tộc khác thì lại bị hạn chế.

.

Nói… Tại sao đứng trước biển tử linh, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu không phải “Biển tử linh – tình tiết truyện lúc nhân vật chính vừa đến đại lục phản diện”, mà là “Nhân vật chính dùng hình thái vong linh cùng kẻ địch của mình đầu tiên là【A ——】sau đó【Ha ——】cuối cùng【Ô——】”? Trả tao tiết tháo, Tiểu Đồng ơi!

.

Đồng nhân văn: Sao lại trách em.

.

Tu có vẻ không hứng thú với đề tài này lắm. Hắn nhìn quyển đồng nhân bị Đỗ Trạch giật lại, hờ hững trả lời: “Không rõ lắm… Lại đây.”

.

Cũng khoác lên vẻ “Đừng làm rộn, đây là đang giáo dục lành mạnh hài hòa”.

.

“Tôi biết rồi.” Đỗ Trạch lập tức sửa lại, khăng khăng lảng sang chuyện khác: “Nơi này chắc chắn là biển tử linh.”

.

Hứng thú của Tu rốt cuộc cũng được gợi lên đúng ý Đỗ Trạch: “Biển tử linh?”

.

Đỗ Trạch thở phào một hơi, bắt đầu đọc những lời trong truyện: “Phía Tây của đại lục phản diện bị xương trắng vùi lấp, vì thế mà sinh linh nơi đây mới gọi nó là biển tử linh.”

.

Tu nhìn Đỗ Trạch, lời nói giống như trần thuật lại giống như hỏi: “Ngươi biết rất nhiều.”

.

Đỗ Trạch gật đầu bí hiểm, sau đó tên ngốc nào đấy thấy Tu cong khóe môi nói tiếp: “Dù là vậy, vẫn khá thú vị…”

.

Đỗ Trạch theo ánh mắt Tu nhìn lại cuốn đồng nhân trong tay mình, mặt cậu nứt ra.

.

Đề tài hài hòa: Hồ Hán Tam ta lại trở về rồi.

.

Trong tình huống nước sôi lửa bỏng đó, một tiếng động sâu trong biển tử linh đã cứu vớt Đỗ Trạch. Hình như có gì đó bốc lên từ biển tử linh và hướng về phía họ. Âm thanh giao chiến ngày càng rõ đến cả Đỗ Trạch cũng nghe thấy. Cậu quay đầu lại nhìn Tu. Âm thanh kỳ quái đó không hề bất ngờ chút nào. Đôi mắt tím của hắn hơi nheo lại có vẻ không vui.

.

Nhìn xuyên qua khe hở giữa đám xương khô, xuất hiện đầu tiên trước mắt Đỗ Trạch và Tu là hai thân hình chật vật của thiếu nữ Ma tộc, một áo đỏ một áo xanh, gương mặt xinh đẹp giống hệt nhau chứng tỏ đây là một cặp chị em song sinh. Thiếu nữ áo đỏ ôm theo một bó hoa trắng, nhánh hoa khô quắc đen thui. Đóa hoa trắng toát kia lộ ra hình dạng một cái đầu lâu. Thiếu nữ áo xanh thì cầm kiếm, một bên che cho thiếu nữ áo đỏ chạy trốn, một bên khẩn trương nhìn phía sau. Ở đằng sau có một đám ác linh nửa trong suốt đang truy đuổi hai thiếu nữ Ma tộc đó, dưới chân họ là mấy bàn tay của đám xương cốt cứ mọc lên liên tục ngăn trở bước chân.

.

Đỗ Trạch nhìn sững vào hai người vừa tới, không chỉ bởi vì thấy hai chị em Ma tộc xinh đẹp, mà bởi vì cậu có thể đoán được thân phận của hai chị em kia.

.

Hậu cung của nhân vật chính anh cuối cùng cũng xuất hiện rồi (gào thét-ing)!

.

Theo hướng tình tiết của《Hỗn huyết》, em gái trong truyện ngày càng nhiều, hậu cung của nhân vật chính cũng ngày càng khổng lồ. Trong đó, có mấy em gái khiến mắt độc giả lóe sáng, hai chị em Ma tộc trước mặt chính là một trong sốđó. Thứ nhất, họ là Ma tộc, có tác dụng làm tăng thêm sự đa dạng hậu cung của nhân vật chính; thứ hai, họ là song sinh, chị em chính là một trong các yếu tố dệt hoa thêu gấm cho YY văn. Tác giả thuần khiết sẽ dùng tiết tháo nói cho đám độc giả biết hai chị em đó đã đến bên cạnh nhân vật chính như thế nào. (PS: không hiểu xin dùng tiết tháo song phi qua baidu…)

.

Trong hai chị em, người mặc áo xanh là chị – Verl, người mặc áo đỏ là em – Elise. Họ là thành chủ của thành Belial. Vốn dĩ trong nội dung của《Hỗn huyết》, nhân vật chính vừa đến đại lục phản diện đã gặp ngay Verl đang bị vong linh tập kích. Nhân vật chính đương nhiên đã một phen anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó theo thông tin Verl cung cấp biết được rất nhiều điều vềđại lục phản diện, không những vậy còn biết được Verl có một em gái sinh đôi bị pháp sư tử linh nguyền rủa, cho nên cô mới đến biển tử linh tìm kiếm cách chữa trị cho em mình. Tuy nhiên, lời nguyền của một pháp sư tử linh đối với nhân vật chính mang huyết thống phù thủy vong linh mà nói lại chả là cái đinh gì hết. Vì thế nhân vật chính bắt đầu công chiếm hai chị em mà đám độc giả rất thích nghe ngóng. Không bàn đến hành động anh hùng cứu mỹ nhân để gia tăng cảm tình với hai chị em thì quá trình trị liệu đã thể hiện rõ hết độ tiết tháo của tác giả với đám độc giả rồi:

.

—— Vì sao lại cởi quần áo?

.

—— Vì cứu nàng.

.

—— Vì sao lại hôn ta?

.

—— Vì cứu nàng.

.

—— Lạnh quá.

.

—— Ta sẽ giúp nàng sưởi ấm.

.

Đối mặt với đám độc giả toàn “Hắc hắc hắc hắc hắc”, Nhất Diệp Tri Khâu bình tĩnh hồi phục: “Đừng làm rộn, đây là hành động cứu giúp có khoa học.”

.

Lúc Đỗ Trạch đang nhớ lại nội dung của《Hỗn huyết》, Verl và Elise đã lâm vào cảnh khốn cùng. Họ bị hơn mười ác linh nửa trong suốt vây quanh. Verl nói khẽ với Elise mấy câu, Elise phản ứng rất dữ dội. Côôm lấy nhánh hoa đầu lâu mà lắc đầu. Verl dường như còn muốn khuyên nhủ, nhưng sau đó lại cảnh giác nhìn hướng họ vừa chạy tới.

.

“Khặc khặc khặc khặc…” Một tiếng cười khô khốc lởn vởn trên biển tử linh khiến người ta hoàn toàn không thể biết được âm thanh đó phát ra từ đâu.”Thật sự là tỷ muội tình thâm, các nàng không cần lo lắng việc bị chia cắt đâu, dù là người nào ta cũng sẽ không bỏ qua.”

.

Vòng vây ác linh hé ra một chỗ trống, một người cao gầy mặc áo chùng đen đi đến.

.

“Nếu chúng ta vô tình xâm nhập địa bàn của ngươi, xâm phạm đến ngươi, ta sẵn sàng giải thích.” Verl biết ý thức lãnh thổ của Vong Linh tộc rất mạnh, nếu không phải do không còn cách, cô đã không mang Elise tiến vào biển tử linh. Verl định thương lượng với pháp sư tử linh: “Chúng ta là thành chủ của thành Belial. Hiện nay thành Belial đang bị huyết độc ôn dịch hoành hành, cần phải có hoa xương chữa trị. Ta lấy tư cách là thành chủ của Belial cam đoan rằng sẽ báo đáp ngươi đầy đủ.”

.

“Ta biết, khặc khặc, ta đương nhiên biết… Không uổng công ta đã tìm kiếm mầm mống huyết độc ôn dịch quý giá đó.”

.

Verl gầm lên: “Là ngươi?!”

.

“Đương nhiên, bảo bối à. Nếu không tặng một ít lễ vật gặp mặt, sao các nàng có thể tới chỗ của ta làm khách?” Tên kia khục khặc cười: “Hoan nghênh tới địa bàn của ta, bảo bối, ta là chủ nhân của nơi này…”

.

Trong cơn giận dữ, kiếm của Verl lao tới chặt đứt đầu của tên kia. Cái đầu rớt từ trên cao xuống rồi lăn trên đống xương trắng, không vang lên chút tiếng động nào, nhưng tiếng cười kia vẫn không hề thuyên giảm. Verl gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ xương đã rớt thành một đống trước mặt mình. Đối phương không dùng nguyên hình xuất hiện.

.

Bởi vì chỗ nấp của Đỗ Trạch và Tu tương đối bí mật, mấy người bên kia tạm thời chưa phát hiện ra họ, cho nên Đỗ Trạch và Tu mới có thể xem được toàn bộ. Đỗ Trạch cảm thấy thật kỳ diệu, cậu hiện tại như đang được xem tiền truyện của《Hỗn huyết》: nhân vật chính và cậu đi tới đại lục phản diện trước thời hạn, thế nhưng vừa lúc gặp được tình tiết em gái bị pháp sư tử linh nguyền rủa. Lòng tôn kính của Đỗ Trạch đối với đại thần tình tiết truyện dâng cao. Vì để nhân vật chính được một phen anh hùng cứu mỹ nhân mà đưa em gái bị tập kích lên tận cửa, lại còn không hề sai sót so với nội dung truyện nữa chứ, thế giới này thật sự rất chuyên nghiệp!

.

Vì thế từ nãy đến giờ, Đỗ Trạch cứ lặp đi lặp lại động tác “Nhìn tình tiết, nhìn nhân vật chính”, ngồi chờ hành động anh hùng cứu mỹ nhân như đám quần chúng thích hóng chuyện.

.

Chị em gái bị bao vây, Tu không phản ứng; chị em gái bị đùa giỡn, Tu không phản ứng; chị em gái sắp bị bắt đi, Tu… hình như sắp ngủ.

.

… Nhân vật chính anh đang bãi công đó hả?!

.

Đỗ Trạch nhịn không được nhắc nhở Tu làm theo kịch bản: “Mặc kệ hả?”

.

Tu nghe vậy hơi nâng mắt lên, nhìn nhìn: “Không cần thiết.”

.

Đỗ Trạch sửng sốt, đột nhiên nhận ra hắn quả thật không cần phải đi cứu hai chị em Ma tộc kia. Bởi vì theo như trong truyện, hai chị em Ma tộc nhất định sẽ thoát được. Chẳng qua cô em sẽ bị trúng một lời nguyền âm linh, đến lúc đó nhân vật chính cứ theo nguyên văn trong truyện mà lên sân khấu trị (công)bệnh (chiếm) cho em gái là xong. Mặc dù là vậy, nhưng không biết vì sao Đỗ Trạch lại có cảm giác rất khác thường như kiểu bánh răng không khớp, mà cậu nhất thời không thể phát hiện nó sai ở chỗ nào. Lúc này ngoài kia lại có chuyển biến mới, lực chú ý của Đỗ Trạch lập tức bị hấp dẫn bởi tình tiết này, không kịp truy sâu vào cái cảm giác không hài hòa đó.

.

—— Nếu cậu là vì biết nội dung truyện mà cảm thấy “Không cần thiết”, vậy còn Tu tại sao lại nói ra câu “Không cần thiết” chứ?

.

Tu nhìn hai chị em Ma tộc, trong đôi mắt tím phản chiếu hình ảnh bất lực yếu ớt của thiếu nữ, không hề dậy lên một chút gì dù chỉ là một gợn sóng.

.

Không cần thiết phải cứu các nàng, vì không có giá trị.

.

Lúc mọi người đang chăm chú nhìn, Elise vốn yên lặng đột nhiên vươn nắm tay mở ra. Trên lòng bàn tay của cô, một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy trên làn da. Nó như hút sinh mệnh của Elise nên càng lúc càng tươi đẹp. Verl nhìn ngọn lửa trên tay Elise, vừa hoảng hốt vừa giận dữ sợ hãi kêu lên: “Không ——!!!”

.

Ngọn lửa càng ngày càng sáng, từ đỏ chuyển sang cam, rồi đến vàng, vàng nhạt, cuối cùng biến thành màu trắng thuần. Ngọn lửa trắng phát ra ánh sáng và nhiệt độ vô tận, những ác linh vây quanh hai chị em bị thiêu cháy, rít gào rồi bắt đầu bốc hơi. Trong quầng sáng trắng, Elise mỉm cười với người chị mà mình yêu nhất, sau đó yên lặng té xuống. Verl chạy lên ôm Elise vào ngực, nước mắt giàn giụa.

.

Ngọn lửa màu trắng vẫn không hề tắt dù Elise đã ngã xuống mà cứ trôi nổi trên không rồi tiếp tục thiêu đốt. Tiếng cười cuối cùng cũng ngừng lại. Pháp sư tử linh giận dữ quát lớn, vô số xương khô từ trong biểu tử linh bò lên, nhưng lúc tới gần Verl và Elise thì đều bị hòa tan. Verl lau nước mắt, ôm lấy Elise, không chọn tiếp tục đứng trong ngọn lửa mà liều mạng vọt tới trước. Sau lưng cô, ngọn lửa màu trắng đó càng cháy càng nhỏ, lại như đang nén năng lượng có được lại, chỉ cần tới cực hạn là sẽ nổ tung.

.

Verl ôm Elise, xoay người giẫm lên một bộ xương rồi lại lướt qua một núi xương nhỏ, cuối cùng dừng lại một chỗ trũng ít thu hút, vừa lúc đối mặt với Đỗ Trạch.

.

Hai bên: “…”

.

Verl không nghĩ lại gặp được người khác ở chỗ này. Chuyện quá khẩn cấp không có thời gian nghĩ nhiều, cô cắm thanh kiếm vào trong bộ xương, đấu khí màu xanh cuộn lên mãnh liệt, bao bọc lấy hai chị em. Đỗ Trạch cảm thấy sau áo căng cứng, khi tỉnh lại thì cậu đã bị Tu nắm cổ kéo vào trong ngực, trước mắt tối sầm. Tu giương cánh vây họ lại.

.

“Đừng hòng trốn thoát…”

.

Ngọn lửa màu trắng cháy thêm một lúc nữa rồi tắt ngấm.

.

“Ầm….!!!”

.

Ánh sáng chói mắt nuốt sống vạn vật, năng lượng phá hoại khủng bố đó đã đập nát vô số xương cốt trong biển tử linh. Sau khi ánh sáng rút đi, tro bụi từ trên không lả tả bay xuống, che khuất tầm mắt mọi người.

.

Kỹ năng cấm mà Elise phát ra uy lực quá lớn, ngay cả pháp sư tử linh đang trốn cũng bị ảnh hưởng. Một tay tính cả pháp trượng của gã cũng bị nổ thành mảnh vụn. Lúc pháp sư tử linh thấy một thân hình đang nâng một người khác đứng dậy trong đống tro bụi, mắt gã lập tức đỏ ngầu. Pháp sư tử linh lấy từ trong lòng ra một đầu lâu màu đen, đây là âm linh lợi hại nhất mà đạo sư đã để lại cho gã, vô cùng trân quý. Pháp sư tử linh chần chờ một khắc, nhưng ngay sau đó sự từ bi và do dự lại bị lửa giận thay thế. Gã nhìn chằm chằm hai thân hình kia rồi dùng sức đập nát đầu lâu.

.

“Ta nguyền rủa ngươi!”

.

“Ngươi sẽ phải chịu đựng sự lạnh lẽo vô tận!”

.

“Ngươi chỉ có thể nhảy múa cùng tử linh!”

.

“… Cho đến khi ngươi thuộc về ta!”

.

Một cái bóng màu trắng từ trong đầu lâu lao ra, người đứng trong màn tro vươn tay ra như muốn ngăn cản, hồ quang màu tím xẹt qua bóng trắng trên không nhưng chỉ như đánh vào không khí. Lời nguyền lập tức bay vào trong một thân hình khác. Thấy thân người bị nguyền rủa khom lưng xuống bắt đầu run rẩy, pháp sư tử linh cười to.

.

“Khặc khặc khặc khặc… Rất đau đớn đúng không? Đây chính là trừng phạt!” Pháp sư tử linh tạm dừng một chút, sắc tâm không hề giảm mà bắt đầu dụ dỗ: “Khặc khặc, nếu nàng bằng lòng đi theo ta, trở thành người của ta, ta sẽ cho nàng biết thế nào là cực… khoái…?”

.

Tiếng cười của pháp sư tử linh đột nhiên im bặt. Hắn đờ người ra nhìn hai thân ảnh đứng lên khỏi màn tro bụi. Hơn nữa ở phía trước có tới bốn bóng người. Lúc này pháp sư tử linh mới muộn màng nhận ra, đấu khí của hai tỷ muội đó rành rành là một thuộc tính hỏa, một thuộc tính thủy. Thế tại sao vừa rồi lại xuất hiện… tia sét?

.

Như để chứng minh thứ mà pháp sư tử linh nhìn thấy lúc nãy không phải là ảo giác, một tia chớp thật lớn đánh ngang màn sương bụi, chiếu sáng tới từng ngõ ngách trong biển tử linh chi. Pháp sư tử linh rốt cuộc cũng thấy rõ hai thân người kia không phải là hai tỷ muội Ma tộc như gã lầm tưởng, mà là một Ma tộc và một Nhân tộc!

.

Đỗ Trạch ôm chặt lấy mình, khí lạnh trong cơ thể khiến cậu không ngừng run rẩy, răng va lập cập vào nhau. Vừa mới đây, có thứ gì đó lạnh như băng từ phía sau vọt vào thân thể cậu, sau đó cả người cậu như bị vây trong băng giá rét buốt. Giây phút ấy, độc giả khổ bức cuối cùng cũng thấy rõ cái trị may mắn trong bảng chữ cái của mình.

.

… Tại sao người trúng đạn lại luôn là cậu chứ? _(;″ ∠)_

.

Bên cạnh có một làn gió nhẹ thổi qua, là Tu đang giương đôi cánh dơi bay lên không.

.

Tu đứng trên cao nhìn xuống biển xương trắng bên dưới. Tên Ma tộc nọ vì bị khuất sáng nên từ chỗ mà pháp sư tử linh đang nấp, gã chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt ánh tím, vô cùng yêu dị.

.

“Đi ra.”

.

Lúc mọi người đang nhìn chăm chú, Tu lắc lư cây đao bạc ánh đỏ trong tay hướng về phía biển tử linh, giọng nói trầm thấp mềm nhẹ giống như đang thì thầm với tình nhân.

.

“Ngươi vừa mới nói… ai sẽ trở thành người của ngươi?”

.

.

.

Bước trên mặt đất đỏ sẫm, Tu đánh giá vùng đất xa lạ này.

.

Đây là một nơi rất hoang vắng, trên trời là một màu tím mù, toàn bộ mảnh đất đều mang một sắc đỏ ảm đạm. Trên núi đá đỏ tươi, thực vật héo rũ mỏi mệt lay động. Gió to từ phương xa thổi tới, nháy mắt nghiền nát thực vật thành bụi cuốn vào không trung, bột vụn màu đen rơi xuống, tựa như một khúc ca bi thảm.

.

“Đây là đại lục phản diện sao?”

.

Mệnh kêu lên một tiếng, Tu sờ đầu nó rồi triệu hồi Cerberus. Chó ba đầu cúi người xuống để Tu cưỡi lên.

.

Tu nghĩ, giờ chắc phải đi tìm một sinh linh khác để biết được thông tin của đại lục phản diện. Hắn nhìn đất đỏ tràn mãi tới phương xa, ngoại trừ một đường ngang màu trắng ở phía Tây, thì những hướng khác đều là sắc đỏ hoang dã.

.

Vì thế Tu bắt đầu đi về hướng Tây. Khoảng cách được rút ngắn, Tu phát hiện cái đường màu trắng kia thật ra là do vô số xương trắng tạo thành. Xương cốt vô biên vô hạn hỗn độn xếp thành những quả núi cao thấp khác nhau, đây giống hệt như một đại dương làm từ xương trắng. Tu cảm nhận một chút, mùi vong linh ở đây cực kỳ nồng.

.

Lúc này, Tu nghe thấy một tiếng động truyền tới từ trong biển xương. Hắn vỗ đầu Cerberus. Cerberus hiểu ý, lặng lẽ di chuyển về nơi phát ra tiếng động.

.

Lướt qua mấy núi xương, trước mắt Tu xuất hiện một thiếu nữ áo xanh. Nàng có một mái tóc đen dài, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào những ác linh trước mặt.

.

Đó là một thiếu nữ Ma tộc, thân thể nàng nhỏ nhắn run rẩy vì đã chiến đấu quá lâu. Nàng khẽ cắn đôi môi anh đào, trong đám xương sặc mùi tử vong ấy thế mà lại mang một nét thuần khiết và xinh đẹp lạ kỳ.

.

Tu hơi mỉm cười: hắn đã chọn được người thích hợp.

.

—Trích《Hỗn huyết》

.

.

Đoạn kịch nhỏ.

.

.

Độc giả: Tiểu sinh không phải thụ…

.

Nhân vật chính: Đừng làm rộn.

.

Nhân vật chính: Đêm nay tám chủng tộc đi.

.

Độc giả: Đừng làm rộn.

.

Tác giả: Tôi muốn vứt hố.

.

Độc giả/nhân vật chính: Đừng làm rộn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio