Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xối nước lạnh.

Phản ứng đầu tiên của Cố Ngang là — Xối! Nước! Lạnh!

Nhưng thời điểm cậu rầm rầm đổ nước vào bồn tắm, vươn tay sờ sờ mới đột nhiên nhớ tới: chỗ này không có thuốc!

Vạn nhất Vi Miểu bị cậu ngâm nước cảm lạnh thì làm sao đây!

…Nhưng mà, không dùng nước lạnh chẳng lẽ đợi tiểu đệ đệ tự làm nguội sao! Qúa tàn nhẫn a a a a a!

Hai mắt Vi Miểu rưng rưng ngập nước. Nó không hiểu làm sao chỉ biết bấu víu lấy Cố Ngnag,theo bản năng cọ cọ hạ thể của mình lên Cố Ngang, khó chịu muốn khóc. Cố Ngang thầm nghĩ chính mình đâm lao thì phải theo lao, bị Vi Miểu cọ như vậy quả thật sắp điên rồi.

Cậu do dự nửa này, rốt cuộc đưa ra một quyết định gian nan.

_”…Đến, Vi Miểu.” Cố Ngang ngồi xổm xuống,thởi điểm cởi quần Vi Miểu hai tay không khỏi phát run. Chiếc quần lót in hình gấu con đã sớm căng phồng,trên đỉnh có chút ướt át. Càng tới gần mùi thoang thoảng càng nồng nặc,khiến người ta xấu hổ không thôi.

Quả boom nguyên tử trong đầu Cố Ngang trực tiếp bùng nổ,cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại run rẩy nhưng vẫn cố gắng kiên trì giúp Vi Miểu cởi bỏ quần lót.

_”…Nha…” Tiểu đệ đệ cao ngất lập tức nhảy ra,Vi Miểu tựa hồ không quá thoải mái,nhắm chặt hai mắt, cổ họng khẽ rên rĩ. Thanh âm kiều diễm khiến Cố Ngang cảm thấy khô nóng,hạ thân cuồn cuộn sóng dữ.

Mẹ, mình đang nghĩ gì vậy!

Cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên. Cố Ngang hung hăng cắn môi,quyết tâm vứt bỏ tà niệm trong đầu. Cậu hít mấy hơi thật sâu,sau đó cầm tay Vi Miểu đặt lên tiểu đệ đệ của nó.

_”A…” Vi Miểu khẽ run lên,kinh hoảng nhìn cậu

_”…Vi Miểu không sợ…” Cố Ngang ôn nhu vỗ lưng nó,đỡ nó ngồi lên nắp bồn cầu “Anh Cố Ngang dạy em, rất nhanh liền không khó chịu…Ngoan.”

Vi Miểu cầu xin nhìn cậu.

Cố Ngang gian nan nuốt một ngụm nước bọt,một tay ôm lấy Vi Miểu,tay kia bắt đầu âu yếm tiểu đệ đệ đang gắn gượng.

_”A….” Vi Miểu khẩn trương bắt lấy cổ tay cậu,khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sung sướng

Vi Miểu phát triển chậm hơn so với những đứa trẻ bình thường,tiểu đệ đệ phá lệ xinh đẹp non mềm. Cố Ngang nhẹ nhàng giữ lấy,chậm rãi luật động. Vi Miểu cắn môi nhắm hai mắt lại,hô hấp dần dần trở nên dồn dập,tiếng rên rỉ dị thường ngọt ngào.

Nghe tiếng rên rỉ nóng bỏng bên tai,Cố Ngang chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ của mình sắp nổ mạnh. Cậu cưỡng chế dục vọng,không cho phép bản thân sinh ra tà niệm với Vi Miểu.

Đây chỉ là…dạy em ấy mà thôi!

Không thể sinh ra suy nghĩ dơ bẩn với em ấy!

Em ấy chỉ là một đứa trẻ…Không thể…

_”Vi, Vi Miểu…” Không biết từ khi nào, thanh âm của Cố Ngang cũng trở nên khàn khàn. Cậu cảm thấy hai má đỏ rực,đành quay đi,không cho Vi Miểu nhìn đến tình trạng quẫn bách của mình “Biết rồi chứ?…Em, em tự làm thử xem…”

Nói xong liền nắm tay Vi Miểu đưa xuống.

_”Nha!” Vi Miểu hốt hoảng lắc đầu, vội vàng ôm cổ Cố Ngang,cầu xin mà lay lay cánh tay cậu,hy vọng cậu tiếp tục vuốt ve tiểu đệ đệ của nó.

_”…” Cố Ngang quả thật sắp bị dằn vặt đến điên rồi,chịu không nổi mở miệng “Vi Miểu! Em đã trưởng thành!Chuyện của mình phải tự mình làm!”

…Gì! Mình đang nói gì vậy!

Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Ngang lập tức hối hận muốn chết. Cậu nhăn nhó, không được tự nhiên liếc mắt nhìn Vi Miểu. Vi Miểu tựa hồ nghe không hiểu,nhưng vẫn biết cậu đây là cự tuyệt. Lập tức mếu máo cái miệng nhỏ, lộ ra biểu tình lã chã — chực khóc.

Đừng, đừng khóc a….! Cố Ngang sợ nhất là Vi Miểu khóc,nhanh chóng dỗ dành “Không không không, không phải anh đang mắng em! Vi Miểu, Vi Miểu, em đừng đừng đừng khóc a….Anh, anh Cố Ngang…” Cậu nhất thời đầu đầy hắc tuyến “Tiếp tục làm cho em…”

Khốn kiếp, vì cái gì lại phát sinh loại chuyện này!

Chính mình cũng rất khó chịu a!

Cố Ngang ngoài mặt ra sức hầu hạ Vi Miểu,bên trong lại không ngừng khuyên nhủ tiểu đệ của mình an tâm một chút chớ nôn nóng.

_”A…” Vi Miểu càng phát ra sung sướng thỏa mãn,theo bản năng bắt lấy đầu vai Cố Ngang. Đầu hơi ngưỡng ra sau,trong miệng tràn đầy khí tức nóng rực. Hai chân trắng nõn mảnh khảnh tự nhiên nới rộng ra,hoàn toàn phơi bày nơi xấu hổ của mình. Nó cố gắng duỗi người, đẩy hạ thể về phía Cố Ngang, hy vọng được thêm càng nhiều âu yếm.

_”…” Cố Ngang nhìn thân thể mượt mà trắng nõn của thiếu niên, không khỏi miệng khô lưỡi khô.

Nhanh lên…Mau bắn đi…Anh Cố Ngang của em sắp nghẹn chết rồi đây…

Cứ như vậy yên lặng cầu nguyện,Cố Ngang dần dần đẩy nhanh tốc độ trong tay. Vi Miểu rõ ràng cảm nhận được bất đồng, cả người bắt đầu run rẩy,ngay cả đầu ngón chân cũng trở nên co rút.

_”Nha…nha nha…” Nó không hiểu làm sao,chỉ cảm thấy thân thể đang phát sinh biến hóa kỳ diệu. Nó khép hờ đôi mắt mê ly,bất lực nhìn Cố Ngang. Vô pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm xúc trên mặt,nó cơ hồ muốn khóc nấc lên, vừa sợ hãi lại chờ mong.

Rốt cuộc…

Thân thể Vi Miểu đột nhiên run lên,chất dịch màu trắng ngà bắn ra! Nó dường như mất đi toàn bộ khí lực, xụi lơ xuống dưới,há to mồm thở hổn hển,trong mắt hoang mang mờ mịt, ngập nước.

Cố Ngang nhìn tay mình dính đầy chất dịch dinh dính, nhẹ nhàng thở ra.

_”…” Nhìn tinh dịch trên tay,cậu không hiểu sao có chút vui mừng. Thoáng liếc qua Vi Miểu, bắt gặp nó còn đang chìm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn,Cố Ngang không khỏi thất thần.

Thật muốn…Ôm em ấy.

Thao! Mình nghĩ đi đâu vậy!

Cảm giác ghê tởm mãnh liệt dâng lên, Cố Ngang hung hăng cắn môi, dùng đau đớn mạnh mẽ kéo về lý trí. Cậu nhanh chóng rửa sạch tinh dịch trong tay,sau đó lấy khăn lau người cho Vi Miểu,một lần nữa ăn mặc gọn gàng.

_”…” Vi Miểu khó hiểu nhìn cậu,giống như cảm nhận được tâm tình của cậu không tốt. Nhưng không biết làm gì để cậu vui vẻ,đành phải lộ ra vẻ mặt khổ sở, bi thương nhìn Cố Ngang.

Cố Ngang sửng sốt “…Vi Miểu? Làm sao vậy?” Cậu không rõ vì cái gì Vi Miểu đột nhiên trở nên suy sụp như vậy,bối rối hỏi “…Ách, anh làm đau em sao?”

_”…” Vi Miểu lập tức nhào vào lồng ngực cậu,giống như con thú nhỏ nũng nịu cọ cọ Cố Ngang.

Vô pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ, đành phải thông qua tiếp xúc thân thể truyền tới. Cố Ngang sờ đầu Vi Miểu, trấn an “Không khóc, không khóc,Vi Miểu ngoan a. Anh dẫn em ra ngoài ăn sáng được không?”

Vi Miểu ngẩng đầu, dùng hai mắt phiếm hồng nhìn cậu.

Ánh mắt kia khiến Cố Ngang không khỏi đau lòng,cậu đành một lần nữa bế Vi Miểu lên, ôm vào ngực, ôn nhu nói “Vi Miểu đừng khổ sở nha, ngoan, không có gì…”Cậu thử đoán lý do Vi Miểu bi thương “Loại…loại chuyện này,mỗi bé trai đều phải trải qua. Nó thuyết minh em trưởng thành a…Không sao, không sao đâu…”

Thiếu nhiên trong ngực nhẹ nhàng cọ cọ cậu,nói không nên lời, chỉ có thể khịt khịt đáp lại.

_”Tốt lắm…” Dù sao tiểu đệ đệ của Cố Ngang vẫn còn đang sục sôi ý chí chiến đấu,Cố Ngang đành phải buông Vi Miểu ra,ho khan vài tiếng nói “Ách, anh Cố Ngang có việc phải làm…Vi Miểu ra ngoài trước được không?”

Vi Miểu nhu thuận gật đầu,an tĩnh đi ra cửa buồng vệ sinh. Cố Ngang đi theo nó,trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài,phát hiện trong phòng chỉ còn một mình Cung Lý.

Cung Lý nhìn thấy cậu, thần tình xấu hổ đỏ bừng.

_”Cậu, các cậu…Xong rồi sao?” Cậu thẹn thùng nhỏ giọng hỏi

Cố Ngang chỉ dám lộ ra nửa thân trên, xấu hổ đến mức hận không thể tự cung tạ thiên hạ “À, Vi Miểu xong rồi,mình còn…Cậu trước giúp mình trông chừng em ấy nhé!”

Cố Ngang nhanh chóng đóng cửa phòng lại,theo bản năng đi tới bồn tắm lớn.

Đang muốn mở vòi nước lạnh, cậu đột nhiên có chút do dự.

…Nước lạnh hay tay phải…

Khỉ thật, vấn đề này rất nghiêm túc.

Cố Ngang đấu tranh nội tâm nửa ngày, cuối cùng vẫn khuất phục.

Cậu ngồi lên nắp bồn cầu,hai ba cái lột hết nửa thân dưới. Trong đầu lập tức hiện lên nụ cười của Vi Miểu cùng với bộ dáng thấp giọng rên rĩ.

…Thao!

Không thể nghĩ tới Vi Miểu!

Cố Ngang ngẩng đầu lên, ủ rũ nhìn trần nhà.

Thân thể bỗng dưng nghĩ đến,xúc cảm nóng bỏng cứng rắn sau lưng.

Tề Yên Khách…

Còn có cái ôm ấm áp, bàn hát loạn thất bát tao kia.

Cố Ngang nhắm mắt lại, nhận mệnh thở dài. Trong cơ thể bắt đầu xao động,hòa lẫn tình ý vi diệu,hoàn toàn cắn nuốt lý trí cậu.

…Không biết qua bao lâu.

Cố Ngang thần thanh khí sảng ra khỏi buồng vệ sinh,chống lại ánh mắt của Cung Lý. Cô gái thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu, chạy nhanh ra ngoài.

_”…” Cố Ngang không lời nào để nói,cũng dẫn theo Vi Miểu đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, trùng hợp bắt gặp Tề Yên Khách cũng đang mở cửa phòng.

_”…” Tề Yên Khách ai oán nhìn cậu một cái,Cố Ngang làm như không thấy.

Đi xuống lầu vào nhà ăn, mấy người đều đã tụ tập đông đủ. Chú Chí Sĩ bưng bữa sáng nóng hôi hổi lên bàn. Dịch Khiêm và Dịch Bách dường như đã nếm qua.

Tề Yên Khách ngồi xuống, nghiền ngẫm nhìn Dịch Khiêm.

Cố Ngang nháy mắt liền hiểu được y đang nghĩ gì,tuy rằng thực không lễ phép nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm Dịch Khiêm.

_”?” Chú Chí Sĩ lại không hiểu làm sao,đành cùng mọi người đồng thời nhìn chằm chằm.

_”…” Cung Lý đỏ mặt tía tai, hoảng loạn cột khăn ăn cho Vi Miểu.

_”…” Dịch Khiêm thấy vậy nhíu mày,hồ nghi nói “Các người…có gì muốn nói sao?”

Tề Yên Khách nghe thế nở nụ cười,rạng rõ nói “Vâng! Dịch Khiêm,sáng nay anh có cươ….”

Ba!

Cố Ngang không chút do dự rút giày ra, nhét vào miệng người nào đó!

Dịch Khiêm & Dịch Bách: “???”

Chú Chí Sĩ bừng tỉnh đại ngộ,kinh dị nhìn Cố Ngang và Tề Yên Khách “ Chẳng lẽ các cậu vừa rồi cũng…!”

Tề Yên Khách ủy khuất che miệng lại,Cố Ngang mang giày vào,run rẩy khóe miệng nói “Ha ha ha ha không có gì,chúng ta ăn sáng thôi.”

_”…” Dịch Khiêm bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, đáp “…Có.”

Cố Ngang thiếu chút nữa đã ngã xuống bàn. Cậu bấu chặt cạnh bàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói “Khụ khụ khụ khụ,không biết anh có hiểu vấn đề của chúng tôi không…”

Dịch Khiêm hừ lạnh một tiếng “Cậu tưởng tôi nghe không ra sao?”

Tề Yên Khách giống như con chó nhỏ, dùng súc ngửi ngửi,bỗng nhiên có điều suy nghĩ cười rộ lên.

…Đừng đáng khinh như vậy được không!

Cố Ngang xấu hổ giận dữ đến mức hận không thể tự sát, yên lặng cầm nĩa hành hung quả trứng chần trong đĩa.

_”…Đừng chọt nữa…trứng nát hết rồi…” Chú Chí Sĩ yếu ớt nhắc nhở

Cung Lý so với Cố Ngang càng thêm xấu hổ,vùi đầu liều mạng cột khăn ăn cho Vi Miểu.

_”Nha…” Vi Miểu sắp bị siết chết,đánh thương hề hề quay đầu cầu cứu Cố Ngang.

_”…Các người rốt cuộc đang nói gì vậy?” Dịch Bách mờ mịt hỏi

Chúng nam đồng thanh: “Không có gì!”

Hết chương

Chương

Xối nước lạnh.

Phản ứng đầu tiên của Cố Ngang là — Xối! Nước! Lạnh!

Nhưng thời điểm cậu rầm rầm đổ nước vào bồn tắm, vươn tay sờ sờ mới đột nhiên nhớ tới: chỗ này không có thuốc!

Vạn nhất Vi Miểu bị cậu ngâm nước cảm lạnh thì làm sao đây!

…Nhưng mà, không dùng nước lạnh chẳng lẽ đợi tiểu đệ đệ tự làm nguội sao! Qúa tàn nhẫn a a a a a!

Hai mắt Vi Miểu rưng rưng ngập nước. Nó không hiểu làm sao chỉ biết bấu víu lấy Cố Ngnag,theo bản năng cọ cọ hạ thể của mình lên Cố Ngang, khó chịu muốn khóc. Cố Ngang thầm nghĩ chính mình đâm lao thì phải theo lao, bị Vi Miểu cọ như vậy quả thật sắp điên rồi.

Cậu do dự nửa này, rốt cuộc đưa ra một quyết định gian nan.

_”…Đến, Vi Miểu.” Cố Ngang ngồi xổm xuống,thởi điểm cởi quần Vi Miểu hai tay không khỏi phát run. Chiếc quần lót in hình gấu con đã sớm căng phồng,trên đỉnh có chút ướt át. Càng tới gần mùi thoang thoảng càng nồng nặc,khiến người ta xấu hổ không thôi.

Quả boom nguyên tử trong đầu Cố Ngang trực tiếp bùng nổ,cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại run rẩy nhưng vẫn cố gắng kiên trì giúp Vi Miểu cởi bỏ quần lót.

_”…Nha…” Tiểu đệ đệ cao ngất lập tức nhảy ra,Vi Miểu tựa hồ không quá thoải mái,nhắm chặt hai mắt, cổ họng khẽ rên rĩ. Thanh âm kiều diễm khiến Cố Ngang cảm thấy khô nóng,hạ thân cuồn cuộn sóng dữ.

Mẹ, mình đang nghĩ gì vậy!

Cảm giác chán ghét từ đáy lòng dâng lên. Cố Ngang hung hăng cắn môi,quyết tâm vứt bỏ tà niệm trong đầu. Cậu hít mấy hơi thật sâu,sau đó cầm tay Vi Miểu đặt lên tiểu đệ đệ của nó.

_”A…” Vi Miểu khẽ run lên,kinh hoảng nhìn cậu

_”…Vi Miểu không sợ…” Cố Ngang ôn nhu vỗ lưng nó,đỡ nó ngồi lên nắp bồn cầu “Anh Cố Ngang dạy em, rất nhanh liền không khó chịu…Ngoan.”

Vi Miểu cầu xin nhìn cậu.

Cố Ngang gian nan nuốt một ngụm nước bọt,một tay ôm lấy Vi Miểu,tay kia bắt đầu âu yếm tiểu đệ đệ đang gắn gượng.

_”A….” Vi Miểu khẩn trương bắt lấy cổ tay cậu,khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sung sướng

Vi Miểu phát triển chậm hơn so với những đứa trẻ bình thường,tiểu đệ đệ phá lệ xinh đẹp non mềm. Cố Ngang nhẹ nhàng giữ lấy,chậm rãi luật động. Vi Miểu cắn môi nhắm hai mắt lại,hô hấp dần dần trở nên dồn dập,tiếng rên rỉ dị thường ngọt ngào.

Nghe tiếng rên rỉ nóng bỏng bên tai,Cố Ngang chỉ cảm thấy tiểu huynh đệ của mình sắp nổ mạnh. Cậu cưỡng chế dục vọng,không cho phép bản thân sinh ra tà niệm với Vi Miểu.

Đây chỉ là…dạy em ấy mà thôi!

Không thể sinh ra suy nghĩ dơ bẩn với em ấy!

Em ấy chỉ là một đứa trẻ…Không thể…

_”Vi, Vi Miểu…” Không biết từ khi nào, thanh âm của Cố Ngang cũng trở nên khàn khàn. Cậu cảm thấy hai má đỏ rực,đành quay đi,không cho Vi Miểu nhìn đến tình trạng quẫn bách của mình “Biết rồi chứ?…Em, em tự làm thử xem…”

Nói xong liền nắm tay Vi Miểu đưa xuống.

_”Nha!” Vi Miểu hốt hoảng lắc đầu, vội vàng ôm cổ Cố Ngang,cầu xin mà lay lay cánh tay cậu,hy vọng cậu tiếp tục vuốt ve tiểu đệ đệ của nó.

_”…” Cố Ngang quả thật sắp bị dằn vặt đến điên rồi,chịu không nổi mở miệng “Vi Miểu! Em đã trưởng thành!Chuyện của mình phải tự mình làm!”

…Gì! Mình đang nói gì vậy!

Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Ngang lập tức hối hận muốn chết. Cậu nhăn nhó, không được tự nhiên liếc mắt nhìn Vi Miểu. Vi Miểu tựa hồ nghe không hiểu,nhưng vẫn biết cậu đây là cự tuyệt. Lập tức mếu máo cái miệng nhỏ, lộ ra biểu tình lã chã — chực khóc.

Đừng, đừng khóc a….! Cố Ngang sợ nhất là Vi Miểu khóc,nhanh chóng dỗ dành “Không không không, không phải anh đang mắng em! Vi Miểu, Vi Miểu, em đừng đừng đừng khóc a….Anh, anh Cố Ngang…” Cậu nhất thời đầu đầy hắc tuyến “Tiếp tục làm cho em…”

Khốn kiếp, vì cái gì lại phát sinh loại chuyện này!

Chính mình cũng rất khó chịu a!

Cố Ngang ngoài mặt ra sức hầu hạ Vi Miểu,bên trong lại không ngừng khuyên nhủ tiểu đệ của mình an tâm một chút chớ nôn nóng.

_”A…” Vi Miểu càng phát ra sung sướng thỏa mãn,theo bản năng bắt lấy đầu vai Cố Ngang. Đầu hơi ngưỡng ra sau,trong miệng tràn đầy khí tức nóng rực. Hai chân trắng nõn mảnh khảnh tự nhiên nới rộng ra,hoàn toàn phơi bày nơi xấu hổ của mình. Nó cố gắng duỗi người, đẩy hạ thể về phía Cố Ngang, hy vọng được thêm càng nhiều âu yếm.

_”…” Cố Ngang nhìn thân thể mượt mà trắng nõn của thiếu niên, không khỏi miệng khô lưỡi khô.

Nhanh lên…Mau bắn đi…Anh Cố Ngang của em sắp nghẹn chết rồi đây…

Cứ như vậy yên lặng cầu nguyện,Cố Ngang dần dần đẩy nhanh tốc độ trong tay. Vi Miểu rõ ràng cảm nhận được bất đồng, cả người bắt đầu run rẩy,ngay cả đầu ngón chân cũng trở nên co rút.

_”Nha…nha nha…” Nó không hiểu làm sao,chỉ cảm thấy thân thể đang phát sinh biến hóa kỳ diệu. Nó khép hờ đôi mắt mê ly,bất lực nhìn Cố Ngang. Vô pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt cảm xúc trên mặt,nó cơ hồ muốn khóc nấc lên, vừa sợ hãi lại chờ mong.

Rốt cuộc…

Thân thể Vi Miểu đột nhiên run lên,chất dịch màu trắng ngà bắn ra! Nó dường như mất đi toàn bộ khí lực, xụi lơ xuống dưới,há to mồm thở hổn hển,trong mắt hoang mang mờ mịt, ngập nước.

Cố Ngang nhìn tay mình dính đầy chất dịch dinh dính, nhẹ nhàng thở ra.

_”…” Nhìn tinh dịch trên tay,cậu không hiểu sao có chút vui mừng. Thoáng liếc qua Vi Miểu, bắt gặp nó còn đang chìm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn,Cố Ngang không khỏi thất thần.

Thật muốn…Ôm em ấy.

Thao! Mình nghĩ đi đâu vậy!

Cảm giác ghê tởm mãnh liệt dâng lên, Cố Ngang hung hăng cắn môi, dùng đau đớn mạnh mẽ kéo về lý trí. Cậu nhanh chóng rửa sạch tinh dịch trong tay,sau đó lấy khăn lau người cho Vi Miểu,một lần nữa ăn mặc gọn gàng.

_”…” Vi Miểu khó hiểu nhìn cậu,giống như cảm nhận được tâm tình của cậu không tốt. Nhưng không biết làm gì để cậu vui vẻ,đành phải lộ ra vẻ mặt khổ sở, bi thương nhìn Cố Ngang.

Cố Ngang sửng sốt “…Vi Miểu? Làm sao vậy?” Cậu không rõ vì cái gì Vi Miểu đột nhiên trở nên suy sụp như vậy,bối rối hỏi “…Ách, anh làm đau em sao?”

_”…” Vi Miểu lập tức nhào vào lồng ngực cậu,giống như con thú nhỏ nũng nịu cọ cọ Cố Ngang.

Vô pháp dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ, đành phải thông qua tiếp xúc thân thể truyền tới. Cố Ngang sờ đầu Vi Miểu, trấn an “Không khóc, không khóc,Vi Miểu ngoan a. Anh dẫn em ra ngoài ăn sáng được không?”

Vi Miểu ngẩng đầu, dùng hai mắt phiếm hồng nhìn cậu.

Ánh mắt kia khiến Cố Ngang không khỏi đau lòng,cậu đành một lần nữa bế Vi Miểu lên, ôm vào ngực, ôn nhu nói “Vi Miểu đừng khổ sở nha, ngoan, không có gì…”Cậu thử đoán lý do Vi Miểu bi thương “Loại…loại chuyện này,mỗi bé trai đều phải trải qua. Nó thuyết minh em trưởng thành a…Không sao, không sao đâu…”

Thiếu nhiên trong ngực nhẹ nhàng cọ cọ cậu,nói không nên lời, chỉ có thể khịt khịt đáp lại.

_”Tốt lắm…” Dù sao tiểu đệ đệ của Cố Ngang vẫn còn đang sục sôi ý chí chiến đấu,Cố Ngang đành phải buông Vi Miểu ra,ho khan vài tiếng nói “Ách, anh Cố Ngang có việc phải làm…Vi Miểu ra ngoài trước được không?”

Vi Miểu nhu thuận gật đầu,an tĩnh đi ra cửa buồng vệ sinh. Cố Ngang đi theo nó,trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài,phát hiện trong phòng chỉ còn một mình Cung Lý.

Cung Lý nhìn thấy cậu, thần tình xấu hổ đỏ bừng.

_”Cậu, các cậu…Xong rồi sao?” Cậu thẹn thùng nhỏ giọng hỏi

Cố Ngang chỉ dám lộ ra nửa thân trên, xấu hổ đến mức hận không thể tự cung tạ thiên hạ “À, Vi Miểu xong rồi,mình còn…Cậu trước giúp mình trông chừng em ấy nhé!”

Cố Ngang nhanh chóng đóng cửa phòng lại,theo bản năng đi tới bồn tắm lớn.

Đang muốn mở vòi nước lạnh, cậu đột nhiên có chút do dự.

…Nước lạnh hay tay phải…

Khỉ thật, vấn đề này rất nghiêm túc.

Cố Ngang đấu tranh nội tâm nửa ngày, cuối cùng vẫn khuất phục.

Cậu ngồi lên nắp bồn cầu,hai ba cái lột hết nửa thân dưới. Trong đầu lập tức hiện lên nụ cười của Vi Miểu cùng với bộ dáng thấp giọng rên rĩ.

…Thao!

Không thể nghĩ tới Vi Miểu!

Cố Ngang ngẩng đầu lên, ủ rũ nhìn trần nhà.

Thân thể bỗng dưng nghĩ đến,xúc cảm nóng bỏng cứng rắn sau lưng.

Tề Yên Khách…

Còn có cái ôm ấm áp, bàn hát loạn thất bát tao kia.

Cố Ngang nhắm mắt lại, nhận mệnh thở dài. Trong cơ thể bắt đầu xao động,hòa lẫn tình ý vi diệu,hoàn toàn cắn nuốt lý trí cậu.

…Không biết qua bao lâu.

Cố Ngang thần thanh khí sảng ra khỏi buồng vệ sinh,chống lại ánh mắt của Cung Lý. Cô gái thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu, chạy nhanh ra ngoài.

_”…” Cố Ngang không lời nào để nói,cũng dẫn theo Vi Miểu đi ra.

Vừa ra khỏi cửa, trùng hợp bắt gặp Tề Yên Khách cũng đang mở cửa phòng.

_”…” Tề Yên Khách ai oán nhìn cậu một cái,Cố Ngang làm như không thấy.

Đi xuống lầu vào nhà ăn, mấy người đều đã tụ tập đông đủ. Chú Chí Sĩ bưng bữa sáng nóng hôi hổi lên bàn. Dịch Khiêm và Dịch Bách dường như đã nếm qua.

Tề Yên Khách ngồi xuống, nghiền ngẫm nhìn Dịch Khiêm.

Cố Ngang nháy mắt liền hiểu được y đang nghĩ gì,tuy rằng thực không lễ phép nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm Dịch Khiêm.

_”?” Chú Chí Sĩ lại không hiểu làm sao,đành cùng mọi người đồng thời nhìn chằm chằm.

_”…” Cung Lý đỏ mặt tía tai, hoảng loạn cột khăn ăn cho Vi Miểu.

_”…” Dịch Khiêm thấy vậy nhíu mày,hồ nghi nói “Các người…có gì muốn nói sao?”

Tề Yên Khách nghe thế nở nụ cười,rạng rõ nói “Vâng! Dịch Khiêm,sáng nay anh có cươ….”

Ba!

Cố Ngang không chút do dự rút giày ra, nhét vào miệng người nào đó!

Dịch Khiêm & Dịch Bách: “???”

Chú Chí Sĩ bừng tỉnh đại ngộ,kinh dị nhìn Cố Ngang và Tề Yên Khách “ Chẳng lẽ các cậu vừa rồi cũng…!”

Tề Yên Khách ủy khuất che miệng lại,Cố Ngang mang giày vào,run rẩy khóe miệng nói “Ha ha ha ha không có gì,chúng ta ăn sáng thôi.”

_”…” Dịch Khiêm bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, đáp “…Có.”

Cố Ngang thiếu chút nữa đã ngã xuống bàn. Cậu bấu chặt cạnh bàn, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói “Khụ khụ khụ khụ,không biết anh có hiểu vấn đề của chúng tôi không…”

Dịch Khiêm hừ lạnh một tiếng “Cậu tưởng tôi nghe không ra sao?”

Tề Yên Khách giống như con chó nhỏ, dùng súc ngửi ngửi,bỗng nhiên có điều suy nghĩ cười rộ lên.

…Đừng đáng khinh như vậy được không!

Cố Ngang xấu hổ giận dữ đến mức hận không thể tự sát, yên lặng cầm nĩa hành hung quả trứng chần trong đĩa.

_”…Đừng chọt nữa…trứng nát hết rồi…” Chú Chí Sĩ yếu ớt nhắc nhở

Cung Lý so với Cố Ngang càng thêm xấu hổ,vùi đầu liều mạng cột khăn ăn cho Vi Miểu.

_”Nha…” Vi Miểu sắp bị siết chết,đánh thương hề hề quay đầu cầu cứu Cố Ngang.

_”…Các người rốt cuộc đang nói gì vậy?” Dịch Bách mờ mịt hỏi

Chúng nam đồng thanh: “Không có gì!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio