Cố Ngang ngồi trên giường của mình, hít sâu một hơi.
Xem xét lại một chút những việc đã xảy ra sau khi đến đây.
Đầu tiên là xác định những người ở từng phòng, phân biệt là: mình, ngôi sao. Tề Yên Khách, bộ não. Vi Miểu Nghê An, hai con rắn. Dịch Khiêm Dịch Bách, ác ma. Cung Lý, trái tim. Ông chủ tiệm Chi sĩ, quyển sách.
Lão Nghê An muốn □ Vi Miểu, lại chết ở trong phòng của mình. Ông chủ trong di thư đã thừa nhận chính mình ngộ thương Nghê An, rút dao ra khiến Nghê An mất máu mà chết cũng là Vi Miểu. Nhớ rõ lúc ấy Vi Miểu ở trong vũng máu đang chơi đến là vui vẻ…
Cố Ngang nhịn không được liếc mắt nhìn Vi Miểu một cái. Vi Miểu an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cạnh cậu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cậu. Hai người nhìn nhau, dời mắt trước ngược lại là Cố Ngang.
… Cậu không biết mình nên đối mặt như thế nào với Vi Miểu.
Dù sao, Vi Miểu so với tất cả mọi người, cậu quen thuộc nhất. Cậu từ mấy năm trước đã nhận thức Vi Miểu, biết Vi Miểu trí lực bị chậm phát triển không phải là ngụy trang. Nhưng từ khi đến đây… Thật sự, kỳ quái nhất cũng là Vi Miểu.
Trí nhớ của cậu thực tốt, bởi vậy Cố Ngang thập phần xác định, khi lần đầu tiên vào phòng ăn, con dao đặt trên bàn chỉ là một loại dao cùn rất phổ biến. Nhưng vì cái gì mà sau khi Vi Miểu làm rơi con dao, các cạnh của con dao lại trở nên sắc bén vô cùng?
Cậu do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Vi Miểu, em có nhớ hay không, lúc chúng ta vừa mới tới nơi này… Mọi người đang nói chuyện, còn em đang nghịch dao ăn?”
Vi Miểu lộ ra vẻ mặt tự hỏi, nhíu nhíu mày, có chút bất an mà nói: “Không nhớ… được.”
“… Làm sao vậy?” Phản ứng của Vi Miểu khiến Cố Ngang cảm thấy thực kinh ngạc.
“Không tốt…” Vi Miểu nâng lên mắt thấy nhìn Cố Ngang, lại khổ sở mà rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thượng tràn đầy tính trẻ con không chút nào che dấu nổi bi thương. Nó cắn cắn môi, ôm lấy đầu của mình, thân thể nhẹ nhàng co rúm lại, nỉ non đứng lên “Nhớ lại… Không tốt… Không vui… A!” Nó bỗng nhiên kêu một tiếng, ngẩng đầu bối rối mà nhìn Cố Ngang, “Quang…”
Tuy rằng việc em ấy có thể nói chuyện lại được là vô cùng thần kỳ, nhưng nói như vậy cũng làm người ta khó hiểu. Cố Ngang nhớ rõ lúc trước nó có nói qua, khi nhích lại gần mình, sẽ nhớ lại. Ý tứ những lời này Cố Ngang hiểu, nhưng bây giờ em ấy còn nói nhớ lại là không tốt?
Thích ở cùng mình mới thât sự là thần kỳ a… Nó rốt cuộc muốn nói cái gì đây?
Nhìn ánh mắt buồn buồn của Vi Miểu, Cố Ngang cũng không đành lòng hỏi thêm nữa, đành phải yên lặng mà tiếp tục tự hỏi.
Nếu như có thể tìm được nguyên nhân con dao xảy ra biến hóa, nói không chừng mặt khác sự tình cũng có thể dễ dàng giải quyết? … Nghê An đúng là bị dao ăn đâm chết, ông chủ cũng nói là ngộ thương, vậy có phải hay không có thể cho rằng, nếu con dao không bị thay đổi, Nghê An vốn có thể thoát chết?
Trước khi con dao xảy ra biến hóa, chuyện gì đã xảy ra? Là cái gì khiến nó thay đổi như vậy…
Trước khi con dao xảy ra biến hóa… Dịch Khiêm hoài nghi thân phận Tề Yên Khách, nguyên nhân nghi ngờ là Tề Yên Khách nói “Trong tủ lạnh chỉ có thể biến ra thực vật” cùng “Dao trong nhà ăn là thứ dễ được sử dụng làm hung khí nhất” …
Từ từ. Dao của nhà ăn, là thứ dễ được sử dụng làm hung khí nhất?
Sau đó liền đã xảy ra vụ dùng dao ăn làm hung khí giết người?!
Là Tề Yên Khách nói vậy khiến cho con dao phát sinh biến hóa sao?
Cố Ngang nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đến nay cậu mới chỉ có thể nghĩ ra một đáp án này, nhưng lại là loại đáp án cậu không thể nào chấp nhận. Cậu hít sâu một hơi, quyết định tỉnh táo lại, không thể bằng mỗi điểm ấy mà hoài nghi người kia.
Dù sao cũng đã đáp ứng người kia a…
Vì vậy, tiếp tục nhớ lại.
Sau khi Nghê An chết, đèn trong phòng ăn xuất hiện tơ máu. Sau mỗi lần có người chết, đèn sẽ càng tối đi một ít. Cái đèn kia rốt cuộc có ý nghĩa gì? Người chết cùng đèn như thế nào lại liên quan đến nhau?
Điểm này Cố Ngang nghĩ thế nào cũng không hiểu, đành phải bỏ qua. Tiếp theo, sự kiện đáng quan tâm là… Việc mọi người đều cương vào buổi sáng.
Lúc ấy chỉ cảm thấy xấu hổ, bây giờ nghĩ lại, chuyện này cũng phi thường kỳ quái. Trước kia cậu chỉ có khi nhịn đi tiểu thì buổi sáng mới cương, nhưng lúc ấy lại không cảm thấy bụng bị căng, hơn nữa lần dục vọng kia đặc biệt mãnh liệt, quả thực đến độ không thể kiềm chế nổi.
Ngoài mấy người đàn ông, mấy cô gái tựa hồ cũng đã xảy ra tình huống tương tự… Là bởi vì mọi người đã bị cái gì ảnh hưởng sao?
Giống như con dao kia, đột nhiên bị ảnh hưởng bởi cái gì đó, cho nên mới xảy ra biến hóa không nên có?
Cố Ngang bỗng nhiên trong lòng rộng thoáng, chuyện tình phát sinh phía sau như đèn kéo quân mà hiện lên trước mắt. Cung Lý từ chối nhận tội, vì vậy mà sự hiểu lầm của Dịch Bách đã giết chết cô. Ông chủ sau khi giúp Dịch Khiêm báo thù cũng không thể chịu đựng được áp lực tâm lý mà tự sát…
Những sự việc liên tiếp sau đó trở nên vô cùng hợp lý, liên kết lại với nhau, nhưng trên thực tế trước khi mỗi sự việc phát sinh…
Tề Yên Khách cùng cậu thân cận, cùng cậu yêu đương, bởi vậy cậu cự tuyệt Cung Lý, nhưng lại không dám thẳng thắn với Cung Lý, mới có thể dẫn đến trường hợp kia.
Sau khi Dịch Bách chết, Dịch Khiêm đem bản thân khóa trong phòng. Tề Yên Khách giúp ông chủ bày mưu tính kế, thế nhưng thật sự lại khiến hai người đến với nhau. Ông chủ vì yêu Dịch Khiêm, mới có thể giúp hắn báo thù, cuối cùng lại áy náy mà tự sát…
Còn có, đêm trước cái vụ xấu hổ đó… Là lần đầu tiên Tề Yên Khách ôm cậu…
Không, không phải!
Không thể nói hết thảy là do Tề Yên Khách dựng lên. Cung Lý là bởi vì oán hận mà giết người, đều không phải là Tề Yên Khách bức cô. Ông chủ giúp Dịch Khiêm giết người, đây cũng không phải là do Tề Yên Khách xúi giục. Ông chủ tự sát càng là bởi vì mình tâm tình luẩn quẩn, cùng Tề Yên Khách một chút quan hệ đều không có!
Nhưng là… Nhưng là… Nếu như không có Tề Yên Khách, tất cả những chuyện này, căn bản sẽ không xảy ra.
Y tựa như một ngòi nổ. Không có y, thuốc súng sẽ không phát nổ. Y với thuốc súng cùng một chỗ, cả hai cũng tường an vô sự.
Chỉ có dây dẫn thuốc súng là vật dẫn cháy đầy đủ nhất, lại gặp độ nóng thích hợp…
Bang. (Tiếng nổ, ý là đột nhiên nhận ra điều gì)
Cố Ngang chợt nhớ tới, khi mọi người cùng nhau khám phá căn phòng, Tề Yên Khách trên tay cầm một khẩu súng, ngực cậu liền như bị nhẹ nhàng bắn trúng một phát.
Bang.
Từ lúc bắt đầu, mình đã động tâm đi.
… Chính mình cũng là thuốc súng sao? Mình sẽ tạo ra vụ nổ như thế nào đây…
Cố Ngang tâm hoảng ý loạn, không nghĩ càng hoài nghi lại càng cảm thấy hết thảy cùng Tề Yên Khách có liên quan. Vi Miểu bên cạnh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, cũng không rõ cậu đang nghĩ gì, đành phải thật cẩn thận mà vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cậu.
Cố Ngang sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vi Miểu, biết em ấy là đang lo lắng cho mình, liền thở dài nói: “Anh không sao.”
Vi Miểu yên lặng mà nhìn cậu, bỗng nhiên cố gắng mà đứng thẳng dậy, đem cậu ôm vào trong ngực.
Điều này làm Cố Ngang triệt để ngây ngẩn cả người. Cậu tựa vào lồng ngực non nớt đơn bạc của Vi Miểu, cảm thấy có chút buồn cười.”… Làm sao vậy?”
Vi Miểu vuốt ve tóc cậu, hàm hồ mà nói: “Không cần… sợ. Vi Miểu, ở đây… bảo vệ… anh.”
“…” Cố Ngang nhất thời có chút hoảng hốt.
Vi Miểu không phải sợ, anh Cố Ngang ở đây bảo vệ em.
Mẹ Cố Ngang cùng bạn nhỏ Vi Miểu cũng không cần sợ, bố Tề Yên Khách ở đây bảo vệ hai người.
Lúc này, Vi Miểu lại nói với cậu, không phải sợ, Vi Miểu ở đây, bảo vệ cậu.
Vi Miểu nhất định là đã cảm thấy an tâm khi được cậu hứa hẹn, nên cũng muốn dùng những lời giống vậy mà an ủi cậu.
Cố Ngang trong lòng nhất thời tràn đầy âu yếm. Cậu thấp giọng thở dài, đổi tay ôm lấy Vi Miểu. Thân thể Vi Miểu thực mềm mại, tuy rằng không được mảnh mai tinh tế như trước, nhưng vẫn cứ khiến người ta không đành lòng dùng sức.
“Cám ơn.” Cố Ngang ngẩng đầu cười cười, sau đó gảy gảy mũi Vi Miểu, “Nhưng là, anh Cố Ngang vẫn vô dụng lắm, không thể để cho Vi Miểu phải bảo vệ anh a.”
Vi Miểu lẳng lặng mà nhìn cậu, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh không hề lay động.
Cố Ngang hít sâu một hơi, đứng lên, nói: “Anh phải đi xem Tề Yên Khách. Em ở lại trong phòng, nhớ khóa cửa thật kỹ.”
Vi Miểu kinh ngạc mà mở to hai mắt, từ trên giường nhảy xuống, định cùng cậu đi ra. Cố Ngang ngăn nó lại, ôn nhu nói: “Ngoan, nghe lời. Anh có vài việc muốn hỏi y, em cứ ngủ trưa trước đi.”
Vi Miểu lưu luyến không rời mà nhìn cậu, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: “… Vâng.”
Cố Ngang ra khỏi phòng, nghe được phía bên trong truyền đến thanh âm khóa cửa, lúc này mới an tâm mà xoay người. Cậu vừa quay người lại liền phát hiện, bánh chẻo trên mặt đất trước cửa phòng Tề Yên Khách đã không thấy đâu nữa.
Chiếc bát kia, cậu đặt bánh chẻo trước cửa phòng của hai người họ… Y đã ăn sao?
Cố Ngang đi ra phía trước, cầm núm cửa, cửa thế nhưng lại mở ra. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là cái giường vô cùng hỗn độn, nhưng mà trên giường lại không có một bóng người.
Chỉ có một bàn bánh chẻo, cơ hồ không hề được động tới. Chỉ có một cái bị cắn mất một miếng.
“…?” Cố Ngang nghi hoặc mà đi vào phòng, hướng buồng vệ sinh nhìn một cái, cũng không có một bóng người. Cậu cảm thấy trong phòng có một cỗ mùi máu tươi thoang thoảng, đột nhiên có chút hoảng hốt, liền nhanh chóng xoay người chạy xuống lầu.
Tề Yên Khách quả nhiên ở đây.
Y đang ngồi phía trước bàn ăn, trước mặt bày một bát đá. Nghe thấy tiếng vang, y nghiêng đầu giương mắt nhìn qua, quai hàm phình ra, lộ ra hình vuông góc cạnh.
…Y đang ăn đá?
Cố Ngang thả chậm cước bộ, chậm rãi đi xuống lâu. Lúc trước ngờ vực vô căn cứ tái hiện trong đầu, khiến cậu không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không biết nên nói cái gì.
Tề Yên Khách nhìn thấy cậu liền lộ ra một nụ cười, trong mắt cũng mang ý cười ôn hòa. Nhưng y cũng không nói được lời nào, chỉ mỉm cười mà ngóng nhìn Cố Ngang.
Khoảng cách giữa hai người cứ trầm lặng mà rút ngắn hơn.
Cố Ngang đi đến trước mặt y, nhiều lần do dự, đang muốn mở miệng, Tề Yên Khách lại đột nhiên đứng lên, làm ra cử chỉ “đợi”. Y bước nhanh đến bên cạnh bồn rửa, xoay người phun ra một ngụm máu loãng. Cố Ngang kinh hãi, theo bản năng định tiến lên, nhưng lại mạnh mẽ khắc chế loại xúc động này.
“… Anh không gạt em chứ?” Cố Ngang nắm chặt nắm tay, tận lực giữ tỉnh táo nói, “Về kết cục của 《vô hạn nghi kỵ 》…”
“Cậu quả nhiên không hiểu.”
Trên thang lầu, truyền đến thanh âm biếng nhác mà lạnh nhạt của Dịch Khiêm.
Cố Ngang ngẩn ra. Tề Yên Khách nhíu mày, nghiêng đầu đem đá trong miệng toàn bộ nhổ vào thùng rác. Cố Ngang không biết làm sao mà nhìn y, đột nhiên cảm thấy Tề Yên Khách có gì không đúng.
Có chỗ nào… Thực không đúng!
Tề Yên Khách xoay người lại, hai tay che lên miệng, nhẹ nhàng hít khí. Vừa rồi ngậm nhiều đá như vậy, toàn bộ khoang miệng đều bị tê liệt.
“Ừ.” Y một bên hít khí, một bên gật gật đầu.
Ừ ý là… Anh thật sự lừa em?
Cố Ngang lui về phía sau một bước, nhìn Tề Yên Khách, lại nhìn Dịch Khiêm sắp đi đến trước mặt mình, lo sợ không yên nói: “Hai người các người…”
Dịch Khiêm trào phúng cười cười, vừa muốn nói gì đó, Tề Yên Khách bỗng nhiên vươn tay ra, đem Cố Ngang kéo đến phía sau mình.
Rất giống động tác bảo vệ.
Cố Ngang bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, dùng sức tránh tay y, lui về phía sau một bước dài.
“…?” Tề Yên Khách quay đầu lại, kinh ngạc mà nhìn cậu.
“Hai người các người có vấn đề.” Cố Ngang cắn răng, hướng hai người nói, “Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các người vì cái gì lại nhốt mình lại? Bây giờ vì cái gì đột nhiên lại cùng xuất hiện? Còn có…”
Dịch Khiêm buồn cười mà liếc nhìn cậu một cái, đến bên ghế dựa, tao nhã ngồi xuống. Sau đó chỉ chỉ cái ghế đối diện: “Ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”
“…” Tề Yên Khách hé mắt.
“… Được, chúng ta nói chuyện.” Cố Ngang đi đến bên kia bàn ăn, cẩn thận mà ngồi xuống.
Tình thế rất rõ ràng, Cố Ngang bắt đầu không tin tưởng Tề Yên Khách. Dịch Khiêm trào phúng mà nhìn hai người, trong lòng không biết đang tính toán cái gì.
Chỉ còn Tề Yên Khách đang đứng. Cố Ngang biết thái độ của mình đã tổn thương y, nhưng… Trước khi sự tình được làm rõ, bản thân không thể đối với y nhu tình như nước, lại càng không muốn hư tình giả ý.
Tề Yên Khách tựa hồ hiểu được Cố Ngang đang nghĩ gì, liền hướng cậu ôn nhu mà cười cười, không nói gì. Y ngồi xuống phía bên cạnh Cố Ngang, cách Cố Ngang một cái ghế. Sau đó đem bát đá chuyển qua trước mặt mình, bỏ một hòn vào trong miệng.
“Sao anh lại ăn đá?” Cố Ngang vẫn nhịn không được mà lo lắng.
“…” Tề Yên Khách trầm mặc không lên tiếng, chậm rãi vươn tay về phía cậu. Cố Ngang sửng sốt, không biết y có ý gì.
Trên ngón tay của y còn dính nước đá, giọt nước theo ngón tay chảy xuống. Lòng bàn tay trắng noãn, ranh giới rõ ràng. Ngón tay tự nhiên thư giãn, như là hy vọng được Cố Ngang nắm lấy.
Cố Ngang bối rối mà nhìn y, ánh mắt y, ánh mắt của y thực nghiêm túc.
Tin tưởng anh.
Miệng y nhồi đầy đá, căng phồng lên thoạt nhìn thực buồn cười. Mà cặp mắt kia, lại giống như đang nói, tin tưởng anh.
Cố Ngang trong lòng đau xót, nhịn không được mà vươn tay ra. Vừa mới chạm vào liền cảm thấy lạnh lẽo, sau đó Tề Yên Khách liền gắt gao mà cầm tay cậu.
“…” Tề Yên Khách tựa hồ muốn cười, nhưng vừa nhếch miệng liền lộ ra lớp đá bên trong. Y như bị kích thích mà chau mày, rất nhanh đã lại giãn ra.
Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn động tác của hai người, rốt cục bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Ân ái đủ chưa? Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Hắn sắc bén mà liếc Tề Yên Khách một cái, sau đó nói với Cố Ngang: “Tôi không biết anh ta đã nói gì với cậu, tôi nghĩ cậu cũng phát hiện, sự việc xảy ra ở chỗ này, cùng nội dung của 《vô hạn nghi kỵ 》giống nhau như đúc.”
Cố Ngang cả người cứng đờ. Tề Yên Khách lại đối với Dịch Khiêm đang nói mắt điếc tai ngơ, ánh mắt như trước vẫn kiên định, chỉ là dùng sức mà nắm chặt tay cậu, tựa hồ cố gắng muốn cho cậu được trấn định.
Dịch Khiêm tất nhiên cũng chú ý tới thay đổi của hai người, khóe miệng không nhịn được giương lên. Hắn đẩy kính mắt, một lần nữa lộ ra loại khí chất giỏi giang tinh anh lúc mới gặp.
“Cậu không biết sao? Kết cục ở trong sách là, toàn diệt.”