'Lạc Khải...' Mặt Tôn Nhược Lâm hết xanh lại trắng, cô không ngờ Lạc Khải cũng biết chuyện này. 'Có phảianh yêu Phạm Uyển Viện rồi không?'
Cô vẫn không cam lòng hỏi.
Lạc Khải chỉ nhìn phong cảnh bên đường, không nói một lời.
'Vậy còn Irina? Anh có bao giờ thích cô ta không?' Irina, cô thiên kim tiểu thư tóc vàng xinh đẹp tuyệt trần kia bởi vì ông mà từ Anh đuổi đến Singapore, lần trước tin đồn trên báo lan truyền như vậy, nếu như giữa họ không có loại quan hệ kia, cô ta dám ngạo nghễ như thế sao?
Nghe Tôn Nhược Lâm nhắc đến Irina, sắc mặt Lạc Khải hơi biến,'Chuyện hay người không liên quan, anh không muốn nói nhiều.'
Chuyện này trước giờ ông không quá để tâm, ngườiduy nhất mà ông muốn giải thích chính là Phạm Uyển Viện.
Nhớ đến hôm đó sau khi ông giải thích với bà, nhớ đến cuộc cãi cọ trong phòng khách...trong lòng ông khôngkhỏi vui hẳn lên, khóe môi không nhịn được nhẹ câu lên một nụ cười.
Còn Tôn Nhược Lâm, sau khi nhìn thấy nụ cườimang nhiều hàm ý của ông thì hiểu ra ngay, 'Lần này anh đi Mỹ, em muốn từ chức.'
Hai người họ, thật sự không thể trở lại như xưa được.
'Được.' Lạc Khải chỉ nhàn nhạt đáp.
Sau khi xem tin tức, lại cùng Phạm Trọng Nam liên lạc bằng điện thoại, Giang Tâm Đóa vẫn có chút khôngyên lòng cho nên suốt cả buổi chiều cô nhốt mình trong phòng.
Giang thị kiến thiết có thật sự phá sản hay không, chuyện này cô không có khả năng can thiệp nhưng Giang Hán Sinh nói thế nào cũng là người cho cô sinh mệnh, tuy rằng cô không có mấy cảm tình với ông nhưng dù sao cũng đã gọi ông là cha suốt hai mươi mấy năm, cô khônghy vọng ông thật sự xảy ra chuyện.
Nhưng hiện giờ không ai biết ông ở đâu cả.
Ăn bữa chiều mà má Điền mang lên phòng xong, Giang Tâm Đóa vẫn không nhịn được gọi điện thoại về nhà họ Giang.
Người nghe điện thoại là quản gia của nhà họ Giang, sau khi nhận ra cô, bà rõ ràng là rất sửng sốt, 'Cô gọi đến có việc gì sao?'
'Ba tôi mấy hôm nay có phải là không về nhà không?'
Quản gia do dự một lát rốt cuộc vẫn trả lời, 'Giang tiên sinh lần trước cùng nhị phu nhân đến Macao sau đó thì chúng tôi không thấy ông về đây, mà nhị phu nhân và tiểu thư cũng không trở về. Hôm qua tam phu nhân cùng hai vị tiểu thư cũng đã dọn đi.' Nhà họ Giang lúc này chỉ còn lại bà và mấy người hầu. Ngày mai người làm chắc cũng ai về nhà nấy.
'Vậy má lớn đâu?' Giang Tâm Đóa nghe quản gia nói như vậy thì giật cả mình, cả nhà họ Giang sao bỗng dưng lại trở thành thế này?
'Đại phu nhân cùng Tịnh Văn tiểu thư sau khi ra nước ngoài thì không quay về đây. Tâm Đóa tiểu thư, có có muốn về đây một chuyến không?'
Cái nhà đó đối với cô mà nói sớm đã không còn người nào đáng để cô lưu luyến nữa rồi, còn trở về đó làm gì? Giang Tâm Đóa nghe đầu bên kia quản gia hỏi như vậy, trầm mặc hồi lâu không đáp.
Dù sao cô với người quản gia mới này không thân, lúc bà đến làm cho nhà họ Giang thì cô đang chuẩn bị kết hôn với Phạm Trọng Nam. Tuy rằng hiện giờ Phạm Trọng Nam đối xử với cô rất tốt nhưng có một số việc, nếu đã xảy ra thì vẫn lưu lại trong lòng chút dấu ấn.
'Tâm Đóa tiểu thư, cô không muốn quay lại, chúng tôi cũng không có cách nào. Chỉ là...' Quản gia ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Muốn Giang Tâm Đóa quay lại nhà họ Giang chủ yếu là để trả phần tiền lương còn thiếu cho mình và mấy người làm nhưng điều này bà làm sao có thể nói nên lời, dù sao bà với Giang Tâm Đóa không quen thân, cũng chưa từng làm gì giúp người ta.
Điều duy nhất mà bà làm trước đây, đại khái chắc là mỗi ngày giữ gương mặt lạnh lùng giám sát nhất cử nhất động của cô mà thôi.
Hôm nay cô đã thành thiếu phu nhân của nhà giàu có, bà làm sao còn mặt mũi nào đề xuất loại yêu cầu đó chứ.
'Nếu như không có chuyện gì, tôi cúp máy đây.'
Giang Tâm Đóa không biết quản gia có chuyện gì muốn nói với mình nhưng cô đã không còn tâm tình đâu mà lắng nghe.
Chẳng qua chỉ là nửa năm ngắn ngủi mà thôi, vậy mà tất cả đã hoàn toàn khác xưa rồi!
Buổi tối, Phạm Uyển Viện đến nhà cùng ăn cơm với cô, thấy tâm trạng của Giang Tâm Đóa rõ ràng là kém hơn hẳn mấy ngày trước thì lên tiếng trấn an, 'Đóa Đóa, chuyện của nhà họ Giang, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá.'
Cho dù cô vì nhà họ Giang lo đến bạc tóc thì cũng chẳng có ích gì. Huống gì Đóa Đóa đã vì nhà họ Gianglàm hết trách nhiệm và nghĩa vụ rồi.
'Cháu cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ có chút lo lắng mà thôi.'
'Phụ nữ có thai tâm trạng nên vui vẻ một chút mới phải. Nhanh lên, uống hết chén canh này rồi chúng ta ra vườn đi dạo một chút, không cần ở suốt trong phòng, như vậy cục cưng buồn lắm.'
'Dạ được.' Nhắc đến cục cưng trong bụng khiến Giang Tâm Đóa rốt cuộc lấy lại tinh thần, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Cô biết, tâm trạng của cô tốt thì sẽ ảnh hưởng tốt đến cục cưng trong bụng, cho nên, cô thật không muốn sinh một đứa con có chứng u buồn bẩm sinh!
Tuy nói là không muốn quan tâm đến bất kỳ chuyệngì của nhà họ Giang nhưng Giang Tâm Đóa vẫn khôngkìm lòng được, dưới sự hộ tống của Phạm Uyển Viện và các vệ sĩ, cô về nhà họ Giang một chuyến.
Xe vừa mới dừng lại trước cửa nhà họ Giang thì Giang Tâm Đóa đã nhìn thấy có mấy người đang xách hành lý từ trong nhà bước ra, thấy xe của họ dừng lại, ai nấy cũng đều dừng lại nhìn xem.
Giang Tâm Đóa nhận ra một số người làm đã làm lâu năm cho nhà họ Giang vì thế cô xuống xe.
'Tâm Đóa tiểu thư...' Người làm nhìn thấy Giang Tâm Đóa cũng rất ngạc nhiên, họ không ngờ sau khi cô gả cho nhà họ Phạm rồi còn quay lại đây. Thực ra họ rất thích Giang Tâm Đóa. Trong nhà họ Giang, cô là ngườirất ít khi cau có khó chịu với họ, lúc cô bị Giang Hán Sinhép gả đi họ cũng rất đồng tình với cô nhưng thân là con gái nhà họ Giang, cô không có quyền được lựa chọn mà họ thì chỉ là những người làm trong nhà, làm sao có cơ hội lên tiếng nói giúp cô chứ.
Một người tuổi tác lớn nhất trong số họ tiến lên, nhìn cô gái càng trở nên xinh đẹp hơn sau khi được gả đi kia, thấp giọng hỏi, 'Đóa Đóa tiểu thư, cô về đây có việc gì không? Nhà bây giờ đã không còn ai nữa rồi.'
'Má Dung, vậy bây giờ mọi người cũng đi sao?' Nhìn người làm tuổi đã ngoài năm mươi luôn đối xử không bạc với mình kia, Giang Tâm Đóa không xem bà như ngườilàm mà như một bậc trưởng bối, hỏi.
'Phải đó. Tôi tuổi cũng lớn rồi, về nhà trông cháu thôi.' Chủ nhân đã đi mất biệt, có lẽ qua vài ngày nữa tòa án sẽ đến niêm phong căn nhà này, họ còn ở lại đây làm gì chứ?
Một người đầu bếp tuổi ngoài bốn mươi nhanh miệng xen vào, 'Chúng tôi không đi thì còn biết làm gì? Nhà họ Giang nợ chúng tôi hai tháng tiền lương còn chưa trả...'
Những người khác thấy có người nói ra cũng ào ào chen vào...
Giang Tâm Đóa thật không ngờ nhà họ Giang suy sụp đến độ thiếu tiền của cả những người làm này. Họ bình thường đối với cô không tệ, Giang Tâm Đóa suy nghĩ giây lát, vừa khéo nhìn thấy quản gia đang kéo hành lý từ bên trong bước ra thì lên tiếng, 'Quản gia, bà đem danh sách những người làm mà nhà họ Giang còn nợ tiền lương cho tôi xem, tôi sẽ trả.'
Cứ coi như lần nữa vì nhà họ Giang làm chút chuyệnđi! Dù sao cô cũng họ Giang, dòng máu chảy trong ngườilà của Giang Hán Sinh, điều này thế nào cũng chối khôngđược.
'Đóa Đóa tiểu thư...' Trên gương mặt già nua của má Dung thoáng lộ ra nụ cười an ủi.
Còn quản gia khi nghe Giang Tâm Đóa nói vậy thì liền lấy trong túi ra một tờ danh sách mà bà đã liệt kê trước đó đưa cho cô.
Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Giang Tâm Đóa gọi về nhà bà đã không còn hy vọng có thể từ cô lấy lại được số tiền lương còn thiếu, còn đang định đem tờ danh sách này đến liên đoàn lao động kiện để đòi lại.
Cho dù người nhà họ Giang đã rời đi hết, cho dù công ty phá sản, tòa án niêm phong căn nhà này để phát mãi thì họ vẫn hy vọng chính quyền sẽ giúp họ đòi tiền lại.
Nhưng nếu như Giang Tâm Đóa đã chịu chi khoản tiền này, vậy họ cũng đỡ tốn công, đỡ phiền toái.
Giang Tâm Đóa nhìn con số trên tờ danh sách, thầm nghĩ số tiền mà mình dành dụm chắc cũng đủ trả, đang định nói với họ khi về cô sẽ chuyển tiền vào tài khoản của từng người thì Phạm Uyển Viện, người nãy giờ vẫn im lặng đứng sau lưng cô chợt đưa tay, 'Đưa tôi xem thử.'
Giang Tâm Đóa đưa danh sách trong tay cho bà.
Phạm Uyển Viện chỉ liếc mắt một cái rồi nhìn họ nói, 'Tôi sẽ cho người theo danh sách này cộng thêm nửa năm lương cơ bản chuyển tiền cho mọi người. Ngày mai tiền nhất định sẽ đến tài khoản của mọi người.'
'Sara?' Giang Tâm Đóa không ngờ Phạm Uyển Việncó cách giải quyết như vậy.
Những người làm đối với cách giải quyết này của bà đương nhiên cực hài lòng, ai nấy đều bày tỏ sự cảm ơn rồi rời đi.
'Sara, cám ơn cô.'
Phạm Uyển Viện dù sao tuổi cũng lớn hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, cách xử lý như vậy quả thực rất chu toàn.
Nhìn căn nhà nơi mình đã sống bao nhiêu năm qua giờ trống rỗng, lạnh lẽo, Giang Tâm Đóa lần nữa cảm xúc vô cùng. Căn nhà này, chắc cũng sắp đổi chủ rồi.
Quả thật là, mọi thứ đã không còn như xưa.
'Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy. Về nhà thôi.'
Trên đường về, Giang Tâm Đóa nhận được điện thoạicủa Giang Tịnh Nhã, còn ba ngày nữa là đến ngày dự sinh của chị cô. Giang Tịnh Nhã đã nhập viện trước, chỉ đợi ngày cục cưng ra đời.
Không muốn chị vì chuyện của nhà họ Giang mà phiền não, Giang Tâm Đóa chỉ nói sơ lược nhưng Giang Tịnh Nhã nghe cô nói xong, trầm tĩnh nói, 'Đóa Đóa, chị đã đọc tin tức trên báo rồi. Nếu như có tin gì của ba thì nhớ gọi điện cho chị.'
'Em biết rồi.' Giang Tâm Đóa nhẹ nhàng đáp.
Lần đầu tiên có cảm giác mình với Giang Tịnh Nhã thật sự có mối quan hệ huyết thống không cách nào tách rời, đương nhiên không đành lòng thấy chị mình cô độc một mình sinh con ở nơi đất khách quê người, Giang Tâm Đóa nhẹ nhàng nói, 'Chị Tịnh Nhã, mẹ em cũng đang ở Úc, em nói mẹ qua đó chăm sóc chị nhé.'
Phạm Uyển Viện nghiêng mặt nhìn Giang Tâm Đóanói điện thoại với Giang Tịnh Nhã, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười.
Trên đời này, thứ gì cũng có thể phân chia rất rõ ràng, duy chỉ có quan hệ máu mủ là không thể nào tách rời.
Cũng như, nhà họ Phạm của bà vậy.