Khi tất cả đã xong, bà hai và Trình Truyền Phương cùng đến sân bay. Trình Truyền Phương thì quay về Singapore để thăm đứa con gái mang thai của mình, còn bà hai thì về Macao.
Nhà họ Giang đã tan nát cả rồi, họ có trở về cũng nào có chỗ đặt chân nữa đâu?
Cả hai đều chưa từng nghĩ đến, gần nửa đời họ vì một người đàn ông mà vẫn luôn xem nhau như cái gai trong mắt nhưng khi người đàn ông đó không còn nữa, quan hệ giữa họ lại trở nên hòa hảo thế này.
Hai người cùng ngồi trong quán cà phê trong khuôn viên sân bay nói chuyện, không gì ngoài những đứa con trong nhà họ Giang.
'Tịnh Nhã đứa bé này cũng có thể coi như khổ tận cam lai rồi.'
'Ừ, nó cũng chịu không ít khổ.' Trình Truyền Phương nói một cách đầy cảm thán. Nhưng cũng coi như đã đi qua, con bé còn trẻ, những ngày tháng sau này còn rất dài.
'Truyền Phương...' Tay bà hai chợt nắm chặt túi xách, vẻ muốn nói lại thôi.
'Hiện giờ giữa chúng ta còn có gì không thể nói sao?' Trình Truyền Phương thở dài một tiếng.
Bà hai trầm ngâm một lúc rồi cúi xuống mở túi xách, lấy từ trong đó ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt Trình Truyền Phương.
'Cái này...' Trình Truyền Phương không vội nhận, bởi bà không hiểu ý của bà hai là gì.
'Tờ chi phiếu này là Hán Sinh trước khi mất tích nhờ người cầm đến cho tôi. Lúc đó tôi cũng không ngờ là ông ấy...' Một đi không trở lại.
Bà hai thở dài một tiếng, 'Cũng may là tôi không nói với ai. Đây là chi phiếu của một ngân hàng ở Thụy Sĩ, lúc nào cần cũng có thể lấy tiền, bà giúp tôi cầm về cho Tịnh Nhã. Dù sao con bé cũng là trưởng nữ của nhà họ Giang, đây coi như là chút tài sản cuối cùng của nhà họ Giang, tôi cũng không muốn tham.'
Nghe bà hai nói vậy, Trình Truyền Phương mới cầm lấy, nhưng bà nhìn cái tên ký trên tờ chi phiếu thì cảm thấy có chút quen mắt, cảm giác này khiến cả người bà run lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cất tờ chi phiếu vào túi xách rồi bình tĩnh nói, 'Bà nói cũng đúng, tôi sẽ giao lại cho Tịnh Nhã.'
'Vậy làm phiền bà.'
'Người một nhà nói chi những lời khách sáo như vậy?'
Trong lúc hai người nói chuyện, con gái của bà hai, Giang Thanh Lam đi đến, 'Mẹ, đến giờ lên máy bay rồi.'
Giang Thanh Lam chỉ gọi mẹ mình, cũng chẳng buồn chào hỏi Trình Truyền Phương nhưng bà cũng không mấy để tâm.
'Vậy chúng tôi đi trước nhé, có cơ hội liên lạc sau.' Bà hai đứng dậy chào từ biệt.
'Đi đường mạnh giỏi nhé.'
Trình Truyền Phương cũng đứng dậy nhìn theo bóng hai mẹ con rời đi mãi cho đến khi không nhìn thấy họ nữa bà mới lại ngồi xuống, lấy tờ chi phiếu lúc nãy ra xem cẩn thận, bà muốn chắc chắn cảm giác vừa nãy của mình không sai, tờ chi phiếu này là của Phạm Trọng Nam.
Phạm Trọng Nam có gặp Giang Hán Sinh ở Macao sao?
Vậy trước đây khi chồng bà mất tích hắn có cho người đi tìm nhưng sao không nghe nhắc đến là chính mình đã từng gặp ông? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Cái chết của Giang Hán Sinh liệu có liên quan đến Phạm Trọng Nam hay không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, cả người Trình Truyền Phương lại run lên, vội vàng cất kỹ nó trở lại trong túi xách.
Không được! Chuyện này nhất định không thể để cho ai biết! Cũng may là bà hai không biết được bút tích của Phạm Trọng Nam, còn bà, sở dĩ biết được là bởi vì Phạm Trọng Nam đã hai lần gửi chi phiếu cho bà.
Bất kể cái chết của Hán Sinh là vì nguyên nhân gì bà cũng không thể phá hoại cuộc sống yên bình của con gái cho nên, tờ chi phiếu này bà tuyệt đối không thể đưa cho Tịnh Nhã.
Mà lúc này, hai mẹ con bà hai vừa đứng đợi nhân viên phi trường kiểm phiếu vừa nói chuyện với nhau.
'Mẹ, một khoản tiền lớn như vậy sao mẹ nhường cho người ta dễ dàng như vậy?' Có khoản tiền đó cũng đủ cho hai mẹ con hưởng thụ một thời gian dài, sao lại phải phí phạm đưa cho người khác chứ?
Huống gì không có ai trong nhà họ Giang biết được sự tồn tại của tờ chi phiếu đó, họ làm như vậy để làm gì chứ?
'Con thì biết cái gì!' Bà hai lừ con gái, 'Chuyện này tới đây thôi, về sau không được nói với bất kỳ ai, có nghe chưa?' Câu cuối cùng được nói với giọng cảnh cáo rõ ràng.
Giang Thanh Lam gật đầu.
Về đến Singapore, Trình Truyền Phương gọi điện thoại cho con gái, khi biết cô không tiện ra ngoài, bà chủ động đến nhà họ Phạm một chuyến.
Hai mẹ con đã lâu không gặp nên có đủ chuyện để nói, gần như nói mãi không hết, nếu như không phải Phạm Trọng Nam gọi điện về, chắc là hai người vẫn chưa thôi.
'Mẹ em đến chơi.' Giang Tâm Đóa nhỏ giọng nói.
Mấy ngày nay tuy rằng hắn đều có gọi điện thoại về nhưng cô luôn cảm giác được hắn rất bận, hỏi thì hắn chỉ nói là vì có quá nhiều chuyện cần xử lý.
Cô nhớ trước khi về Anh hắn còn nói cô phải đợi hắn về dẫn cô ra ngoài chơi, giờ thấy hắn bận rộn thế này, xem ra là tương đối khó khăn.
'Ừ. Lúc nào mẹ em về Melbourne?' Hắn hời hợt hỏi.
'Ngày mai.'
'Em bảo tài xế đưa mẹ ra sân bay.' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt dặn.
'Vậy bao giờ anh về?' Đến cuối cùng, Giang Tâm Đóa vẫn không nhịn được hỏi ra điều mà cô muốn biết nhất.
'Cho anh thêm chút thời gian xử lý cho xong chuyện ở đây.' Vẫn là câu nói đó.
'Em biết rồi.' Cô có chút thất lạc nói. Trước đây cô không phải như vậy, cô biết công việc của hắn thực sự rất bận rộn cho nên trước giờ chưa từng thúc giục.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô luôn có một cảm giác bất an kỳ lạ. Không có hắn ở bên cạnh luôn khiến cô lo lắng như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Ngắt điện thoại, trên mặt Giang Tâm Đóa vẫn là vẻ ủ rũ không vui.
'Sao vậy?' Trình Truyền Phương nhìn thấy vẻ khác thường của con gái, 'Cãi nhau với Trọng Nam sao?'
'Làm gì có.' Thực ra hai người trước giờ chưa từng cãi nhau, cho dù có, cũng rất nhanh làm hòa trở lại.
Cảm giác bất an trong lòng đó cô không làm sao nói với mẹ được cho nên quyết định không nói, miễn cho bà cũng lo lắng theo.
'Trọng Nam đối xử với con có tốt không? Mẹ nhìn ra, nó là người có lòng.' Nếu như không phải thật lòng đối xử tốt với con gái, hắn cũng sẽ không đưa họ đến Melbourne để họ có thể thoát li nhà họ Giang bắt đầu một cuộc sống mới.
Vừa nghĩ tới Hán Sinh, Trình Truyền Phương lại nhớ tới tờ chi phiếu đang được cất kỹ trong túi xách của mình, khi con gái còn chưa kịp trả lời, bà làm như vô tình hỏi, 'Việc kinh doanh của Trọng Nam trải rộng như vậy, thường phải đến đủ các nước trên thế giới, nó có từng đến Macao chưa?'
'Mới vừa đi cách đây không lâu, có gì không mẹ?' Giang Tâm Đóa khó hiểu hỏi lại.
'Không. Mấy ngày trước mẹ đến Macao đưa tro cốt của ba con về Malaysia, cảm thấy Macao không tệ, tùy tiện hỏi thôi.' Lúc này Trình Truyền Phương càng thêm chắc chắn là trước khi mất tích, Giang Hán Sinh đã từng gặp Phạm Trọng Nam.
Nhưng chuyện đã không còn quan trọng nữa rồi. Lúc về bà sẽ hủy tờ chi phiếu này, coi như xong.
Sợ con gái hỏi tiếp, Trình Truyền Phương vội lảng sang chuyện khác, bà sờ nhẹ vùng bụng đã nổi lên rõ ràng của cô, 'Gần đây cục cưng có ngoan không? Lúc mẹ mang thai hai đứa, đến bốn tháng mới thấy bụng, giờ con mới ba tháng mà bụng đã rõ thế này, khẩu vị có thay đổi không?'
'Con cũng không biết nữa. Bác sĩ đến kiểm tra đều nói rất bình thường. Nhưng con cứ cảm thấy bụng con như lớn lên từng ngày vậy. Mẹ, qua mấy tháng nữa liệu có có mập đến nỗi không đi nổi không?' Giang Tâm Đóa cúi đầu nhìn bụng mình, có chút lo lắng hỏi.
Trước đây lúc chị Tịnh Nhã đến ở nhờ thì đã mang thai hơn năm tháng mà nhìn bụng chị chỉ lớn hơn bụng cô chút xíu thôi. Chẳng lẽ cục cưng trong bụng cô vì dinh dưỡng quá tốt nên phát triển quá mức?!
Cô cũng đâu có đặc biệt dùng thứ gì bồi bổ đâu?
'Đúng là bụng hơi to hơn bình thường một chút, có phải là song thai không?' Trình Truyền Phương vô tư hỏi. Nhưng bà không biết, bà vô tình lại nói trúng sự thật.
'Không phải đâu. Kiểm tra rất nhiều lần rồi bác sĩ đâu có nói vậy.'
'Chỉ cần cái thai phát triển bình thường thì cũng không cần lo lắng nhiều vậy. Nào có thai phụ nào không phát tướng chứ? Sau khi sinh chú ý điều dưỡng thì thân thể sẽ trở lại như thường thôi. Yên tâm, có mẹ ở đây.' Nói không chừng đến lúc đó chân của Tiểu Hàng cũng đã hồi phục rồi, bà không cần lo lắng nhiều mà yên tâm chăm sóc con gái.
'Mẹ lúc con sinh con, mẹ về với con nhé?' Giang Tâm Đóa trước giờ chưa từng ỷ lại vào mẹ như vậy, chắc là bởi vì cô cũng sắp làm mẹ cho nên bắt đầu hiểu được sự vất vả của một người mẹ.
'Ngốc à, đến lúc đó có Trọng Nam cùng con rồi.' Nhìn ra sự lo lắng của con gái, bà vuốt nhẹ mái tóc dài của con, 'Sau bốn tháng là có thể biết được trai hay gái rồi. Chỉ mong là con trai thì tốt.'
Nào có gia đình giàu có nào không mong có người nối dõi chứ? Tuy rằng suy nghĩ sẽ thay đổi theo sự tiến bộ của thời đại nhưng quan niệm mấy ngàn năm nay vẫn còn đó. Bà ở nhà họ Giang là một ví dụ rõ ràng nhất.
'Mẹ, mẹ không được trọng nam khinh nữ.' Giang Tâm Đóa không đồng tình, 'Con gái gần gũi mẹ hơn mà.'
'Không phải mẹ trọng nam khinh nữ mà là vì xã hội này vẫn là do đàn ông làm chủ.' Kêu gọi nam nữ bình quyền bao nhiêu năm nay có kết quả gì không? Người chân chính nắm quyền vẫn là đàn ông, 'Nhưng con còn trẻ, cho dù sinh đứa đầu là con gái cũng không sao, còn có thể sinh tiếp mà. Không cần phải lo.'
'Con có lo lắng gì đâu. Nhưng nếu như sinh đứa thứ hai vẫn là con gái thì làm thế nào? Chẳng lẽ lại phải sinh tiếp nữa?' Vậy có khác gì máy đẻ đâu?
'Vậy Trọng Nam nói thế nào? Nó thích con trai hay con gái?' Nếu như người trong cuộc không để ý, vậy cũng không cần phải sinh hết đứa này đến đứa khác, như vậy không tốt cho người mẹ chút nào.
'Anh ấy cũng không nói nhất định phải sinh con trai.' Dù sao thì cũng chưa từng nói.
Nhưng Phạm lão gia thì hình như rất muốn cô sinh con trai! Giang Tâm Đóa nhớ lại những lời mà lần trước ông nói, chắc Phạm Trọng Nam không suy nghĩ như vậy chứ?
Nhớ tới Phạm lão gia, Giang Tâm Đóa không khỏi lại bất an.