Ban đêm ở Trang viên Hoa Hồng an tĩnh mà ấm áp dưới ánh đèn vàng nhạt nhưng trong gian phòng sách được thiết kế theo phong cách trung cổ kia lại u ám đến không chịu nổi.
'Trọng Nam, con có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ nắm được %, còn kém xa lắm.' Phạm Nhân Kính ngồi sau chiếc bàn làm việc cổ, trong tay đang ôm đứa bé đang ngủ thật say – tiểu thiếu gia của nhà họ Phạm.
'Đưa con lại cho tôi.' Phạm Trọng Nam lạnh lùng trừng ông.
'Chi bằng, con đưa số cổ quyền trong tay con để đổi lấy nó?' Phạm Nhân Kính tay ôm Phạm Dật Triển đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như không.
'Trả con lại cho tôi, chúng ta bàn sau.' Phạm Trọng Nam không chút e sợ.
Phạm Nhân Kính khẽ lắc đầu nhìn đứa bé đang ngủ trong tay mình, trầm giọng nói, 'Ba của con thật quá không biết điều rồi!' Lời của ông vừa dứt thì một cây súng tinh xảo đã chỉ vào đầu đứa bé, 'Con tự chọn đi, muốn đứa bé hay muốn cổ quyền?'
Cả hai thứ hắn đều muốn! Phạm Trọng Nam lạnh nhạt nhìn ông không lên tiếng nhưng Lý Triết đứng sau lưng hắn lúc này đã sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Hắn luôn biết rằng Boss của mình và Phạm lão gia không hợp nhau, cũng biết trước giờ Phạm lão gia làm việc luôn rất dứt khoát, tàn độc nhưng thế nào cũng không ngờ ông lại lấy súng chỉ vào một đứa bé chỉ mới hơn ba tháng tuổi thế này.
Nhưng đại boss của hắn vẫn điềm tĩnh như không, điềm tĩnh đến khiến người ngoài cuộc như hắn phải sợ thay.
'Trọng Nam, không có sự cho phép của ta, con tuyệt đối không lấy được số cổ phần trong tay ta.'
'Hắn không có cách thôi, tôi có!'
Cửa phòng sách chợt bị đẩy ra, người bước vào là Tống Cẩn Hành, theo sau hắn là một người phụ nữ trung niên trên người là chiếc áo sơ mi trắng, quần dài, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu. Người phụ nữ có ngũ quan đoan chính, làn da tái nhợt như đã rất nhiều năm không thấy mặt trời vậy, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn Phạm Nhân Kính.
'Con...' Thấy người phụ nữ kia xuất hiện, tất cả sự phòng vệ của Phạm Nhân Kính lập tức như bị giải trừ hết, bàn tay vốn đang cầm súng run lên thấy rõ, mà chính trong lúc ông lơ là đó, Phạm Trọng Nam đã dùng tốc độ nhanh như sét đánh xông tới đẩy tay ông ra đồng thời đoạt lại đứa bé, ôm chặt nó vào trong lòng mình. Tống Cẩn Hành đang định đoạt lấy cây súng trong tay Phạm Nhân Kính thì lúc này ông đã hoàn hồn lại, bàn tay theo bản năng nắm chặt cây súng đồng thời nhắm thẳng về phía Phạm Trọng Nam. Ngay lúc đó một bóng trắng đã nhào tới, tiếng súng cùng lúc đó vang rền...
Người trúng đạn là Phạm Nhân Kính, cây súng trong tay ông cũng đã trượt khỏi tay rơi xuống đất. Người vừa nổ súng chính là người phụ nữ áo trắng đó, bà ta vẫn đứng chắn trước mặt Phạm Trọng Nam, trên tay bà vẫn còn cầm khẩu súng lạnh lùng nhìn Phạm Nhân Kính lúc này máu đã thấm loang cả trước ngực, vẻ mặt vẫn bình thản.
Phạm Dật Triển trong tay Phạm Trọng Nam lúc này bởi vì tiếng súng mà bừng tỉnh, oa oa khóc lên. Phạm Trọng Nam vỗ nhẹ lưng con trai mấy cái như trấn an, không ngờ như có kỳ tích, thằng bé lập tức nín bặt rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
'Minh Châu, thật không ngờ Phạm Nhân Kính ta lại chết trong tay con...' Phạm Nhân Kính đã chống đỡ không nổi mà ngã xuống, cho dù trong mắt có bao nhiêu không cam lòng, cuối cùng vẫn phải ngã xuống...
'Lý Triết, đi chuẩn bị một phần thông báo, ngày mai gửi cho giới truyền thông, nội dung là Phạm chủ tịch Phạm Nhân Kính bởi vì không chịu nổi cơn đả kích trước những biến động lớn của tập đoàn Phạm thị mà đột phát bệnh tim, bất hạnh qua đời.'
Cho dù Phạm Nhân Kính chết trước mặt hắn, Phạm Trọng Nam vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, dặn dò thuộc hạ làm việc rõ ràng đâu ra đấy.
'Được.' Biết mình không có tư cách tìm hiểu thêm, dù mồ hôi lạnh thấm ướt áo nhưng Lý Triết vẫn cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường, càng không để mất đi lý trí, nhận lệnh rời đi.
'Phạm Trọng Nam, con...' Dù đã ngã xuống nhưng Phạm Nhân Kính vẫn cố lưu lại hơi thở sau cùng, trừng mắt nhìn hai người một cách không cam lòng.
Ông cho rằng suốt đời mình ông luôn nắm chắc vận mệnh của bản thân, những người sống dưới quyền ông đều phải phục tùng hoàn toàn, không có ngoại lệ.
Ông cho rằng ông thực sự có thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay mình, cho rằng ông còn có thể tiếp tục như thế ít ra là trong mười, hai mươi năm nữa, thậm chí là lâu hơn...
Nhưng giờ ông đã gục ngã rồi...
Gục ngã trước mặt những người mà ông cho rằng có thể khống chế trong lòng bàn tay mình...
Chuyện này đối với ông mà nói, đúng là một điều châm chọc.
Phạm Trọng Nam giao đứa bé trong tay cho Tống Cẩn Hành, ra hiệu cho hắn ôm đi.
Sau khi Tống Cẩn Hành đi rồi, Phạm Trọng Nam khuỵu gối trước mặt Phạm Nhân Kính, giật cây súng mà ông đang cố nắm trong tay đi sau đó lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay sạch, chậm rãi lau đi vết máu trong tay, giọng vẫn nhàn nhạt, 'Trước khi ông trút hơi thở cuối cùng, hãy giúp tôi làm một chuyện đi.'
Nói rồi hắn lấy một phần giấy chuyển nhượng cổ quyền đã chuẩn bị sẵn cùng bút đưa đến trước mặt Phạm Nhân Kính, trước ánh mắt không cam lòng nhưng lại không biết làm sao của ông, nhét cây bút vào tay, nắm lấy bàn tay sớm đã không còn chút sức của ông ký lên giấy chuyển nhượng...
Khi nét bút cuối cùng vạch xuống thì cũng là lúc Phạm Nhân Kính trút hơi thở sau cùng.
Phạm Trọng Nam chậm rãi đưa tay vuốt đôi mắt không cam lòng của ông khép lại.
Cuộc đời này ông đã tạo quá nhiều nghiệp chướng, giờ cũng nên kết thúc rồi.
Hắn đứng dậy, nhìn người phụ nữ lúc này đang đứng lặng lẽ sau lưng mình, đưa tay đặt lên vai bà, dìu bà bước ra ngoài.
Tự tay kết liễu sinh mạng người mà mình hận nhất đời, chắc là cơn bệnh của bà không còn tái phát nữa chứ?
Lúc Lý Triết ngồi vào xe chuẩn bị rời đi Trang viên Hoa Hồng thì lại nghe có tiếng súng nổ lần nữa, hắn tưởng rằng lại có biến cố gì xảy ra nên vội xuống xe xông thẳng vào nhà, không ngờ lại nhìn thấy boss của mình đang quỳ trên sàn nhà, bên cạnh là người phụ nữ áo trắng toàn thân đều là máu...
'Mẹ phải cố gắng, cố chịu đựng, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ...'
Đây là lần đầu tiên kể từ bao nhiêu năm biết nhau, Lý Triết thấy được sự khẩn trương và bối rối trên mặt sếp mình.
'Trọng Nam...' Người phụ nữ run run đưa tay sờ mặt Phạm Trọng Nam, vẻ mặt vui sướng như vừa được giải thoát, 'Nhớ chăm sóc Chân Chân cho tốt, còn Hi Nhiên nữa...'
'Con nhớ mà. Mẹ đừng nói nữa.'
'Mẹ không được rồi. Sau khi mẹ chết, con nhớ chôn mẹ cùng với ông ấy.' Đời này bà không thể làm một đôi vợ chồng hạnh phúc với ông, trước khi ra đi ông đã từng chảy nước mắt nói với bà câu xin lỗi, bảo bà kiếp sau nhất định phải đợi ông.
Kiếp này cuộc đời họ bị khống chế trong tay người khác, kiếp sau họ phải tự làm chủ đời mình.
'Mẹ sẽ không chết đâu, không chết đâu, nhất định không chết...'
Máu từ ngực người phụ nữ áo trắng chảy không ngừng, khi nói xong câu đó, bà an tường khép mắt lại. Lúc bác sĩ vào đến, bà đã đi rồi.
Từ đầu đến cuối, Lý Triết không hỏi một câu liên quan đến người phụ nữ đó.
Sau chuyện đó, lại một loạt chuyện khác xảy ra khiến ai nấy đều phải xoay như chong chóng.
Sau khi Phạm Trọng Nam nắm được chủ quyền tuyệt đối thì lập tức tiến hành bầu lại hội đồng quản trị sau đó tốn gần một năm mới có thể quét sạch mạng lưới rối rắm liên quan đến lợi ích mà Phạm Nhân Kính tốn bao công sức gầy dựng trước đây.
Tiếp đó lại phải tiến hành cải cách công ty mà trước đây Phạm Nhân Kính giao quyền điều hành cho Phạm Bác Văn, kết quả là thua lỗ liên miên kia một cách triệt để. Ngoài ra những thành viên khác của gia tộc họ phạm trước đây bởi vì quen sống bám vào tập đoàn Phạm thị, làm sâu gạo nhiều năm kia bởi vì nhà họ Phạm đổi chủ mà bị giải tán triệt để. Có thể nói, cả gia tộc họ Phạm lẫn tập đoàn Phạm thị một năm đó như đã trải qua một cuộc cách mạng, sớm đã không còn là Phạm thị trước đây Phạm Nhân Kính nắm quyền nữa, cuộc “thay máu” đó đã giúp tập đoàn Phạm thị như có thêm một loại khí thế khó ai chống cự được.
Phạm Trọng Nam – người nắm quyền CEO toàn cầu trước đây giờ lui về phía sau nắm quyền điều hành chủ đạo, chức vụ CEO toàn cầu giờ giao lại cho Lạc Khải đảm nhiệm. Một năm trước, Lý Triết cũng đã bắt đầu tự mình đảm nhiệm chức vụ tổng tài của khu vực Á Thái, tất cả bắt đầu đi vào quỹ đạo bình thường.
Ít ra, Lý Triết cảm thấy con đường sự nghiệp của mình cho đến bây giờ hơn ba mươi tuổi tương đối thuận lợi, điều đáng tiếc duy nhất, chắc chỉ là cho tới bây giờ vẫn “mồ côi vợ” mà thôi.
Trong mắt người khác hắn vẫn là người đàn ông độc thân lý tưởng, sự nghiệp thành công lại chưa từng dính bất kỳ điều tiếng gì không tốt, về phần cha mẹ hắn cũng không biết đã thúc giục bao nhiêu lần rồi.
Chỉ có trời biết, hắn không phải không có bạn gái chỉ là cô gái kia vẫn một mực không chịu công khai thân phận “người tình” của hắn. Haizz, muốn được đưa ra ánh sáng, đại khái hắn còn phải chờ thêm đi.