Lục Kỳ An trước giờ tính tình rất tốt nhưng bởi vì câu nói kia của Dương Dung Dung mà sắc mặt chợt biến, hắn vừa đưa tay vỗ nhẹ vai Ngụy Vũ Hà như trấn an vừa nhìn Dương Đức Xương, 'Chủ tịch, nếu như giám đốc Dương có gì dị nghị và bất mãn đối với quyết định của công ty, tôi có thể từ chối chức vụ tổng giám đốc, chúng tôi lần nữa cạnh tranh công bằng, để công ty quyết định sau.'
Hắn trước giờ luôn rất cố gắng làm việc lại theo bên cạnh Dương Đức Xương nhiều năm, đương nhiên cũng tích lũy cho mình đủ năng lực và kinh nghiệm. Nếu như cạnh tranh công bằng, hắn tin mình sẽ không thua dưới tay Dương Dung Dung.
Năng lực làm việc của Dung Dung cũng rát mạnh nhưng cách xử sự còn quá nóng nảy, chưa được chu toàn cho nên Dương Đức Xương mới định cho cô rèn giũa thêm mấy năm.
Trước giờ hắn không muốn xen vào chuyện của nhà họ Dương nhưng cho dù hắn ngồi ở vị trí tổng giám đốc, quyền hành chủ đạo vẫn nằm trong tay Dương Đức Xương. Nhưng đối với người trước giờ luôn chú trọng mặt mũi như Dương Dung Dung mà nói, thua hắn tức là thua Ngụy Vũ Hà.
Đối với Dung Dung, Lục Kỳ An vẫn tương đối hiểu rõ, vốn hắn còn không định so đo gì với cô nhưng những lời cô nói vừa nãy với Ngụy Vũ Hà đúng là hơi khó nghe.
Hắn không hiểu vì sao đã qua nhiều năm như vậy Dung Dung vẫn còn hận Tiểu Hà đến thế.
Tiểu Hà là vợ hắn, đương nhiên hắn phải đứng về phía cô. Huống gì mấy năm qua khoảng cách giữa hắn và Dung Dung càng lúc càng xa, tình bạn bao nhiêu năm bồi đắp sớm đã chẳng còn được mấy.
'Không cần đâu. Với tính tình của nó, cho dù là ngồi vào vị trí chủ tịch cũng không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người. Cũng may hôm nay là hai con bằng không, với cái miệng gây họa của nó, ta không biết làm sao mà bồi tội!' Dương Đức Xương cũng bị con gái chọc tức không nhẹ.
Đều đã ở thương trường lăn lộn nhiều năm mà vẫn còn tùy hứng, không biết tiến thoái như vậy.
'Ba, ý của ba là sao? Ba cứ vậy phủ định năng lực của con?'
'Dương Dung Dung, ta lấy danh nghĩa chủ tịch công ty ra lệnh cho con nghỉ phép nửa tháng, kiểm điểm lại thái độ làm việc của mình cho tốt rồi hẵng quay trở lại.' Đã lâu không quản, xem ra con gái ông sắp leo lên đầu ông ngồi rồi!
'Vậy không bằng ba cách chức con luôn cho gọn!' Dương Dung Dung không ngờ mình đến tìm ba lý luận lại lý luận đến nông nỗi này.
Cô ném lại một câu rồi tức giận đùng đùng rời khỏi văn phòng chủ tịch, trước khi đi còn hung hăng đá vào cửa một cái thật mạnh.
Đúng, tính tình cô xấu như vậy đó! Vừa nhìn thấy Ngụy Vũ Hà kia thì tâm tình đã siêu cấp khó chịu.
Nghỉ phép thì nghỉ phép! Có trời biết đã bao lâu cô chưa được nghỉ phép rồi.
Rời khỏi văn phòng của Dương Đức Xương, ngay cả văn phòng của mình Dung Dung cũng không quay lại, cứ thế rời đi, một mình lang thang trên đường thật lâu, mãi đến khi cảm thấy vừa mệt vừa đói mới rẽ vào một nhà hàng. Vào nhà hàng, món ăn còn chưa kịp dọn lên thì lại gặp người khiến cô vừa thấy đã sôi máu, Ngụy Vũ Hà và cả Lâm Hiểu Huân.
'Ồ, đây không phải Dương đại tiểu thư đó sao? Một mình ăn cơm? Tâm tình không tốt sao?' Từ nhiều năm trước trong sân trường bị những lời cay độc của Dương Dung Dung chọc tức đến khóc chạy đi, Lâm Hiểu Huân đã hận cô đến không thể ăn tươi nuốt sống.
Hôm nay hẹn Ngụy Vũ Hà ra ăn cơm, vừa nghe nói chuyện của Dương Dung Dung ở công ty thì lòng Lâm Hiểu Huân vui như mở hội, thật không ngờ, mới đó mà đã gặp đương sự rồi.
Không châm chọc vài câu đúng là có lỗi với bản thân.
Dương Dung Dung liếc nhìn hai cô gái vẻ mặt bất thiện kia sau đó quay sang hướng khác mặc kệ họ, giờ cô không có tâm tình đấu võ mồm với hai người.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hai người không muốn để yên cho cô.
'Vũ Hà, nghe nói anh Kỳ An nhà bạn vừa mới được bổ nhiệm chức tổng giám đốc, bữa cơm này bạn mời khách đi nhé!'
'Anh Kỳ An có thể được toại nguyện cũng phải cảm ơn Dương tiểu thư đây nhường cho.' Ngụy Vũ Hà nói thật nhỏ nhẹ nhưng sự tức giận và cả châm chọc lộ rõ trong đáy mắt.
Hôm nay những lời Dương Dung Dung nói ở văn phòng chủ tịch thật sự khiến cô tức chết, không tìm cách trả đũa làm sao nguôi được cơn giận này?
'Thật không ngờ Dương tiểu thư lại có phong độ như vậy.'
Hai người anh một câu tôi một câu đầy châm chọc khiến Dương Dung Dung không nén nổi lửa giận trong lòng nữa, cô vụt đứng dậy, cầm lấy ly nước trái cây mới vừa uống được một hai hớp tạt thẳng vào hai người.
'A...váy của tôi...'
'Dương Dung Dung, cái cô ác độc này!'
Tiếng thét thất thanh của hai người đồng loạt vang lên khiến tất cả những người trong nhà ăn đều ngoái lại nhìn.
'Thật quá đáng!'
'Mau đến toilet...'
Ngụy Vũ Hà và Lâm Hiểu Huân tức tối chạy về phía toilet.
'Vị tiểu thư này, ở nơi công cộng cô sao có thể như vậy? Hiểu Nhu, con không sao chứ?' Một giọng nữ khác vang lên đầy bất mãn. Dương Dung Dung nhìn qua thì thấy một gương mặt quen thuộc, thì ra là Tiền Hiểu Nhu còn bên cạnh cô ta là hai người lớn tuổi ăn mặc tao nhã.
Người vừa lên tiếng là người phụ nữ lớn tuổi còn người đàn ông thì chỉ chau mày không nói nhưng xem ra ông cũng không mấy vui.
'Dì Lý, con không sao.' Tiền Hiểu Nhu cầm lấy khăn giấy lau sơ ống tay áo bị dây chút nước trái cây, nói một cách nhẹ nhàng.
'Cô à, có phải cô nên xin lỗi một tiếng không?' Người phụ nữ trung niên lần nữa lên tiếng.
Nhưng Dương Dung Dung vừa nghe cách xưng hô kia của Tiền Hiểu Nhu, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.
Cô ta kêu người phụ nữ đó là “dì Lý”, vậy chắc chắn quan hệ với Lý Triết không đơn giản. Xem tuổi tác, chắc là ba mẹ của hắn rồi.
Từ lần hai người gặp nhau ở nhà hàng Equinox Complex đó, hai bên đều giận dỗi lẫn nhau, cho đến giờ vẫn chưa gặp lại, cũng không liên lạc nữa.
'Có chuyện gì?'
Dương Dung Dung còn chưa kịp nói gì thì giọng nói quen thuộc của người cô vừa nghĩ tới đã truyền đến bên tai. Nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói, cô nhìn thấy gương mặt bình thản điềm tĩnh của hắn.
'Anh Lý Triết, không có gì.' Tiền Hiểu Nhu nhỏ nhẹ nói.
'A Triết, con đến đây.' Người phụ nữ trung niên thấy con trai thì mỉm cười, quay sang Dương Dung Dung, 'Vị tiểu thư đây làm nước trái cây đổ cả lên người Hiểu Nhu mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, có phải là thiếu lễ phép lắm không?'
Lý Triết nhìn vệt nước trái cây rõ rệt trên tay áo Tiền Hiểu Nhu, đôi mắt lóe lên sau lớp kính nhìn sang gương mặt quật cường của Dương Dung Dung, nhàn nhạt hỏi, 'Là em làm?'
Đã lâu không gặp, gặp lại câu đầu tiên lại là chất vấn cô, thật tốt!
'Phải.'
'Xin lỗi.'
'Là cô ta không có mắt đụng đến liên quan gì đến em?' Dương Dung Dung cầm lấy túi xách, không thèm nhìn Tiền Hiểu Nhu lấy một lần xoay người rời đi, lúc đi ngang qua hắn cũng chưa dừng lại một giây.
Lý Triết cắn răng, cố đè nén cơn tức đang bùng phát, tính khí xấu này lúc nào thì mới sửa đổi được đây?
'Anh Lý Triết, không cần vì chuyện nhỏ như vậy mà tức giận.' Tiền Hiểu Nhu mỉm cười nhu mì nói, 'Chú Lý, dì Lý, chúng ta qua đó chọn thức ăn đi.'
'Vẫn là Hiểu Nhu hiểu chuyện. Giờ người trẻ tuổi làm sao thế nhỉ, không hiểu chút lễ phép nào. Thôi đi!' Hai người già cùng Tiền Hiểu Nhu vừa nói vừa đi về phía gian phòng riêng đã được đặt sẵn, Lý Triết quay đầu liếc về phía cửa, lúc này đã không thấy bóng dáng Dương Dung Dung đâu.
Mười một giờ đêm, uốn đã có chút say, Dương Dung Dung dưới sự hộ vệ của Mã Bồi Dực, ngả nghiêng bước xuống xe hắn.
Cả ngày hôm nay tâm tình của cô siêu cấp khó chịu, công việc là một nhẽ nhưng càng khó chịu hơn là chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Một đôi nam nữ chưa kết hôn đi ăn cơm chung với cha mẹ, điều này đại biểu cho cái gì, không cần nghĩ cũng biết!
Thì ra hai người không liên lạc nhau khoảng thời gian này hắn đã có người khác rồi, còn hại cô tưởng rằng là do mình cáu kỉnh mà ra! Dù sao trước đây hai người suốt một hai tháng không hề liên lạc nhau cũng là bình thường.
Nhưng sau này chắc là không còn nữa rồi!
Trò chơi chơi suốt mấy năm cứ thế lặng lẽ kết thúc!
Ngay cả một câu chia tay cũng chưa kịp nói. Nhưng họ lại chẳng công khai kết giao, nói hay không cũng không quan trọng.
Kết thúc thì kết thúc thôi, Dương Dung Dung cô lại không phải không có đàn ông không được, báu lắm sao?
'Này, làm gì mà tâm tình tệ vậy?'
Lúc Mã Bồi Dực gặp cô ở quán bar, một mình cô đã uống cạn một chai, sau khi thấy hắn, hai người lại khui thêm chai nữa nhưng hắn chỉ uống một ly, còn lại bao nhiêu vào bụng cô hết.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không hé môi nói vì sao mình bỗng dưng lại đi mua say.
'Liên quan gì đến anh, không hiểu gì thì đừng hỏi.' Cô lười nói nhiều với hắn. Dù sao hắn cũng cùng ở một chung cư với cô, thuận đường đi nhờ xe mà thôi, đâu cần phải tiết lộ nhiều với hắn làm gì.
'Tôi quan tâm cô thôi, một cô gái uống thành thế này cũng không hay đâu.'
'Nói ít thôi, đầu tôi nhức lắm, đừng cứ lải nhải bên tai tôi thế, phiền chết đi được!' Cô đẩy hắn ra, muốn đi lên một mình nhưng bởi vì quá say, cả người lảo đảo như sắp ngã, Mã Bồi Dực thấy vậy đang định bước đến dìu cô thì một đôi tay khác đã nhanh hơn đỡ lấy thân hình đang lảo đảo của cô.
Mã Bồi Dực định thần nhìn kỹ, lúc nhìn thấy rõ mặt người mới đến, tuy trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự chào, 'Lý tổng, thật trùng hợp!'
Phải đó! Thật trùng hợp!