'Tại sao không cho anh một chút cơ hội nào?' Lạc Tư chỉ đành trơ mắt nhìn cô rời đi ngay trước mắt mình lại không dám đuổi theo, chỉ sợ dọa cô sợ, sau này cô chắc chắn sẽ không để ý đến hắn.
Hắn biết, nếu so thời gian quen biết, Frank đến trước hắn, chuyện này hắn không có gì để nói, cho dù có thích đến mấy cũng chỉ đành giấu kín trong lòng. Nhưng giờ họ đã chia tay rồi, lần này hắn theo đuổi đến tận Melbourne, giữa họ rõ ràng rất vui vẻ, hắn cho rằng mình rốt cuộc đã có cơ hội chiếm được trái tim cô.
Nhưng bởi vì mẹ tùy tiện xen vào khiến cô lại đến Luân Đôn tìm Frank, khiến hắn vốn định từ từ bày tỏ rốt cuộc lại không thể không đốt cháy giai đoạn.
Nhưng, cô lại không chút lưu tình cự tuyệt hắn.
Hắn thực sự kém vậy sao? Vì sao cô không thích hắn chút nào?
Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, Lạc Tư hung hăng đá mấy cước vào cột đèn như phát tiết.
'Này, bày tỏ thất bại sao?' Không biết từ trong nhà bước ra lúc nào nhưng lúc này đang đứng sau lưng hắn, Tống Cẩn Hành miệng phì phèo điếu thuốc, cười hỏi.
'Làm gì mà nghe trộm người ta nói chuyện?' Lạc Tư liếc hắn, hỏi vẻ không vui.
'Cậu rống lớn tiếng như vậy anh còn cần phải nghe trộm sao?' Tống Cẩn Hành cười rất vui vẻ, ném cho hắn bao thuốc. Bình thường vốn chẳng bao giờ hút thuốc, lúc này Lạc Tư lại đón lấy, rút một điếu đốt lên, hai người ở trong vườn hoa vừa hút vừa nói chuyện.
'Nói thật, người đó cậu không thể theo đuổi được. Tôi giới thiệu người khác cho cậu, cậu thích loại hình gì tôi đều có thể tìm giúp cậu.'
'Anh thành bà mối từ lúc nào vậy?' Lạc Tư thở ra một hơi khói liếc nhìn Tống Cẩn Hành. Hắn cũng không phải loại công tử nhà giàu bạ đâu chơi đấy, hắn chỉ muốn có người mà mình thích thôi bằng không bằng vào tài mạo và thân phận của hắn, không cần vẫy tay cũng có không biết bao nhiêu cô gái tự động đưa lên cửa cho hắn chọn, cần gì phải khổ vậy.
'Tôi tương đối rành về vũ khí hơn, nhưng phụ nữ hả, cũng biết không ít, nhất là các cô gái châu Á, không phải cậu thích loại này sao?'
'Ít nói nhảm, em không cần. Sao mọi người cứ cảm thấy em không bằng Frank chứ?'
'Có ai nói cậu không bằng Frank đâu. Nhưng Đóa Đóa là của Frank, cậu giành không được đâu, tiết kiệm chút sức còn hơn.'
'Nói tới nói lui cũng là cười em không biết lượng sức.' Lạc Tư rít một hơi thuốc sau đó dụi đi, bước thẳng vào nhà.
Có nói tiếp nữa cũng chỉ khiến bản thân thêm buồn bực mà thôi.
Lần đầu tiên bày tỏ bị cự tuyệt thì thôi đi, còn bị người ta chê cười, loại tâm tình này đúng là tệ đến không có cách nào hình dung nổi.
Giang Tâm Đóa từ vườn hoa chạy vào trong nhà, kéo Bối Bối lên lầu, Phạm Tuyết Chân thấy vậy cũng lên theo.
Nhìn gian phòng ngủ xa hoa được trang trí đậm phong cách châu Âu, Giang Phẩm Huyên hào hứng vô cùng.
'Đóa Đóa, có phải Lạc Tư bắt nạt chị không?' Hai người cùng ngồi ở phòng sinh hoạt chung uống trà hoa hồng mà Phạm Uyển Viện đích thân phơi, vừa uống vừa nói chuyện.
'Không có.' Giang Tâm Đóa uống một ngụm xong mới trả lời, những lời vừa nãy Lạc Tư nói với cô, cô không muốn để người khác hiểu lầm nên dứt khoát đổi chủ đề, 'Đúng rồi, mấy năm gần đây em làm gì?'
'Em đi học.' Tuy rằng Phạm Tuyết Chân sớm đã không còn là cô thiếu nữ e thẹn ngày xưa nhưng bản tính vẫn rất đơn thuần, vừa nhắc đến chuyện những năm qua liền quên ngay Lạc Tư, ngược lại rất vui vẻ chia sẻ với Giang Tâm Đóa chuyện của mình.
'Đi học? Học trường đại học nào?' Giang Tâm Đóa nghe vậy rất tò mò. Theo những gì cô biết, Chân Chân từ nhỏ đến lớn luôn sống ở Lục La Viên, ngay cả chuyện học cũng là mời người đến tận nhà dạy, cô bé căn bản là không có đến trường. Nhưng xem ra giờ Chân Chân đã bước ra khỏi vùng trời nhỏ bé của mình, nếu đúng như vậy, Giang Tâm Đóa mừng thay cho cô.
Nghe hỏi là học ở trường nào, Phạm Tuyết Chân ngượng ngùng cười, 'Em học ở trường nữ trung học, năm sau mới thi vào đại học.'
Sau khi mẹ qua đời, cô bé rơi vào trầm cảm một thời gian dài, mọi người phải mất hơn nửa năm mới đưa giúp cô thoát ra được.
Vì để cô sau này có thể sống độc lập, Phạm Uyển Viện sau khi hỏi ý Phạm Trọng Nam và Phạm Hi Nhiên, quyết định đưa cô đến trường, hòa nhập vào cuộc sống như một người bình thường.
Trường nữ trung học hoàng gia Anh là một ngôi trường có lịch sử lâu năm, chuyên đào tạo cho các em nữ dưới tuổi, trường này nổi tiếng về thành tích và chất lượng dạy học của mình, đồng thời cũng có nơi ở bán trú vào hạng sang rất nổi tiếng.
Nhờ vào mối quan hệ giao tế của Phạm Uyển Viện trong giới thượng lưu ở Luân Đôn cộng thêm tập đoàn Phạm thị quyên tặng cho trường một khoản học bổng lớn, đồng thời cũng vì cô có thành tích thi tuyển cực tốt nên Phạm Tuyết Chân là một trong số cực ít những học sinh đến tuổi mới bắt đầu nhập học.
Căn cứ vào thành tích thi tuyển, năm đó trường sắp xếp cho cô vào lớp , đến giờ đã là năm cuối cấp trung học.
'Không sao. Năm sau thi đại học cũng không muộn. Em học có quen không?'
'Tốt lắm. Các bạn học và thầy cô giáo rất chiếu cố em. Chỉ là lúc đầu ở ký túc xá không quen, đêm nào em cũng khóc. Nhưng giờ thì tốt rồi.' Chân Chân ngượng ngùng cười.
'Em ở ký túc xá?' Giang Tâm Đóa biết chuyện này rất ngạc nhiên.
'Dạ. Sara nói làm vậy có thể giúp em rèn luyện tính độc lập. Anh Cẩn Hành cũng nói như vậy tốt, nên em đồng ý thôi.'
'Quen là tốt rồi. Sau này em muốn thi trường nào?'
'Chắc là học viện William & Mary, nhưng em sợ thành tích của mình không đủ.' Phạm Tuyết Chân chống cằm, có chút lo lắng nói.
'Không cần lo, cố gắng hết sức là được.'
'Dạ.' Chân Chân gật đầu, 'Đóa Đóa mấy năm qua em nhớ hai người lắm! Nhưng hai người lại không chịu đến Luân Đôn. Chị còn cùng Frank không?'
Nghe câu hỏi của Chân Chân, Giang Tâm Đóa cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới nói, 'Anh chị sớm đã không ở bên nhau rồi, sau này có lẽ cũng vậy.'
'Sao lại không thể? Frank cũng một mình nha...' Phạm Tuyết Chân khó hiểu hỏi lại.
Những năm qua cô cũng ít gặp Phạm Trọng Nam chứ đừng nói là đến nhà hắn, có chuyện gì đều là Sara giúp cô xử lý, hắn chỉ đến trường thăm cô ba bốn lần gì đó.
Lúc nghỉ hè cô cũng chỉ về căn hộ chung cư mà Sara mua cho cô, bắt đầu làm quen với cuộc sống độc lập. Còn mọi người thì không muốn cô biết quá nhiều chuyện cho nên Chân Chân cũng chưa từng gặp Phạm Dật Triển, vì thế đương nhiên cho rằng Phạm Trọng Nam chỉ sống một mình.
'Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi quá nhiều.' Giang Tâm Đóa theo bản năng né tránh câu hỏi này.
'Em không phải con nít.' Phạm Tuyết Chân nghiêm túc đính chính, 'Lúc mẹ qua đời, em đã lớn rồi.'
Chân Chân nói gì? Mẹ qua đời? Vậy là vị phu nhân sống ở Lục La Viên rất lâu theo tin đồn kia đã qua đời rồi? Sao lại có thể?
Giang Tâm Đóa ngạc nhiên đến nỗi suýt làm ngã tách trà trên tay, 'Chân Chân, xin lỗi...'
Cô cũng không biết vì sao nói xin lỗi, chỉ là nghe được tin này, trong lòng cô dâng lên một nỗi khổ sở không thể diễn đạt bằng lời.
Đó là mẹ của Chân Chân, vậy cũng tức là mẹ của Phạm Trọng Nam đúng không? Nhưng chuyện này cô không dám hỏi.
'Sara, Frank và cả Sharon đều nói như vậy đối với mẹ mà nói là tốt nhất cho nên giờ em không còn buồn nữa. Thật sự.' Chân Chân nghiêm túc nói.
'Em nghĩ thông suốt là tốt rồi. Dù có gì xảy ra, em vẫn còn người nhà, mọi người đều rất thương em.' Mà cô, cũng có người nhà, có con gái, như vậy cũng tốt.
Làm người ai cũng phải có lúc đối mặt với sinh ly tử biệt mà.
'Đóa Đóa, bọn em cũng thương chị, thương Bối Bối. Chị thật sự không thể dọn về Luân Đôn sao?'
Chính ngay lúc Giang Tâm Đóa không biết nên trả lời thế nào thì Giang Phẩm Huyên sau khi tò mò đi một vòng xem xét xong quay lại bên cạnh mẹ, hớn hở nói, 'Mẹ, nhà của Sara thật đẹp, chúng ta đừng ở khách sạn nữa, được không?'
'Đúng đó Đóa Đóa, hai người cứ ở đây thôi.'
'Em trai chị cũng ở Luân Đôn, ngày mai bọn chị đi thăm, sẽ ở lại chỗ em trai mấy ngày.' Cho dù không có chuyện của Lạc Tư tối nay, cô cũng không dự định ở lại đây lâu.
'Ồ.' Chân Chân có chút thất vọng, 'Vậy nếu chị có thời gian, thì đến trường thăm em, được không?'
'Được hai mẹ con chị nhất định đi.'
Lúc này ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ sau đó là tiếng Tống Cẩn Hành, 'Chân Chân, đến giờ rồi, về trường thôi.'
'Dạ.' Cô đáp một tiếng rồi quay sang dặn dò Giang Tâm Đóa nhất định phải đến trường thăm mình sau đó mới lưu luyến rời đi.
'Mẹ, chúng ta đến chỗ cậu sao?' Giang Phẩm Huyên chống cằm hỏi.
'Phải đó.' Cho dù không ở lại chỗ Tiểu Hàng thì cũng phải đến thăm một chút.
'Vậy...vậy người bạn mời chúng ta đến Luân Đôn chơi thì sao?'
'Thì là Sara đó!'
'Vậy...ba đâu? Không phải mẹ nói ba cũng ở Luân Đôn sao? Chúng ta có đi gặp ba không?'
Giang Tâm Đóa sững sờ.
Trước khi đến Luân Đôn, không phải con bé nói không muốn gặp sao? Sao giờ lại chủ động nhắc tới?