Lạc Tư ngầm thở dài một tiếng nhưng vẫn đứng dậy, 'Đi thì đi, không chơi nữa.' Lạc đại thiếu gia ném quân cờ trắng trên tay xuống bàn cờ rồi đứng dậy. Thấy Lạc Tư đi rồi, Phạm Tuyết Chân cũng đứng dậy, 'Lạc Tư, để em đi với anh.'
Nhưng Phạm Uyển Viện sao có thể dễ dàng để cô đi được chứ? 'Cháu không được đi đâu cả, cứ ở đây chiêu đãi khách.'
Chiêu đãi khách???
Bách đại ca với anh Cẩn Hành cũng gọi là khách sao? Họ trước giờ không phải đều xem nhà họ Phạm là nhà của mình sao? Trước giờ chưa từng thấy họ khách khí gì, cũng chưa từng yêu cầu phải được tiếp đón đặc biệt gì cả kia mà.
Nhưng Phạm Tuyết Chân không hiểu thôi, không có nghĩa là Phạm Hi Nhiên không hiểu. Phạm Uyển Viện làm vậy là cố ý gán ghép họ với nhau chứ gì?
'Sally, ngồi xuống đi.' Cô nhìn về phía Phạm Tuyết Chân nói.
Phạm Tuyết Chân trước giờ luôn rất nghe lời chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Thực ra cô cũng rất muốn nói chuyện vui vẻ với anh Cẩn Hành như trước đây nhưng mỗi lần nhớ tới những lời mà hắn nói với mình buổi tối hôm đó, trong lòng cô lại khổ sở vô cùng.
Cô không có cách nào cư xử với hắn như trước đây, cũng không thể xem như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Nếu như hắn đã không có cách nào tiếp nhận tình cảm của cô, cô càng đến gần thì chỉ khiến bản thân càng hãm càng sâu, về sau làm sao có thể thoát ra được?
Sự quấn quýt quá mức chỉ khiến cho đối phương, người không có cùng một loại tình cảm với mình cảm thấy khó xử mà thôi. Thích một người vốn không có sai, có sai chăng là hành vi không nên khiến cho đối phương khó xử mà thôi.
Đây chính là điều mà hôm đó Lạc Tư đã nói với cô, cô cảm thấy hắn nói không sai. Cho nên, vì để không khiến cho anh Cẩn Hành cảm thấy khó xử, tốt nhất là cô nên kéo dài khoảng cách với anh ấy, không thể giống như trước đây cứ bám dính lấy anh Cẩn Hành được.
Câu quan trọng nhất mà Lạc Tư nói với hắn hôm đó thực ra là, 'Frank có phải là anh trai của em không? Em có từng bám dính anh ấy như vậy không? Nếu như em dám bám lấy Frank, xem anh ấy có ném em ra khỏi nhà hay không?'
Cho nên, nếu như anh Cẩn Hành chỉ xem cô như em gái, vậy cô tốt nhất đừng nên khiến cho ngay cả tình anh em cũng mất dù rằng làm như vậy thật sự khiến cô rất đau khổ.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, gian phòng khách rộng thênh thang chỉ còn lại hai cặp nam nữ ngồi đó nhìn nhau.
Cuối cùng, Bách Thiếu Khuynh là người phá vỡ sự trầm mặc trước, vẫn là giọng điệu cợt nhả như thường ngày, 'Sara quả nhiên là một người phụ nữ thông minh.' Lạc Khải chắc chắn là không ít lần bị bà tính kế.
'Sara thông minh, tôi cũng không phải đồ ngốc. Sally, chúng ta đi thôi.' Phạm Hi Nhiên vẫn không buồn nhìn về phía Bách đại thiếu gia, từ sofa đứng vụt dậy, xoay người đi về phía cầu thang.
'Sharon...' Phạm Tuyết Chân thật sự hơi do dự, sợ lát nữa lại bị Phạm Uyển Viện trách.
'Lên lầu đi, chị có chuyện muốn nói với em.' Nói rồi bất kể Chân Chân có đồng ý hay không, Phạm Hi Nhiên trực tiếp nắm lấy tay cô kéo đi.
'Này...Phạm Hi Nhiên...' Bách Thiếu Khuynh thấy người đẹp muốn đi thì lập tức gọi lại.
'Bách đại thiếu gia, hiện giờ tôi không có thời gian tiếp đãi anh, các anh có chuyện gì có thể trực tiếp tìm quản gia.' Phạm Hi Nhiên vừa nói vừa kéo tay Phạm Tuyết Chân, đầu chẳng buồn ngoảnh lại đi thẳng về phía cầu thang.
Bách Thiếu Khuynh đang định đứng lên đuổi theo thì bị tiếng cười của Tống Cẩn Hành làm cho khựng lại, 'Muốn nhúng chàm Hi Nhiên? Đừng quên đây là nhà họ Phạm.'
'Vậy thì thế nào?' Bách Thiếu Khuynh hỏi lại một cách không vui, nhìn sang bên kia thấy hai người đẹp một lớn một nhỏ đã lên lầu rồi, hắn xoay người đi về phía Tống Cẩn Hành ngồi xuống bên cạnh, từ trong bao thuốc lấy ra một điếu đưa cho hắn nhưng lại bị Tống Cẩn Hành cự tuyệt, 'Cậu không biết nhà họ Phạm dại này cấm hút thuốc cấm uống rượu sao? Khách cũng không ngoại lệ.'
Bách Thiếu Khuynh rất biết điều thu tay lại nhưng mắt vẫn nhìn Tống Cẩn Hành, 'Hôm nay nhìn cậu có gì đó không bình thường, thế nào, cô em gái Chân Chân sao tự dưng lại không thèm để ý đến cậu vậy?'
Tên đáng ghét này, chắc chắn là muốn lấy chuyện của hắn làm trò vui rồi, Tống Cẩn Hành quay mặt sang hướng khác chẳng buồn trả lời, cũng không có tâm tình đấu võ mồm với hắn.
'Chắc cậu sẽ không ngốc đến nỗi không biết nha đầu kia thích mình đấy chứ?' Bách Thiếu Khuynh vẫn không chịu buông tha một cách dễ dàng như vậy.
Lần này ngược lại, Tống Cẩn Hành trả lời rất nhanh, 'Nói bậy nói bạ gì đó? Chân Chân vẫn còn nhỏ lắm.'
'Còn nhỏ lắm? Làm ơn đi, nếu như tôi không nhớ lầm, Chân Chân đã qua tuổi thành niên lâu rồi. Trước đây đúng là bị Frank quản chế hơi nghiêm khắc một chút nhưng mấy năm nay đã bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài rồi, cậu thật sự không phát hiện ra cô bé đã không còn giống như lúc trước rồi sao? Chắc không phải vì sợ tôi cười cậu trâu già gặm cỏ non nên không dám tiếp nhận tình cảm của Chân Chân đấy chứ?'
'Bách Thiếu Khuynh!' Vốn đang nhàn nhã tựa lưng vào sofa, Tống Cẩn Hành đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác nhanh nhẹn níu lấy cổ áo của Bách Thiếu Khuynh, 'Đừng tưởng tôi không dám đánh cậu đấy nhé! Chân Chân chỉ là em gái của tôi. Em gái! Cả đời này cũng chỉ là em gái mà thôi, nghe rõ chưa?'
Rống xong, không đợi Bách Thiếu Khuynh kịp trả lời Tống Cẩn Hành đã đẩy mạnh hắn ra, một mình bước thẳng ra ngoài.
Đúng vậy, em gái! Cô ấy chỉ là em gái của hắn mà thôi!
Hắn lớn hơn cô mười ba tuổi. Mười ba tuổi, một khoảng cách quá xa, cô gọi hắn một tiếng chú cũng không quá đáng!
Đời này, cô chỉ có thể là em gái!
Tống Cẩn Hành không ngừng thuyết phục bản thân, Chân Chân có lẽ còn nhỏ, có lẽ không hiểu chuyện, không phân biệt được thế nào là tình yêu nam nữ nhưng hắn không giống cô, hắn không thể khiến bản thân hãm vào vực sâu không thể quay đầu này.
Bách Thiếu Khuynh chỉnh lại cổ áo của mình một chút, dù vậy không hề tức giận trước hành động thô lỗ của bạn mình.
Lại là một người đàn ông ngu xuẩn không nhận rõ tình cảm của mình! Rồi sẽ có một ngày hắn sẽ ngã còn thảm thương hơn cả Frank! Haizz...
Vừa nãy tiếng rống của Tống Cẩn Hành đó không chỉ bị Phạm Uyển Viện ở trong phòng bếp kiểm tra bữa tối nghe thấy mà ngay cả Phạm Tuyết Chân vừa mới về đến gian phòng của mình trên lầu cũng nghe thấy.
Bờ vai mảnh khảnh của cô khẽ run lên, một tầng hơi nước dâng lên làm mờ đôi mắt vốn trong trẻo như dòng suối của cô, mờ mịt...
Còn ở trong phòng ngủ chính lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác...
Phạm Trọng Nam bất kể Giang Tâm Đóa nói thế nào cũng không chịu cùng cô xuống lầu ăn cơm với mọi người.
'Vậy thì thôi đi.' Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, 'Em xuống nhà một chút xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa rồi sẽ mang thức ăn lên đây ăn chung với anh.'
'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam chợt kéo tay cô lại không cho cô đi.
'Sao vậy?' Cô tưởng rằng hắn thay đổi ý kiến, nào ngờ là không phải.
'Không có gì. Em xuống nhà đi.' Hắn nhắm mắt lại, không muốn nói thêm.
Nhìn thấy hắn lại muốn đóng kín cửa lòng, Giang Tâm Đóa không vội đi mà quỳ xuống bên cạnh hắn, áp mặt lên đầu gối, hai tay vòng qua eo hắn giống như một cô bé đang làm nũng với ba mình, 'Em muốn ở lại với anh hơn. Đợi lát nữa đến giờ ăn Melina sẽ lên gọi em.'
Hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm mại óng mượt của cô, thật lâu không nói gì.
Sáng hôm sau, trong sự lưu luyến không rời của hai đứa nhỏ, Phạm Trọng Nam và Giang Tâm Đóa lên máy bay riêng bay đến Moscow.
Tháng hai ở Moscow vẫn đang là cuối đông, mùa xuân vẫn chưa đến nhưng so với những ngày giữa đông thì thời tiết đã bớt khắc nghiệt hơn nhiều lắm, ban ngày nhiệt độ đã lên đến khoảng độ.
Khi xe đến sân bay đón hai người, chở họ về đến căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Moscow, Giang Tâm Đóa quả thực bị phong cảnh đẹp đến không chân thực, đẹp như trong một câu chuyện thần tiên làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
Căn biệt thự hoàn toàn làm bằng gỗ tọa lạc ở giữa rừng tùng bị tuyết phủ trắng xóa, nhà chính, sân vườn, nhà xe, cả phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài căn biệt thự nữa, đẹp đến mức cô không thể bứt tầm mắt mình ra được.
Vừa nãy suốt trên đường về đây cô vẫn luôn để ý phong cảnh bên ngoài, phần lớn là những căn nhà kiểu dáng giống nhau, những căn nhà được ngăn cách với nhau bằng vườn hoa hoặc vườn cây ăn quả, hàng xóm gần nhất của họ cũng cách họ ít nhất khoảng hai, ba cây số nên xung quanh yên tĩnh cực kỳ. Nơi đây, mới chính là thế ngoại đào viên thực sự!
Giang Tâm Đóa vui sướng đi dạo một vòng khắp nhà rồi chạy trở lại xe, giúp Phạm Trọng Nam vẫn còn đang ngồi ở bên trong mở cửa xe, 'Đây là nhà mới của chúng ta đó sao? Em thích lắm! Nếu như Bối Bối và Tiểu Dật cũng đến, hai đứa chắc chắn cũng sẽ rất thích.'
Căn biệt thự này mang đậm phong cách nông thôn nhưng không hề mất đi cảm giác xa hoa, tráng lệ.
Bước vào căn biệt thự này, cảm giác thật thoải mái, thật tự tại!