Lẳng lặng đi đến sau lưng hắn, Giang Tâm Đóa lẳng lặng đưa tay từ phía sau ôm lấy hắn, dán mặt lên vùng lưng rộng rãi chắc chắn của hắn, siết chặt, cảm nhận một cách rõ ràng thân thể cao ngất kia cứng đờ ra nhưng cũng không lập tức đẩy cô ra.
'Anh có biết không? Em cũng có một chiếc khăn tay màu trắng giống hệt như vậy. Đó là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước...' Cô ở sau lưng hắn thỏ thẻ lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ như tự nói cho chính mình nghe, 'Lúc đó em còn chưa quen biết anh, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, em trai còn đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ cũng vì chuyện của em trai mà nhập viện. Em tự nói với bản thân phải kiên cường nhưng đối mặt với tình cảnh như vậy vẫn không kìm lòng được ở trước cổng bệnh viện khóc thầm. Trong một khoảng thời gian rất dài sau này em vẫn luôn cảm kích người đàn ông ngay cả mặt em cũng chưa được nhìn rõ kia, chiếc khăn tay mà anh ta dúi vào tay em buổi tối hôm đó em vẫn luôn giữ kỹ. Anh có biết lúc đó em nghĩ gì không? Em nghĩ, nếu như có cơ hội gặp lại anh ta, em nhất định sẽ đem chiếc khăn tay ấy trả lại cho anh ta, cảm tạ anh ta trong lúc em yếu ớt nhất cho em một tia ấm áp. Nhưng em vẫn luôn không có cơ hội gặp lại người đó. Qua thật nhiều thật nhiều năm sau em mới vô tình biết được, thì ra người đó vẫn luôn ở bên cạnh mình. Em muốn nói với anh ấy một tiếng cám ơn, như vậy có trễ quá không? Đối với một người xa lạ cũng có thể bày tỏ ý tốt, anh nói cho em biết đi, một người như vậy làm sao có thể là người xấu được?'
Nghe cô nhắc đến chuyện nhỏ đến nỗi không đáng nhớ năm đó, trong lòng Phạm Trọng Nam như bị vật gì đó nặng nề đánh vào, hắn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trước ngực mình.
Lúc đó, đã không phải là lần đầu tiên hắn gặp cô! Người trước giờ luôn bình thản đạm mạc như hắn sở dĩ có hành động như vậy, thực ra bởi vì hắn sớm đã để ý đến cô rồi.
Chỉ là, người trước giờ chưa từng thích bất kỳ cô gái nào, càng đừng nhắc đến chuyện theo đuổi một người khác phái nào như hắn căn bản là không biết nên làm thế nào mới có thể biểu đạt ra sự hảo cảm mình dành cho cô, thấy cô khóc, theo phản xạ bản năng liền bước đến nhét khăn tay vào tay cô sau đó không nói không rằng xoay người rời đi khiến cô lúc đó căn bản là không kịp nhìn rõ mặt hắn.
Nếu như không phải bởi vì vô số cơ duyên sau đó khiến hai người hết lần này đến lần khác gặp nhau, lại còn đưa đẩy đến gắn bó với nhau bằng một đám cưới, hắn nghĩ, đời này có lẽ cứ như vậy bỏ lỡ cô.
Nhưng, chỉ bởi vì một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn này mà có thể phủi sạch sự thật là đôi tay hắn đã từng nhuốm máu sao?
Hắn không phải người xấu nhưng cũng không cảm thấy mình là người trong sạch đến đâu, xuất thân của hắn, quá khứ của hắn, đôi bàn tay này của hắn, một số chuyện mà hắn đã từng làm... Ở trước mặt người khác, hắn có thể không cần để tâm nhưng ở trước mặt cô, hắn cảm thấy mình rất tự ti, rất chật vật.
'Anh thật sự là kẻ ra tay giết ông ấy...' Giọng của hắn không chút gợn sóng nhưng mang theo một sự đè nén khó có thể diễn tả bằng lời.
'Anh làm vậy là vì cứu mẹ anh thôi mà, có phải không? Không phải anh thật sự muốn giết ông ấy, không phải...' Cô không tin hắn là người tàn nhẫn như vậy.
'Buổi tối hôm đó, ông ấy không ngừng đánh mẹ anh, nghe tiếng mẹ khóc kêu cứu mạng mà anh không làm gì được, anh không kéo nổi mẹ anh ra...' Hắn lần nữa hãm sâu vào ký ức đen tối của buổi tối hôm đó.
Người đàn ông uống say đến mất hết lý trí kia, ở trước mặt một đứa bé chỉ mới có mười hai tuổi là hắn, đè người phụ nữ kia dưới thân, vừa làm vừa cười lạnh, giọng đầy châm chọc hướng về phía cậu bé đang run rẩy với cây súng trên tay kia, 'Có bản lĩnh thì mày nổ súng bắn chết tao đi! Không dám sao? Đồ tạp chủng, con của quỷ, không có bản lĩnh thì cứ đứng đó mở to mắt mà xem mày được sinh ra bằng cách nào dưới tình huống đáng buồn nôn như thế này...'
Người phụ nữ kia đã khóc không thành tiếng, cả tay lẫn chân đều không ngừng giãy giụa, đôi mắt ướt đẫm lệ mang theo tuyệt vọng đăm đắm nhìn hắn...
Không có oán, không có hận, chỉ có tuyệt vọng...
Sau đó...
Không có sau đó...
Hắn đã thật sự nổ súng...
Một phát trí mạng, người đàn ông đó chết trên người bà, chết trước mặt hắn...
Cuối cùng cũng có thể ở trước mặt cô thừa nhận tất cả, hắn đã không còn bí mật gì đáng để che dấu nữa, hắn tưởng rằng nói ra nhất định sẽ khiến bản thân khốn đốn không chịu nổi nhưng, không có.
Thẳng thắn tất cả với cô xong, một chút u ám cuối cùng trong lòng hắn cũng tiêu biến hết.
Giang Tâm Đóa cũng không bởi vì quá khứ đen tối của hắn mà sợ hãi, mà lùi bước, ngược lại cô chỉ cảm thấy đau lòng vì hắn, hắn đau, cô còn đau hơn hắn bởi vì trước giờ hắn sẽ không bởi vì những chuyện đã qua mà rơi lệ nhưng nước mắt cô thì lại bởi vì những lời thố lộ kia mà ướt đẫm lưng hắn, thấm ướt da thịt hắn khiến hắn vừa cảm động vừa đau lòng.
'Đừng khóc nữa.' Hắn thả tay cô ra, xoay người lại ôm cô vào lòng, dịu giọng nói.
Cô cũng đâu có muốn khóc nhưng khổ nỗi, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
Là khổ sở, mà cũng là vui mừng.
Khổ sở thay cho hắn, bao nhiêu năm qua chỉ có một mình hắn gánh vác gánh nặng tâm lý này, cô tin, câu chuyện mà vừa nãy hắn kể với cô hắn tuyệt đối chưa từng chia sẻ với ai.
Vui mừng là vì rốt cuộc hắn cũng chịu trải lòng ra với cô, điều này chứng minh hắn đã thực sự có thể bước ra khỏi bóng ma năm ấy.
'Em còn khóc nữa chắc anh cũng sẽ khóc theo em mất thôi.' Hắn vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.
'Không được. Anh không được khóc, như vậy không tốt cho đôi mắt.' Nghe hắn nói muốn khóc, cô lập tức quệt nước mắt, lên tiếng ngăn cản.
'Hung dữ như vậy, anh cũng không biết tại sao lúc đó lại để ý đến em nữa.' Hắn đưa tay giúp cô lau nước mắt, vừa thở dài thêm một tiếng nữa.
'Em nào có hung dữ như anh nói đâu?' Cô không phục lập tức lên tiếng phản bác.
'Như vậy còn không gọi là dữ sao?'
'Anh mới dữ. Suốt ngày cứ mặt ủ mày chau giống như ai thiếu nợ anh mấy triệu vậy.' Cô bĩu môi.
'Đây là tính nợ cũ với anh sao?'
'Là anh chê em hung dữ trước mà.'
'Ba, mẹ, hai người có thể xuống ăn cơm được chưa?'
Hai đứa nhỏ không biết lên lầu từ lúc nào, ở ngoài cửa thò đầu vào vừa nhìn ba mẹ mình bằng ánh mắt tò mò vừa hỏi.
Sau bữa cơm tối, vì không để bát đĩa trong nhà hao hụt thêm nữa, Giang Tâm Đóa đuổi một người lớn cùng hai đứa nhỏ lên lầu, một mình từ từ thu dọn.
Lên lầu, Phạm Trọng Nam không về phòng ngay mà cùng hai đứa nhỏ ở trong phòng của chúng lên mạng tra thêm tư liệu, những thông tin liên quan đến kỹ thuật trồng trọt số rau củ kia rất quan trọng bằng không những cố gắng của mọi người hôm nay cũng chỉ là lãng phí.
Hai đứa nhỏ cực kỳ mong đợi đến ngày thu hoạch mà nhiệm vụ tra cứu tư liệu đương nhiên cũng thuộc về chúng, Phạm Trọng Nam bởi vì đôi mắt không tiện nên chỉ ngồi ở một bên thỉnh thoảng góp ý xem nên tìm hiểu những gì mà thôi.
Ba cha con hợp lực tra cứu được không ít tư liệu liên quan đến những giống cây mà họ đã trồng, in ra thành một tập tài liệu chỉnh tề.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ quan trọng kia, Phạm Trọng Nam để hai đứa nhỏ đi tắm rửa rồi lên giường chuẩn bị ngủ còn mình thì quay trở về phòng ngủ chính.
Chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm Giang Tâm Đóa nhưng... phòng sinh hoạt chung không có, phòng ngủ không có, vậy chắc là ở phòng tắm rồi.
Buông số tài liệu trên tay xuống, Phạm Trọng Nam đi về phía phòng thay quần áo.
Đợi đến khi hắn từ phòng thay quần áo bước ra thì cô cũng vừa tắm xong, trên người chỉ vây bằng một chiếc khăn tắm từ phòng tắm bước ra, căn bản là không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cô nhanh nhẹn đi đến bên bàn trang điểm, cầm lấy lọ tinh dầu mà Phạm Uyển Viện cố tình nhờ Bối Bối từ Luân Đôn mang đến cho mình, đổ một chút vào lòng bàn tay rồi ngồi xuống bên giường.