P -
Trong gian phòng khách rộng lớn được chiếu sáng bởi những ngọn đèn vàng trên tường, chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng lớn hơn inches vẫn còn đang phát sáng, trên màn hình trận đấu bóng đá giải ngoại hạng anh đang thi đấu tưng bừng, quả bóng nhỏ được chuyền một cách khéo léo qua đôi chân của hơn hai mươi cầu thủ, người đá, người chặn, sau khi một cầu thủ của đội tuyển áo đỏ sút bóng vào khung thành nhưng bị thủ môn nhanh nhẹn chặn lại...
'Chết tiệt!' Một lon bia chưa uống hết bị ném thẳng vào màn hình nhưng chiếc tivi có chất lượng vượt trội ngoại trừ thoáng lắc lư một chút ra thì hoàn toàn không suy suyễn gì, cuộc đấu vẫn tiếp tục nhưng người xem bóng đã không còn tâm trạng nữa rồi.
'Này, gần đây không có bạn gái tâm tình không tốt so? Có cần bây giờ tôi tìm giúp anh vài cô qua đây để hạ hỏa không?' Bách Thiếu Khuynh nhàn nhã gác hai chân lên bàn, vừa tiêu sái uống bia vừa nhăn nhở cười người đàn ông đang nổi nóng với chiếc tivi vô tội.
Còn Lạc Tư thì không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ hai người, đứng lên, rút mấy tờ khăn giấy đi đến trước tivi chậm rãi lau đi chất lỏng bám trên màn hình sau đó lại thong dong quay trở về chỗ ngồi tiếp tục theo dõi trận bóng đá mà chiều nay không có thời gian xem.
'Là cậu muốn tìm mà sợ Hi Nhiên biết có đúng không? Thế nào hở? Bách đại thiếu gia ăn mãi một món ngán rồi, muốn đổi món phải không?' Tống Cẩn Hành cười giễu cợt.
'Hừm, lòng tốt không được báo đáp!' Bách Thiếu Khuynh bĩu môi, 'Chẳng trách từng tuổi này rồi mà vẫn còn một thân một mình.'
'Vậy xin hỏi bây giờ cậu có đôi có bạn chưa? Bách thiếu gia, xin hỏi cuộc chạy đua marathon tình yêu của cậu lúc nào thì có thể kết thúc? Tôi đợi uống rượu mừng của cậu đợi đến tóc cũng bạc luôn rồi.'
'Nói chuyện tình yêu với loại người không biết tình cảm là gì như cậu chỉ tổ phí lời, thôi miễn đi!' Thực ra Bách Thiếu Khuynh cũng chẳng có lòng dạ đâu mà xem đá banh, hắn xoay mặt về phía Lạc Tư, người duy nhất trong ba người đang nghiêm túc theo dõi trận cầu, 'Đừng xem nữa, đến tủ rượu lấy hai chai qua đây, chúng ta giúp vị Tống thiếu gia tâm trạng đang không vui này giải sầu một chút.'
Bia loại thức uống này càng uống càng thấy không hợp khẩu vị của Bách đại thiếu gia hắn.
'Còn lại năm phút thôi, xem xong rồi tính sau.' Lạc Tư vẫn ngồi yên bất động.
'Cũng đâu phải truyền hình trực tiếp, kết quả đã biết cả rồi, cần gì phải coi chứ? Nếu như thật sự thích, trở về bảo cậu của cậu vung tay một cái, thích câu lạc bộ nào thì mua câu lạc bộ ấy, vậy không phải được rồi sao?'
Nghe câu này Lạc Tư quay sang nhìn Bách Thiếu Khuynh bằng ánh mắt dị thường bởi vì cái danh xưng “cậu” này thực sự càng nghe càng thấy chói tai.
'Frank nhất định sẽ không thích tôi gọi anh ta như vậy đâu, sau này đừng nhắc đến danh xưng này ở trước mặt em.' Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gọi Frank như vậy.
Nếu hắn gọi Frank là “cậu”, vậy chẳng phải Đóa Đóa sẽ trở thành “mợ” của hắn sao? Rõ ràng cô còn kém tuổi hắn, xưng hô như vậy thật sự khó nghe chết đi được. Hắn không thèm!
Hơn nữa họ đang sống ở Anh, người Tây phương vốn không quá chú trọng cách xưng hô.
'Này, có phải còn có những tư tưởng không nên đối với “người mợ” của mình không đây?' Bách Thiếu Khuynh cười thật gian trá.
'OK, tôi đi lấy rượu, vậy được rồi chứ?' Lạc Tư bực dọc ném chiếc remote trên tay xuống đi về phía quầy rượu.
Không phải là tan tầm về không có việc gì làm nên hẹn với Tống Cẩn Hành, người mới vừa trở về Luân Đôn uống vài ly bia xem bóng đá giết thời gian sao? Kết quả là Bách đại thiếu gia không có người đẹp ngủ cùng nhàm chán cũng đến tham gia cho thêm phần náo nhiệt sao? Đem hắn ra châm chọc làm gì chứ?
Hắn đối với Đóa Đóa đã không còn bất kỳ suy nghĩ không an phận nào rồi nhưng đời này hắn sẽ đặt cô ở một góc rất riêng sâu trong lòng mình như một điều rất đặc biệt, rất đáng trân trọng.
Lạc Tư đi rồi, Bách Thiếu Khuynh rõ ràng là rất nhàm chán liền đem chủ đề dời đến trên người Tống Cẩn Hành, 'Đã lâu không gặp Chân Chân rồi, lần này trở về cậu có dự định đến thăm cô bé không?'
Nghe nhắc đến cái tên gần như là cấm kỵ trong lòng mình, mặt Tống Cẩn Hành đen lại, hoàn toàn không có dự định trả lời tên kia.
'Chân Chân làm gì có thời gian chứ? Cuối tuần người ta còn bận hẹn hò với bạn trai.' Lấy rượu quay lại nghe được câu hỏi của Bách Thiếu Khuynh, Lạc Tư lên tiếng trả lời thay, vừa nói vừa bước đến sofa ngồi xuống, thuần thục khui chai rượu, rót ra.
'Không phải vậy chứ? Phát triển nhanh như vậy sao? Chắc không phải sắp kết hôn rồi đó chứ?' Bách Thiếu Khuynh đón lấy ly rượu trên tay Lạc Tư, nhấp một ngụm đầy sảng khoái, đây mới là rượu chứ, vừa nãy thứ bia kia khó uống chết đi được, cũng không biết là thứ quỷ gì nữa.
'Hai người muốn làm gì?'
Tống Cẩn Hành không đón ly rượu từ tay Lạc Tư mà trực tiếp cầm cả chai dốc thẳng vào miệng.
Hai ngày nay cô rõ ràng là luôn ở nhà của Phạm Trọng Nam, ngay cả cửa cũng chưa bước ra một bước, làm gì có hẹn hò chứ?
Nhưng, nghe vào tai hắn thực sự là không thoải mái đến cực điểm.
Hắn muốn qua nhà của Phạm Trọng Nam gặp cô nhưng lại không có can đảm.
Hai người họ, đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp mặt nhau! Từ buổi tối hôm đó hắn kéo cô ra khỏi quán bar, cô đã không còn chủ động liên lạc với hắn, mà hắn, đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm cô.
Hơn nửa năm nay hắn chỉ quay về Luân Đôn hai lần nhưng lần nào cũng thật vội vàng.
Lần này quay về đây là vì Frank nói ba ruột của cô đã tìm đến cô, chắc là muốn cô quay về với ông ta, nghe được tin này, hắn không kịp suy nghĩ gì cả, lập tức quay trở lại. Nhưng khi đặt chân lên mảnh đất này rồi, mặc dù ý muốn được gặp cô cứ âm ỉ mãi trong đầu nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám.
Nhưng, càng không làm gì thì lòng hắn càng phiền, cuối cùng đành mua một tá bia về, vừa uống vừa xem bóng đá. Kết quả là hai tên nhàn rỗi vô sự này lại đến làm phiền hắn, trận bóng thì lại không hay, tóm lại là, không một thứ gì thuận lợi cả.
'Muốn gặp Chân Chân thì cứ đi tìm cô ấy thôi! Ở đây uống rượu buồn thì cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu?' Bách Thiếu Khuynh trực tiếp vạch trần tâm tư của hắn.
'Hai người biến đi cho khuất mắt tôi.' Thật sự là phiền chết đi được!
'Tâm trạng của Tống đại ca không được tốt lắm, anh đừng chọc anh ấy nữa. Chi bằng bây giờ chúng ta nói một chút chuyện của anh và Sharon đi, hai người định bao giờ kết hôn để tôi còn chuẩn bị bao lì xì?' Lạc Tư nhàn nhã nhấp một ngụm rượu, lơ đễnh hỏi.
'Muốn gọi tôi là anh rể lắm rồi sao?' Bách đại thiếu gia cười híp mắt nhìn hắn.
'Nếu như trình độ tiếng Trung của tôi không tệ đến mức khiến tôi hiểu sai, vậy ở phía sau chữ “anh rể” còn có thêm một chữ “họ” nữa mới đúng chứ?' Bách thiếu gia tối hôm nay có gì là lạ thì phải, tự dưng lại thích nhận họ hàng làm gì?
'Haizz, tiểu tử này, mẹ của cậu không phải cũng sớm đã hối thúc cậu kết hôn rồi sao? Sao không có một chút động tĩnh nào vậy?'
'Em còn trẻ tuổi hơn anh nhiều, vấn đề này còn chưa đến lúc em lo lắng.'
'Cậu không biết đàn ông tuổi càng lớn càng có giá trị sao?' Hừm, dám nói hắn già, hắn cũng chỉ mới ba mươi lăm tuổi thôi mà, tốt xấu gì cũng là người trẻ tuổi nhất trong nhóm bọn họ, hơn nữa ba mươi mới chính thời hoàng kim của đàn ông nha, già ở chỗ nào?
'Càng già thì thể lực cũng càng kém!' Lạc Tư liếc hắn, không chút nể mặt châm chọc.
'Không bằng hôm nào cậu đi hỏi thử cậu của cậu xem, có phải anh ta cũng càng già thể lực càng kém hay không?' Bách Thiếu Khuynh cũng không kém cạnh.
'Có bản lĩnh anh tự mình đi hỏi đi.'
'Hai người, nói xong rồi thì biến đi ngay cho tôi.' “Cạch” một tiếng, chai rượu trên tay Tống Cẩn Hành bị dập một cách nặng nề xuống bàn.
Hai người này, anh một câu tôi một câu, nói đủ rồi chưa? Không thấy hắn phiền lắm rồi sao? Hơn nữa, hắn cũng là một trong số những người đàn ông “già” mà họ đang thảo luận.
'Chúng tôi mà biến đi hết rồi, vậy ai uống rượu với cậu đây?' Bách Thiếu Khuynh vẫn một vẻ cợt nhả nói.
'Hai người không biến, tôi biến, vậy được rồi chứ?' Nói tóm lại là, lúc này đây tâm tình hắn cực kỳ không thoải mái, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn thấy bất kỳ ai. Ném lại một câu, Tống Cẩn Hành vụt đứng dậy, xông thẳng ra ngoài cửa.
'Chậc chậc, cơn tức đúng là không nhỏ nha!'
'Anh nói thử xem liệu Tống đại ca có đi tìm Sally không?' Lạc Tư ánh mắt đầy thâm ý nhìn về hướng Tống Cẩn Hành vừa rời đi rồi lại nhìn Bách Thiếu Khuynh hỏi.
Tống Cẩn Hành lửa giận bừng bừng xông về phía cửa, vừa mới kéo mạnh cánh cửa định xông ra ngoài thì bước chân bởi vì nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài mà khựng lại, đầu óc trong khoảnh khắc trống rỗng...
Bởi vì, ở ngoài cửa, người đứng ở ngoài cửa chính là người mà hắn nhớ mong thật lâu, suy nghĩ thật lâu, cũng là người quấy nhiễu đầu óc hắn thật lâu nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có can đảm đi gặp.