P –
'Đã lâu không gặp, Smith.'
'Vân Phi Dương, tên khốn kiếp này.' Smith hoàn toàn không ngờ là Vân Phi Dương lại có thể nhẫn nại chờ đợi đến lúc này mới chịu xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện là đã phá hỏng hết chuyện tốt của mình, hơn nữa người của ông ta đưa đến toàn bộ bị hắn giết chết hết mà ông ta bây giờ lại đang đứng ở địa bàn của đối phương, thật sự là hết cách.
'Ngài Smith, đã lâu như vậy mới gặp lại, cần gì bày sắc mặt khó coi như vậy cho tôi xem chứ? Chúng ta nói sao cũng là người quen cũ, có muốn đi nhờ máy bay trực thăng của tôi rời khỏi đây không? Cảnh sát địa phương rất nhanh sẽ đến đấy.' Vân Phi Dương vẫn giữ vẻ mặt ung dung.
'Tốt bụng như vậy sao?' Thân phận của tên họ Vân này tuyệt đối không thể bị cảnh sát địa phương phát hiện ra bằng không sẽ dẫn đến những sự tranh chấp quốc tế không cần thiết, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Smith vẫn quyết định đáp trực thăng của họ rời đi.
Giật cây súng trên tay Smith ném xuống, Vân Phi Dương tiến sát bên người hắn, đưa tay lục soát khắp người, đến khi xác định trên người hắn không còn bất kỳ vũ khí gì mới cho hắn lên máy bay.
Khi đã ngồi an ổn trên máy bay, Vân Phi Dương ngoảnh đầu lại nhìn Tống Cẩn Hành vẫn còn đang đứng trên khoang của chiếc tàu ngầm, gật đầu với người bạn đã cùng hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần kia như chào tạm biệt, khóe môi câu lên một nụ cười, 'Đối đãi với cô ấy thật tốt!'
Cho dù cự ly hơi xa nhưng Tống Cẩn Hành vẫn nghe được câu nói đó của hắn, hừm, bảo hắn chăm sóc người phụ nữ của mình, tên kia cũng rộng rãi thật!
Cúi xuống nhìn lại cô gái trên tay mình, đã là vật sở hữu của hắn, hắn muốn đối xử với cô thế nào thì đối xử thế ấy, ai dám có ý kiến?
'Vân đại ca...' Khoảnh khắc trước khi máy bay cất cánh, Phạm Tuyết Chân bỗng dưng lớn tiếng gọi. Đối với tương tương lai mờ mịt phía trước, cô không sợ hãi, không lo lắng, cô chỉ lo cho cô công chúa nhỏ ở nhà.
Nghe tiếng gọi của Phạm Tuyết Chân, Vân Phi Dương lần nữa ngoảnh đầu lại mỉm cười với cô, 'Anh sẽ chăm sóc Dao Dao đàng hoàng chờ em trở về.'
Mà Tống Cẩn Hành thì không quá hài lòng khi thấy hai người nói chuyện với nhau, trực tiếp ôm người bước thẳng vào trong tàu.
Trong đêm vắng tiếng còi hụ từ xe cảnh sát càng lúc càng rõ ràng, trước khi xe kịp đuổi đến hiện trường của vụ xả súng thì máy bay đã cất cánh, tàu ngầm cũng đã chậm rãi lặn xuống mặt nước, rất nhanh, bến tàu khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Smith đợi máy bay trực thăng cất cánh rồi mới phát hiện ra trên máy bay, ngoại trừ Vân Phi Dương còn có một người đàn ông vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng ngồi ở hàng ghế đối diện, ông ta hơi nhướng mày.
'Frank.' Phạm Trọng Nam nhìn ông ta chủ động lên tiếng.
'Hân hạnh.' Smith không ngờ là Frank cũng xuất hiện trong thời khắc mấu chốt này, 'Tôi là Smith. Xin hỏi ngài tới đây là cố tình muốn tìm tôi sao?'
'Phải.'
'Có gì xin cứ nói thẳng.'
'Thả Tống Cẩn Hành trở về.'
'Không thể nào.' Smith nói một cách quả quyết. Tuy rằng tên kia đã lên tàu ngầm rời đi nhưng chỉ cần hắn xuất hiện trong vùng mà họ khống chế được thì nhất định không thể chạy thoát.
'Ngài Smith chắc là cũng hiểu, bên phía quân đội của các người mỗi năm tiêu tốn hết bao nhiêu ngân sách. Nếu không biết tôi xin báo cho ngài biết, bảy nghìn tỷ đô, chiếm một nửa dự toán của quốc gia các người. Mà ngân sách của các người thâm hụt bao nhiêu, chắc rằng tự bản thân các người đều rất rõ ràng.'
'Ý của ngài là gì?' Smith nhướng cao mày.
'Tôi cũng không có ý gì đặc biệt. Chỉ cần ông làm theo đúng yêu cầu của tôi là được rồi.' Người của bên quân đội ai nấy đều là tinh anh, làm sao không biết ý của hắn là thế nào chứ?
Nếu như biết rồi mà vẫn không chịu nhường hắn một bước, vậy hắn cũng không cần khách sáo làm gì.
'Trừ phi các người đưa phần tư liệu đó cho tôi, vậy thì tôi có thể đệ trình lên cấp trên yêu cầu triệt tiêu lệnh truy nã đối với anh ta.' Smith ngưỡng cao cằm, nhìn về phía Vân Phi Dương và Phạm Trọng Nam nói một cách kiêu ngạo.
Vân Phi Dương bật cười ha hả, 'Ngay cả bản thân tôi còn không biết phần tư liệu đó đang ở đâu, làm sao lấy ra cho các người đây?'
'Không biết ở đâu? Không thể nào!' Smith căn bản là không tin. Vân Phi Dương và Tống Cẩn Hành cùng nhau nghiên cứu ra thứ đó, hắn nhất định có một phần dự bị. Chỉ tiếc là hiện giờ ông ta không có cách nào khiến hắn nhả ra phần tư liệu đó.
'Tin hay không tùy ông.' Vân Phi Dương nhún vai, vẻ không sao cả.
Phạm Tuyết Chân không biết bọn họ đã đi dưới đáy biển bao nhiêu lâu, từ lúc cô bị hắn đưa xuống chiếc tàu ngầm này, thời gian đối với cô mà nói dường như chẳng còn tồn tại nữa, ngày và đêm giống như là chuyện cô biết từ kiếp trước chứ không phải bây giờ.
Anh Cẩn Hành tuy rằng không còn chút ký ức nào về những chuyện trước đây nhưng đối xử với cô vẫn không kể là quá tệ, có lẽ đối với chuyện cô đã từng định dùng thuốc mê tấn công lén hắn mà có chút tức giận ra, trong chuyến hành trình dài không phân biệt được ngày và đêm dưới đáy biển này, ngoại trừ lúc về phòng ngủ ôm cô làm bậy ra, thời gian còn lại hắn đều bỏ lại cô một mình trong khoang thuyền, không thèm để ý đến cô nhưng lại không cho phép cô rời khỏi cabin nửa bước.
Cách cư xử này không khác gì coi cô như một con chim nhốt vào trong lòng, cô muốn nói chuyện với hắn nhưng hắn căn bản là không thèm để ý còn anh chàng da đen tên James kia đối với mệnh lệnh của Tống Cẩn Hành có thể nói là phục tùng vô điều kiện. Hắn trước giờ không cho phép cậu ta tiến vào cabin một bước, cho dù đưa thức ăn đến cho cô thì cũng chỉ đưa đến trước cửa phòng, gõ cửa báo hiệu mấy tiếng rồi lui xuống. Điều này khiến cho Phạm Tuyết Chân gần như bị cô lập hoàn toàn, một mình ở trong phòng nhàm chán muốn chết.
Hôm đó, cũng không biết là sáng hay tối, cô nhàm chán ngồi trên giường đếm ngón tay thì thấy Tống Cẩn Hành vừa ra ngoài không bao lâu đột nhiên quay trở về, vừa vào đến phòng thì ném ngay gói đồ trên tay xuống giường, 'Lập tức thay cái này vào.'
Phạm Tuyết Chân nhìn bộ đồ lặn hoàn chỉnh vừa mới bị ném xuống giường kia, nhìn Tống Cẩn Hành bằng ánh mắt khó hiểu, 'Mặc vào để làm gì?'
Chắc không phải hắn định ném cô vào trong biển làm thức ăn cho cá mập đấy chứ?
'Nói nhiều như thế làm gì? Bảo thay thì đi thay nhanh lên đi.' Thấy cô vẫn không nhúc nhích, hắn dứt khoát tiến đến giúp cô thay.
'Vậy chúng ta phải đi đâu?' Lúc hắn giúp cô đeo chiếc kính lặn lên mắt, Phạm Tuyết Chân nhịn không được lại lên tiếng hỏi.
'Thám hiểm đáy biển, có sợ không?' Tống Cẩn Hành từ trên xuống dưới đánh giá một lượt vóc dáng thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng đường cong huyễn hoặc vẫn lộ ra không sót chút gì dưới bộ quần áo lặn biển bó sát người, nếu như không phải thời gian không đúng, hắn nhất định phải kéo cô lên giường ôn tồn một phen.
Vẻ mặt tự tin và giọng điệu cao ngạo của hắn giống hệt như lúc trước, khi anh Cẩn Hành nói với cô câu “cùng nhau lưu lạc chân trời góc biển” vậy, khiến Phạm Tuyết Chân không tự chủ được gật đầu, giọng cũng đầy tự tin, 'Không sợ.'
'Tốt lắm.' Đáy mắt Tống Cẩn Hành lóe lên một tia tán thưởng. Quả nhiên không thẹn là người phụ nữ mà hắn coi trọng, xứng đáng để hắn vì cô mà đối nghịch với căn cứ, thực sự rất xứng đáng.
Hắn không thích người khác đối với hắn chỉ tay năm ngón, ra lệnh cho hắn cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Tính từ lúc được ra khỏi căn cứ đến giờ, trong tiềm thức hắn mới nhận ra, một cuộc sống đầy ắp những kích thích và khiêu chiến hoàn toàn khác với cuộc sống trong căn cứ cũng không tệ.
Giúp cô thay đồ xong hắn cũng tự thay cho mình một bộ quần áo lặn, hai người chuẩn bị đầy đủ xong thì từ trong ca bin bước ra, ở bên ngoài James đã chờ sẵn từ lâu, 'Ông chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi.'
Tống Cẩn Hành gật đầu, 'OK, mở cửa đi.'
'Ông chủ, ngài thật sự không muốn trở lại đảo nữa sao?' James vẫn không thể tin ông chủ mình lại vứt bỏ tất cả mọi thứ trên đảo đưa cô gái đông phương này rời đi.