Quả nhiên, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay! Đinh quản gia vẫy tay ra hiệu cho người làm lui xuống rồi quay lại cầm điện thoại lên báo cáo: 'Lạc Tư thiếu gia đang ở bên ngoài, có mời anh ta vào không?'
'Để vệ sĩ xử lý đi.' Phạm Trọng Nam không cần suy nghĩ đáp ngay, 'Mấy ngày nay cấm chỉ bất kỳ người nào đến thăm.'
'Dạ, thiếu gia. Tôi lập tức đi thu xếp.'
'Ừm!' Phạm Trọng Nam đáp một tiếng rồi lại ngừng nhưng điện thoại cũng không lập tức ngắt.
Nếu theo như ngày thường, Đinh quản gia đã lập tức đi lo việc nhưng giờ chủ của ông vẫn còn chưa ngắt điện thoại, lại không lên tiếng, khiến ông có chút hoang mang, hắng giọng khẽ hỏi: 'Thiếu gia?'
Còn có chuyện muốn sai bảo ông sao?
'Cô ấy đâu?' Nhận ra hành động thất thường của mình, Phạm Trọng Nam rũ mắt nhìn xuống chiếc nhẫn cưới sáng lóa trên tay.
'Phu nhân đang nghỉ ngơi trên lầu. Có cần tôi...'
'Không cần đâu. Hai ngày nữa tôi về.' Nói xong Phạm Trọng Nam ngắt điện thoại sau đó đứng dậy, đi đến cửa sổ lớn sát đất nhìn không gian mờ sương của Luân Đôn.
Ở một nơi cách đó thiên sơn vạn thủy, lúc này đây chắc đã là hoàng hôn...
Khoảng thời gian này hắn thật sự rất bận, đi công tác qua mấy nước châu Âu, mỗi ngày ngủ chưa đến năm tiếng vậy mà trong khoảng năm tiếng ngắn ngủi đó, ít nhất có một nửa thời gian đầu óc bị cô gái kia chiếm lĩnh, khiến hắn cho dù không muốn nghĩ về cô cũng thật khó khăn.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong quãng đời ba mươi năm của Phạm Trọng Nam. Nhưng cho dù số lần hình bóng kia xuất hiện trong đầu hắn càng lúc càng nhiều thì trong tiềm thức hắn lại càng thêm kháng cự, kiên trì giữ lấy điểm cực hạn của mình.
Hắn sẽ không để một cô gái cứ như vậy chi phối cảm xúc của mình bởi vì cuộc hôn nhân của họ không bao gồm cảm tình ở trong đó, càng bởi vì, trong khoảng thời gian này cô chưa một lần chủ động gọi điện thoại cho hắn, cho dù là nửa câu thăm hỏi cũng không có, cho nên, hắn cũng không cần thiết phải vội vàng hấp tấp quay về gặp cô.
Hắn định cứ giữ trạng thái như vậy, cô sống cuộc sống của riêng mình ở Singapore còn hắn, bận rộn với sự nghiệp của mình ở bên này.
Nhưng chiều nay khi nhận được điện thoại của quản gia báo cho hắn biết cô sơ ý bị thương thì hắn lại đứng ngồi không yên, chỉ muốn lập tức bay về xem thử. Nhưng lại quy cho sự gấp gáp này là do sự xuất hiện đột ngột của Lạc Tư ở Singapore, hơn nữa còn gặp riêng cô vợ của hắn.
Nhưng một chút lý trí còn sót lại nói cho hắn biết, không cần phải lập tức hành động, ít nhất là phải xử lý xong xuôi tất cả công sự thì hẵng trở về, cho nên, ngày về của hắn được sắp xếp vào hai ngày sau.
Cộc cộc cộc...
Đang chìm đắm trong cơn trầm tư chợt ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, Phạm Trọng Nam còn chưa lên tiếng thì cánh cửa bằng gỗ xoan nặng nề đã bị đẩy ra.
Một thân Âu phục phong cách nước Anh, tay chống gậy, Phạm Nhân Kính nghênh ngang bước vào, sau lưng ông là Lý Triết, người trợ lý đắc lực của hắn lúc này trên mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Phạm Trọng Nam ra hiệu cho Lý Triết lui xuống sau đó không ngó ngàng gì đến Phạm Nhân Kính mà đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế bằng da thật rộng rãi của mình tiếp tục phê duyệt xấp văn kiện đang xem dở dang.
Căn phòng im lặng như tờ.
Không biết Phạm Nhân Kính đã đứng bao lâu, mãi cho đến khi ông xác định người đàn ông trước mặt sẽ không chủ động nói chuyện với mình thì mới nhấc chiếc gậy trên tay gõ mạnh xuống sàn mấy tiếng.
'Phạm Trọng Nam, cho đến bây giờ ta vẫn là chủ tịch của cái tập đoàn này.'
'Thì thế nào?' Phạm Trọng Nam đầu cũng không ngước lên chỉ ném lại mấy chữ.
'Ít nhất thì con phải tôn trọng ta một chút.'
Quan hệ giữa hai người mỗi năm một nhạt dần, nếu như không phải ông đến công ty tìm hắn hoặc gặp nhau ở cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị, trên cơ bản hai người họ không có cơ hội gặp nhau chứ đừng nói đến nói chuyện riêng với nhau.
Mà lần này, là lần gặp mặt đầu tiên của họ sau khi kết thúc không vui ở hôn lễ của hắn.
'Ông muốn nói về “sự tôn trọng” với tôi?' Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng buông cây bút trong tay xuống bàn.
'Hôm nay ta không phải đến để cãi nhau với con.' Phạm Nhân Kính rõ ràng là có chuẩn bị tâm lý trước khi đến, cho dù nghe hắn nói chuyện một cách ngạo mạn như vậy cũng không tức giận.
'Chuyện gì?' Phạm Trọng Nam rũ mắt, tay trái đặt lên bàn, tay phải xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên tay trái.
Thấy động tác của hắn, mắt Phạm Nhân Kính nheo lại một cách nguy hiểm, lát sau mới lên tiếng, 'Ta đã từng nói, chỉ cần con kết hôn, mặc kệ là cưới ai, khi nào nhà họ Phạm có người thừa kế ta sẽ giao lại quyền chủ tịch cho con. Nhưng hiện giờ, hai vợ chồng sống ở hai nơi...'
'Tôi không cần phải giải thích với ông về cuộc sống hôn nhân của tôi.' Phạm Trọng Nam không nhanh không chậm nói.
Đúng là hắn rất muốn nắm lấy quyền chủ tịch của Phạm thị nhưng cũng không cần phải gấp đến vậy. Hiện giờ trên tay hắn đang nắm giữ rất nhiều kế hoạch đầu tư quan trọng khắp các nơi trên thế giới của tập đoàn Phạm thị, chỉ cần những kế hoạch đầu tư này tiến hành thuận lợi, Phạm Nhân Kính căn bản là không có cách nào khống chế hắn.
Bởi vì hội đồng quản trị chỉ cần lợi nhuận, không cần biết lợi nhuận là do ai mang đến. Không có hắn, mấy kế hoạch đầu tư đó nhất định sẽ không thể tiến hành cho nên, lúc này đây ai cũng không đụng chạm đến hắn được.
Đợi đến khi những kế hoạch đầu tư đó hoàn thành một cách thuận lợi, cho dù hắn muốn giao lại quyền lực trong tay, e rằng hội đồng quản trị cũng không đồng ý.
Mà sở dĩ hắn đồng ý cuộc hôn nhân này, nguyên nhân vốn chẳng liên quan gì đến chuyện Phạm Nhân Kính vừa nói.
'Đừng tưởng rằng con lớn khôn rồi, đủ lông đủ cánh rồi thì có thể tùy ý hành sự. Chuyện nên làm con vẫn phải làm, đừng giở trò với ta. Ta cũng không phải lão già vô dụng như con nghĩ đâu.'
Phạm Nhân Kính nói xong câu này thì xoay người rời đi còn Phạm Trọng Nam thì vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề có chút phản ứng nào.
Lạc Tư nhìn những vệ sĩ đang đứng chắn giữa hắn và chiếc cổng chính làm bằng sắt của nhà họ Phạm, tức đến cả gương mặt tuấn tú đỏ bừng.
Nhưng cứng chọi cứng với đám vệ sĩ này thì chắc chắn người chịu thiệt sẽ là hắn. Frank cũng thật quá đáng, hoàn toàn không nể mặt mũi gì cả, chẳng những không cho hắn vào mà còn cho vệ sĩ ra chặn hắn lại.
Cắn răng, Lạc Tư xoay người quay trở lại chiếc xe bảo bối của mình, ấn ga hết mức để chiếc xe vọt đi bằng tốc độ điên cuồng, kích thích nhất.
Xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn được xây theo kiến trúc châu Âu với hai màu trắng đỏ đan xen nhau chiếm một diện tích thật lớn bên bờ Đông Hải, ấn nút điều khiển từ xa, chiếc cổng bằng sắt nặng nề điêu khắc những hoa văn tinh tế lặng lẽ trượt ra, lại ấn mạnh chân ga, chiếc xe mô tô lần nữa cuốn bụi lướt đi.
Đứng ở bậc thềm Đỗ quản gia lắc nhẹ mái đầu hoa râm nhưng đồng thời trong lòng cũng thầm khen tư thế lái xe oai hùng của ông chủ nhỏ của mình, quả thực hổ phụ sinh hổ tử không sai chút nào!
Thời gian trôi qua nhanh quá! Cậu nhóc ngày nào loạng choạng trên đôi chân ngắn ngủn từng bước tập đi giờ đã trưởng thành, hơn nữa còn cường tráng tuấn tú hệt như ba mình.
'Đỗ gia, ông đừng suốt ngày càm ràm, quở trách con không biết sống chết gì đó nữa nhé!' Lạc Tư nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe, đứng trước mặt người quản gia thân tín vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi của mình, vọt miệng trước.
Sở dĩ hắn quyết định quay trở lại Singapore làm sinh viên trao đổi là bởi vì muốn được tự do, ở nước Anh hắn đã chịu đủ những ngày tháng bị mẹ quản chế rồi.
Đỗ quản gia lắc đầu, nói những lời có chút trái lương tâm: 'Tiểu thiếu gia, tôi nào dám chứ!' Chỉ là... hơi lo lắng chút thôi. Tiểu thiếu gia của ông chạy xe nhanh như thế làm gì chứ? Nguy hiểm quá đi!
Lạc Tư nắm lấy ba lô chạy nhanh vào nhà, vừa định lên lầu thì đã thấy vị Lạc phu nhân xinh đẹp trong bộ trang phục Channel thời thượng quý phái đang ngồi trên sofa phòng khách đã đứng dậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại.
'Mẹ, mẹ ở đây làm gì?' Lạc Tư kinh ngạc nhìn người mẹ lúc này đáng lý phải đang ở Luân Đôn của mình. Vừa nãy hắn nói chuyện với mẹ mà nào có nghe mẹ nhắc đến chuyện này đâu.
Hừm, Lạc thiếu gia, ngài có nghĩ lại hay không, vừa nãy là ai vội vàng hỏi rồi vội vàng ngắt máy chứ?