P –
'Chỉ vì mấy tin tức nhàm chán trên báo?' Hắn không giận mà cười.
Tin tức nhàm chán trên báo? Chẳng lẽ không phải là thật sao? Sở Tư Nhan nghi hoặc nhìn hắn.
'Những chuyện đó anh sẽ xử lý, em không cần phải suy nghĩ nhiều.'
'Vậy Thẩm Tích...'
'Cô ấy với anh thì có quan hệ gì chứ?' Hắn nhướng đôi mày rậm, 'Đừng nói đến những người những chuyện không liên quan nữa, có phải tối nay ông nội làm khó em không?'
Sở Tư Nhan nhẹ lắc đầu, 'Lão gia tử giới thiệu với những người khác em là cháu nội của ông...'
Chết tiệt! Chết tiệt! Đường Nhĩ Ngôn trong lòng thầm mắng mấy câu thô tục, đám sâu gạo ăn no không có chuyện gì làm trong gia tộc gây phiền phức cho hắn thì thôi đi, ngay cả ông nội cũng muốn chen chân vào phá hoại hay sao chứ?
'Ngoan ngoãn ở yên đây chờ anh quay lại.' Đường Nhĩ Ngôn không nói thêm gì, buông cô ra xoay người rời đi, lần này nếu như đã trở lại, những món nợ kia hắn từng món từng món tính với họ rõ ràng.
'Anh định đi đâu vậy?' Sở Tư Nhan muốn hỏi hắn cho rõ ràng nhưng Đường Nhĩ Ngôn đã gỡ tay cô ra, kéo cửa phòng bước ra thuận tay đóng sập lại.
Hai tay cô đặt nơi nắm cửa, do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn không kéo cửa ra đuổi theo.
Tối nay đã đủ hỗn loạn rồi, cô quả thực không muốn bị kéo vào vũng bùn nữa.
Sau khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, Đường Nhĩ Ngôn bảo các vị thân quyến trong gia tộc ngày thường khó gặp một mặt kia toàn bộ lưu lại, tập trung ở phòng sinh hoạt chung ở lầu một.
Ngồi ở trong phòng sinh hoạt chung lúc này có thể nói ai nấy đều là trưởng bối của Đường Nhĩ Ngôn nhưng từ ba năm trước, khi Đường lão thái gia tuyên bố chính thức đem toàn bộ Đường thị và quyền quyết định trong gia tộc giao lại hết cho hắn thì đứng ở trước mặt Đường Nhĩ Ngôn, bọn họ không dám tỏ vẻ lớn lối như những bậc trưởng bối thông thường dù chỉ là một chút.
Đừng thấy hắn tuổi đời còn trẻ, cách làm việc quyết đoán đôi khi là máu lạnh của hắn ba năm qua bọn họ đã được lĩnh giáo không ít, riêng chỉ nhìn chuyện người con nuôi của Đường lão thái gia Đường Mân là biết ngay cho nên ai nấy bảo nhau, không có chuyện gì thì đừng chọc tới ông chủ trẻ tuổi trong gia tộc này.
Nhưng, Đường Nhĩ Ngôn nếu như quyết định sống chung với một cô gái không có gia thế, không có bối phận là không thể sinh con kia, vậy đó là một chuyện hoàn toàn khác. Đừng nói là Đường lão thái gia không đồng ý, ngay cả bọn chú bác cô dì họ cũng sẽ không đồng ý.
Bọn họ cũng biết, Đường Nhĩ Ngôn lần này trở về chắc chắn sẽ tìm bọn họ tính sổ, trong lòng ai nấy sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thực sự đối mặt với hắn vẫn không tránh khỏi có chút thắc thỏm bất an, nhất là khi hắn gọi bọn họ vào đông đủ cả rồi mà chỉ ngồi đó hút thuốc không nói gì. Bộ dạng thản nhiên và điềm tĩnh đó lại thật khiến cho người ta có chút như đứng đống lửa như ngồi đống than nhưng cũng không ai dám lên tiếng trước.
Cuối cùng, thật vất vả mới chờ được hắn hút xong một điếu thuốc, lúc này mới nghe hắn nhàn nhạt hỏi, 'Nghe ông nội nói, các vị trưởng bối đây rất quan tâm đến hôn sự của cháu, ngay cả bạn gái cũng đã chọn sẵn rồi đúng không? Sao hôm nay không dẫn đến tham gia tiệc mừng thọ của ông nội? Cháu ngược lại hết sức tò mò về cô bạn gái này của mình đấy.'
Lúc Đường Nhĩ Ngôn nói những câu này, trên môi vẫn mang một ý cười nhàn nhạt, hoàn toàn không nhìn ra hắn có ý phản đối hay tức giận gì, điều này khiến cho các vị trưởng bối nãy giờ ngồi nhịn đã lâu rốt cuộc nhịn không nổi nữa bắt đầu nhao nhao bày tỏ ý kiến.
'Nhĩ Ngôn, tiểu thư của nhà họ Chung là do chúng tôi nhất trí tuyển chọn, chẳng những gia thế tốt, tướng mạo lại xinh đẹp, dịu dàng hiền tuệ, lão thái gia cũng cảm thấy rất ưng ý.' Ông chú lớn là người khai pháo trước.
'Đúng vậy đó, Chung tiểu thư so với cái cô họ Sở kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Người có mắt đều biết phải chọn ai.
'Quan trọng hơn cả là, nha đầu họ Sở kia tính thế nào cũng là em của cháu, nếu như để người ngoài biết được rồi đồn thổi khắp nơi, nhà họ Đường chúng ta không phải sẽ bị mất hết mặt mũi sao?'
'Tối hôm nay lão thái gia cũng đã ở trước mặt mọi người thừa nhận nha đầu kia là cháu nội của nhà họ Đường, cũng đã cho cô ta con đường rút lui tốt nhất, Nhĩ Ngôn như vậy cháu xem như cũng không làm gì có lỗi với cô ta rồi.'
Cả phòng sinh hoạt chung phút chốc tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi, Đường Nhĩ Ngôn bất chợt đập bàn đứng dậy, ngay lập tức, gian phòng đang nhốn nháo trở nên im lặng như tờ.
'Nói đã đủ chưa?' Đường Nhĩ Ngôn nhìn một vòng khắp căn phòng rồi nhàn nhạt lên tiếng, nghe câu hỏi của hắn, mọi người ai nấy nhìn nhau, cuối cùng không dám tùy tiện phát ngôn nữa.
'Nếu như những lời không nên nói các vị ở đây đều nói xong cả rồi thì giờ đến lượt tôi.' Đường Nhĩ Ngôn dụi tắt điếu thuốc trên tay, 'Hôn sự của tôi tôi tự có dự định riêng của mình, các vị chú bác ở đây không cần lo lắng nhiều như vậy. Chuyện đưa những thông tin vớ vẩn đó cho giới truyền thông này cũng xin đừng làm thêm lần nào nữa, bằng không tôi không chắc chắn sẽ ra tay từ ai trước nhưng tôi đảm bảo, một người cũng sẽ không bỏ qua. Nếu không có chuyện gì khác, các vị giải tán được rồi.'
Nói rồi Đường Nhĩ Ngôn đầu cũng không buồn quay lại, thẳng tắp rời đi.
'Nhĩ Ngôn...'
'Nhĩ Ngôn...'
Các vị trưởng bối trong gia tộc họ Đường không ngừng gọi với theo nhưng lại không ai dám ra tay ngăn cản, bất ngờ là Đường Nhĩ Ngôn bất chợt đứng lại nhưng cũng không quay đầu, giọng uy hiếp mười phần, 'Các vị trưởng bối nếu còn muốn hưởng thụ nửa đời sau sung túc an nhàn, miệng tốt nhất là giữ kín cho tôi một chút.'
Những vị “trưởng bối” này chẳng qua chỉ ỷ có ông nội ở phía sau chống lưng nên mới dám ra mặt chống đối hắn mà thôi, có ai trong tay không có thóp bị nắm trong tay hắn chứ? Cho nên, khi câu nói này của Đường Nhĩ Ngôn vừa thốt ra, tất cả mọi người đều im bặt.
Đường Nhĩ Ngôn quay trở lên lầu, vừa định vào thư phòng tìm ông nội thì lại nhìn thấy Sở Tư Nhan đang từ thư phòng bước ra, thấy cô, đôi mày kiếm thoáng chau lại, 'Không phải đã dặn em ở trong phòng chờ anh rồi sao?'
Sở Tư Nhan ngước lên nhìn hắn, 'Lão gia tử bảo em đến pha giúp ông một ấm trà.'
'Chỉ pha trà thôi sao?' Đường Nhĩ Ngôn đương nhiên là không tin.
'Phải đó.' Cô nhẹ gật đầu.
Lúc này, tiếng Đường lão thái gia từ trong thư phòng vọng ra, 'Nhĩ Ngôn, con vào đây!'
Trong gian thư phòng cổ kính đậm phong cách truyền thống của Trung Quốc kia, hương trà nồng đượm lan tỏa khắp nơi.
'Ông nội, ông gây chuyện thế đã đủ chưa?' Đường Nhĩ Ngôn đứng trước mặt Đường lão thái gia, vẻ mặt nặng nề.
'Ông già ta mỗi ngày chỉ biết chơi chim trồng hoa uống trà, hưởng thụ cuộc sống về hưu thanh nhàn, ta có thể gây ra chuyện gì chứ?' Đường lão thái gia nhấp nhẹ một hớp trà sau đó nói bằng giọng cảm thán, 'Nha đầu này tay nghề pha trà đúng là hiếm có, nếu như ngày nào cũng pha trà cho ông già này uống thì tốt rồi.'
Nghe vậy, Đường Nhĩ Ngôn cười nhạt một tiếng, 'Ông nội, nếu ông muốn tìm người pha trà cho mình, muốn tìm bao nhiêu người con đều có thể tìm cho ông nhưng riêng người của con thì không được.'
'Cháu gái pha trà cho ông nội, có gì mà không được chứ?'
'Ông nội nếu như không bị bệnh già đãng trí thì chắc vẫn còn nhớ lời con đã nói, Nhan Nhan không có hứng thú làm cháu nội của ông đâu.'
'Trước đây nha đầu kia không có hứng thú, ta cũng không cưỡng cầu. Nhưng giờ thì đã khác rồi, Nhĩ Ngôn.' Đường lão thái gia đặt tách trà trên tay xuống, chậm rãi nói.
'Cũng không có cái gì khác trước đây cả.' Đường Nhĩ Ngôn nhướng mắt nhìn ông nội mình, chẳng lẽ ông nội đã biết được gì rồi sao?