P –
'Tao không hề nói bậy nói bạ, không tin mày hỏi thử Đường Nhĩ Ngôn xem có phải nó chính miệng ra lệnh đụng vào xe của mẹ mày, đụng đến xe hỏng người chết mới thôi...'
Mẹ bị tai nạn xe cộ mà qua đời là vì Nhĩ Ngôn ra lệnh sao?
Thân hình gầy yếu của Sở Tư Nhan thoáng lảo đảo một cái, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào...
'Con...rời khỏi...hắn...sẽ không...có kết cuộc tốt...'
Lời của mẹ trước lúc lâm chung lần nữa vang lên trong đầu cô, chẳng lẽ thật sự là hắn...
Số phận, thật sự rất thích trêu đùa người nhân thế!
Đây chính là “không có kết cuộc tốt” bởi vì cô không nghe lời mẹ đó sao? Cứng rắn đoạt lấy quyền làm mẹ của cô, còn có gì tàn nhẫn hơn điều này nữa không?
Mẹ nói không sai chút nào, cô thật sự không có kết cuộc tốt!
'Tiểu thư, chúng ta đi trước đi.' Vệ sĩ vội đưa tay dìu lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của cô.
Đúng vậy, rời khỏi chỗ này! Cô không muốn nghe người này tiếp tục nói bậy nói bạ nữa.
Sở Tư Nhan vô thức xoay người, dưới sự hộ tống của hai vệ sĩ cách xa người đàn ông hết lần này đến lần khác khiến cô khiếp sợ không thôi kia. Chỉ có điều lần này, giọng cười châm chọc và những câu nói đầy ác ý của ông ta vẫn hết sức rõ ràng vang vọng bên tai cô...
'Sự ác liệt của Đường Nhĩ Ngôn mày tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi đâu. Về mà nói lại với nó, đây gọi là một mạng đền một mạng...'
Cái gì gọi là một mạng đền một mạng?
Mạng của mẹ cô? Mạng của con cô? Cộng thêm chuyện cô không thể hoàn toàn thiên chức của một phụ nữ?
Sở Tư Nhan ngồi trên một tảng đá lớn ngoài bãi biển, vùi mặt giữa hai đầu gối, để mặc gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, thổi đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô.
Sau khi từ viện bảo tàng bước ra, cô không muốn về nhà, không muốn quay về căn biệt thự khiến cô cảm thấy ngạt thở kia nên bảo vệ sĩ lái xe đưa mình đén bãi biển, một mình ngồi ở bãi biển hóng gió, không chút cảm nhận được cái lạnh quanh mình.
Hỗn loạn, tất cả đều hỗn loạn, cô đã phân biệt không rõ những thị phi đúng sai trên đời này nữa rồi, ý niệm duy nhất trong đầu chính là nhất định phải có một đứa bé để phá vỡ lời nguyền của số phận kia.
Không phải cái gì một mạng đền một mạng, không phải báo ứng, mẹ qua đời không liên quan gì đến hắn, cô cần một đứa bé để chứng minh điều đó.
Trời dần tối xuống, điện thoại di động của cô vang lên một lần lại một lần nhưng Sở Tư Nhan vẫn giữ nguyên tư thế bất động, căn bản là không muốn nghe, dù sao nó reo chán rồi cũng sẽ dừng lại thôi.
Điện thoại dừng lại chưa đến một phút thì vệ sĩ đã mang điện thoại đến, khom người đưa đến bên tai cô, 'Tiểu thư, thiếu gia muốn nói chuyện với cô.'
Cô không quay đầu lại, chỉ để điện thoại áp bên tai, nghe giọng nói quen thuộc của hắn truyền qua sóng âm đến bên tai, 'Lập tức về nhà.'
Giọng nói của hắn mang theo một tia giận dữ trước giờ chưa từng có nhưng lúc này lại không dọa được cô.
'Cho em một đứa con, em sẽ về nhà.'
Đường Nhĩ Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại, cực lực áp chế lửa giận đang có xu hướng bùng cháy trong lòng mình, 'Về nhà trước rồi nói sau.'
'Anh đồng ý với em trước đi.' Cô một bước cũng không chịu nhường.
'Sở Tư Nhan, cùng một câu nói, đừng để anh nói đến lần thứ ba.' Những ngón tay thon dài của Đường Nhĩ Ngôn bóp chặt chiếc điện thoại đắt tiền, lực đạo mạnh đến nỗi giống như muốn bẻ gãy nó vậy.
Cô gái ngoan ngoãn nghe lời của hắn đi đâu mất rồi?
Trong công ty hàng không Ý, Đường thị có cổ phần ưu đãi chiếm gần ba mươi phần trăm, cho nên hội đồng quản trị bên đó yêu cầu hắn nhất định phải tham gia đại hội đồng cổ đông được tổ chức mỗi năm một lần của công ty, dưới tình huống không cách nào thoái thác, hắn chỉ đành tạm thời sắp xếp chuyến công tác ngắn kéo dài bốn ngày.
Mà cô gái ở nhà thì một mực không để cho hắn yên tâm.
'Em muốn có con.' Cô không chỉ nói lần thứ ba mà quyết tâm nói đến khi nào hắn đồng ý thì thôi.
'Anh bảo em về nhà thì cứ về thôi, không nghe thấy sao? Nói nhiều quá làm gì?' Hắn tức giận quát lên.
'Nhĩ Ngôn...' Sở Tư Nhan quả thực bị tiếng quát của hắn dọa ngây người một lúc nhưng cũng chỉ là một lúc thôi, cô đang định lên tiếng biểu đạt lập trường không thay đổi của mình thì bên đó truyền đến một giọng nữ quen thuộc, 'Nhĩ Ngôn, chúng ta có thể xuất phát được chưa?'
Là Thẩm Tích!
Không phải Thẩm Tích đã rất lâu rồi không theo làm việc bên cạnh hắn sao? Hắn không phải sẽ luôn cùng Cố Minh đi công tác sao? Tại sao lại đổi thành Thẩm Tích đi cùng hắn? Mà theo lời cô ta, họ phải đi đâu sao?
Vô số câu hỏi bật ra trong đầu khiến Sở Tư Nhan nhất thời không thốt lên được tiếng nào.
'Đợi tôi một phút.' Đường Nhĩ Ngôn trả lời Thẩm Tích sau đó nói với Sở Tư Nhan ở đầu bên kia, 'Anh còn có chuyện phải làm, nghe lời, về nhà trước đi, chuyện có con đợi anh trở về rồi chúng ta bàn lại.'
Còn chưa kịp trả lời thì hắn đã ngắt máy.
Người vệ sĩ nãy giờ vẫn khom người để điện thoại bên tai Sở Tư Nhan lúc này mới đứng thẳng người lên, chưa kịp cất đi thì điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là Đường Nhĩ Ngôn.
'Thiếu gia...'
'Đưa cô ấy về nhà cho tôi. Cho dù phải đánh ngất cũng không được cho cô ấy ngồi ở bờ biển nữa.' Hắn dứt khoát ra lệnh.
Tình huống hiện giờ của cô rất khó khiến hắn không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, xem ra, hắn không nên mềm lòng, thật sự không nên để cô tùy hứng ra ngoài như vậy.
Nhưng lần này, Sở Tư Nhan không cần vệ sĩ phải làm gì đã tự động đứng dậy, đại khái là vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, hai chân có chút tê dại nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng, đi trở lại xe.
Bảy giờ rưỡi tối, màn đêm đã buông xuống khắp thành phố, ở sân bay Sidney, một chiếc máy bay tư nhân đang chuẩn bị cất cánh.
Đường Nhĩ Ngôn ngồi ở sofa bằng da thật êm ái, trong tay cầm một tập văn kiện nhưng không xem mà nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Tích trong chiếc váy dài màu đen bó sát càng làm nổi bật những đường con quyến rũ trên cơ thể, chân đạp một đôi dài cao gót đứng ở cửa ca bin, hít sâu một hơi, đang định đi về phía Đường Nhĩ Ngôn thì một bàn tay chợt vươn ra chặn cô lại.
'Là học trưởng bảo tôi tới.' Thẩm Tích không kiêu không nịnh nói. Tuy rằng Cố Minh ngay lúc vừa nhìn thấy cô xuất hiện ở sảnh chờ ở sân bay thì đã dùng ánh mắt khó hiểu và có chút tức giận nhìn cô nhưng cô không mấy để tâm.
Thực ra một năm trước khi Thẩm Tích bị Đường Nhĩ Ngôn bắt lưu lại Brisbane thì cô đã biết, có lẽ là hắn đã đoán ra thân phận thật của mình.
Đường lão thái gia là ân nhân cứu mạng của cô, là ông mua lại cô từ tay đám bắt cóc trẻ em, lại tốn tiền tốn tâm tư bồi dưỡng cô, mục đích cuối cùng chính là lưu lại bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn trợ giúp anh ta.
Gần gũi mấy năm, Đường Nhĩ Ngôn ở trong lòng cô chiếm cứ một vị trí càng lúc càng quan trọng nhưng trước giờ hắn chưa từng dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn cô như nhìn một phụ nữ, không ngờ cuối cùng lại bị một cô gái tuổi còn chưa thành niên trói tay trói chân.
Ở Brisbane, sau khi xảy ra chuyện Đường Mân bắt cóc Sở Tư Nhan, không phải là cô cố tình để nó xảy ra nhưng cũng bởi vì sơ suất của cô mà chuyện cuối cùng lại thành lớn như vậy.
Đường Nhĩ Ngôn tuy rằng không trực tiếp chỉ trích cô, cũng không vạch trần thân phận của cô nên Thẩm Tích cứ coi như hắn không biết gì. Công trình khách sạn nghỉ dưỡng thuận lợi tiến hành, chức vụ của cô cũng thăng lên một bậc.
Sau này Đường lão thái gia gợi ý rằng cô có thể hướng Đường Nhĩ Ngôn biểu đạt tình ý, nếu như có thể ông đương nhiên không ngại Thẩm Tích và cháu mình đến với nhau cho nên sau đó cô mới dám dùng ánh mắt tràn đầy tình ý mà không hề che dấu đó nhìn hắn.
Nhưng hắn, vẫn không buồn nhìn cô nhiều hơn dù chỉ một lần.
Nhưng hôm nay, sau khi bãi miễn chức vụ của cô ở Đường thị, Đường Nhĩ Ngôn lại kêu cô tới Melbourne, trước khi đến, lão thái gia có nói với cô, có khả năng hắn cần tìm một thế thân.
Tuy rằng trong lòng có muôn ngàn điều không muốn nhưng cuối cùng Thẩm Tích vẫn ngoan ngoãn nghe lời bởi vì, vì hắn, chuyện gì cô cũng dám làm.
'Tại sao chứ?' Cố Minh hỏi.
'Tôi thích. Cho nên tình nguyện.' Thẩm Tích nhàn nhạt trả lời.
'Vậy vào đi, anh ấy đang đợi cô ở trong.' Cố Minh nhìn Thẩm Tích chăm chú thật lâu, cuối cùng thu tay về.