P –
Lúc cô còn rất nhỏ mẹ đã rời bỏ hai cha con cô, để cô với ba hai người nương tựa nhau mà sống, cô không trách mẹ bởi vì cái mà mỗi người hướng tới đều khác nhau.
Cô biết mẹ từ Singapore chuyển đến Melbourne, nhưng mẹ lại không hề quan tâm đến chuyện của cô, điều này cô cũng không trách bởi vì cô biết mẹ có điều khó xử, không có năng lực tự quyết định.
Nhưng tại sao, tại sao trước khi rời khỏi cuộc đời mày mẹ còn nguyền rủa cô phải chịu đựng một kết cuộc như thế?
'Mẹ, con biết con là một đứa con gái ích kỷ nhưng bất kể giữa mẹ và Nhĩ Ngôn có thù hận hay hiểu lầm sâu đến đâu đi nữa thì mẹ có thể bỏ qua cho con không? Con thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy, cả đời cũng không xa nhau. Con chỉ có Nhĩ Ngôn thôi, chỉ có anh ấy thôi...'
Đột nhiên, một chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm và khí tức quen thuộc của người đàn ông đáp trên bờ vai mảnh khảnh của cô, 'Gió trên núi lạnh lắm, cẩn thận kẻo bệnh.'
Sở Tư Nhan quay đầu lại nhìn Đường Nhĩ Ngôn không biết từ lúc nào đã đến trước phần mộ, hắn cũng đăm đắm nhìn cô, đôi mắt sắc bén vẫn mang một vẻ bình thản, thâm u như đầm nước không thấy đáy trước giờ.
'Đi về thôi, trời đã tối rồi.'
'Dạ.' Cô ngoan ngoãn gật đầu nhưng rũ đôi tay đang giữ trên vai cô ra, bước lên trước mấy bước sau đó mới chậm rãi quay lại nhìn hắn, gió chiều lành lạnh thổi tung mái tóc dài của cô, những sợi tóc như tơ phất qua gương mặt trắng nõn, tú lệ của cô. Sở Tư Nhan không nói một lời, lẳng lặng đứng đó nhìn hắn, nhìn thật sâu, giống như muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong nội tâm hắn.
'Đang nghĩ gì vậy?' Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhạt hỏi.
Hắn biết Đường Mân đã đem chuyện đó nói cho cô biết nhưng từ đó đến giờ cô vẫn chưa lên tiếng nhắc đến một câu về chuyện đó. Cô không hỏi, vậy hắn cũng không cần nói.
'Không có gì.' Cô cúi thấp đầu, không muốn bản thân cứ luôn rơi nước mắt trước mặt hắn.
'Nhan Nhan...' Đường Nhĩ Ngôn bước lên hai bước kéo thân hình gầy yếu của cô vào lòng, 'Đừng như vậy, em có gì không vui đều có thể nói với anh.'
'Nhĩ Ngôn, trước khi mẹ em qua đời đã từng nói với em, bảo em rời xa anh nhưng em không nghe lời mẹ. Anh nói thử xem, có phải vì vậy mà em sẽ bị báo ứng? Sẽ không có kết cuộc tốt không?'
'Nói lung tung gì vậy?' Đôi mắt thâm thúy của Đường Nhĩ Ngôn chợt trở nên sắc bén hẳn lên, quét mắt về bức hình người phụ nữ được khảm vào bia mộ, nói bằng giọng đanh thép, 'Em sẽ không có chuyện không có kết cuộc tốt đó đâu. Tin tưởng anh, cả đời này chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau.'
Sở Tư Nhan vùi mặt vào ngực người đàn ông, nghe khí tức quen thuộc của hắn, nước mắt lần nữa không thể khống chế rơi xuống, không thể dừng lại.
Mẹ, con xin lỗi!
Cô âm thầm nói câu xin lỗi với mẹ, cô không có cách nào rời xa người đàn ông này, cô rời xa không được...
Đường Nhĩ Ngôn lần này trở về Melbourne là quyết định đột xuất, chủ yếu là vì không yên tâm cô nhưng tối hôm đó hắn đã phải lập tức bay sang Paris. Chuyến đi này dự định là kéo dài đến hơn nửa tháng, Đường Nhĩ Ngôn vốn định đưa cô ra ngoài cùng ăn bữa cơm rồi mới ra sân bay nhưng đi nửa đường lại nhận được điện thoại của Đường lão thái gia, bảo hắn quay về nhà lớn họ Đường một chuyến, vì thế xe chỉ đành quay đầu lại.
Về đến nhà lớn họ Đường, Đường Nhĩ Ngôn bảo Sở Tư Nhan cứ ở trên xe đợi mình nhưng cô lại lắc đầu cự tuyệt, 'Như vậy thật không lễ phép chút nào.'
Cô biết, là hắn không muốn để cô và ông nội mình gặp nhau lần nữa nhưng cô cũng biết, mình không thể cả đời cứ như vậy không nể mặt Đường lão thái gia, tuy rằng người mà ông muốn gặp không phải là cô nhưng nếu như ông đã biết Nhĩ Ngôn quay về Melbourne thì chắc chắn cũng đã biết, hắn vì cô mà quay về.
Dù sao thì có Nhĩ Ngôn ở đây, ai lại dám làm gì cô chứ?
Hai người cùng nhau tiến vào gian nhà chính, vừa thấy hai người, quản gia đã tiến đến nghênh đón, nói Đường lão thái gia đang đợi Đường thiếu gia ở thư phòng.
Sở Tư Nhan ngồi ở phòng khách đợi một lúc, cảm thấy nhàm chán nên quyết định ra vườn hoa đi dạo một vòng.
Lúc này chỉ mới tám giờ tối, mùa hè trời vẫn còn chưa tối hẳn, Sở Tư Nhan ngồi trên chiếc xích đu dưới tán cây thường xuân xanh mướt rậm rạp ở gần hành lang, vốn dĩ trước mắt cô là một mảnh uất kim hương muôn màu muôn sắc nhưng tiếc là lúc này mùa hoa đã qua rồi, hoa và lá đều đã tàn gần hết nên thoạt nhìn có chút thê lương nhưng không sao cả, đợi mùa hoa năm sau đến, nơi đây lại vẫn một màu rực rỡ như xưa.
Hai người hầu gái tình cờ gặp nhau trong vườn hoa, thế là lén trốn việc một lúc, rúc ở một bên thì thầm to nhỏ.
'Ngày mai cô phải đi Sidney rồi, làm việc dưới quyền của đại thiếu gia xem ra nhàn nhã hơn ở đây một chút.'
'Tôi biết chứ. Đại thiếu gia không thích những người làm lắm chuyện, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là tốt rồi, không cần phải sợ gì cả.'
'Thực ra con gái của nhị phu nhân cũng thật đáng thương. Đã không còn cha mẹ, thật không dễ dàng gì mới được đại thiếu gia để ý đến, kết quả lại...'
'Ý cô là nói Sở tiểu thư sao? Đúng là cô ấy rất đáng thương, lão thái gia đã có ý muốn nhận cô ấy làm con nuôi, tiếc là đại thiếu gia nhất quyết không chịu...'
'Vừa nãy đại thiếu gia còn muốn đưa Sở tiểu thư về, cô nói cô ấy có biết chuyện đó không?'
'Cô ấy nhất định còn chưa biết, bằng không tuyệt đối không có khả năng không có chút phản ứng nào mà ngoan ngoãn theo thiếu gia trở về, đúng không?'
'Cô đã được nhìn thấy dung mạo của vị tiểu thư đang mang giống rồng bao giờ chưa?'
'Nghe nói là cô gái lần trước cùng đại thiếu gia trở về tham gia tiệc mừng thọ của lão thái gia đấy.'
'Tôi nhớ rồi, hôm đó cô gái kia mặc lễ phục màu đen đúng không? Tướng mạo thật sự rất xinh đẹp, theo tôi thấy hoàn toàn không thua kém gì vị Sở tiểu thư kia. Nhưng, chỉ riêng chuyện trong bụng cô ấy đang mang giọt máu của nhà họ Đường thì cũng đủ để mẹ vinh nhờ con rồi. Sau này địa vị của cô gái kia ở nhà họ Đường tuyệt đối không thua kém gì Sở tiểu thư đâu.'
'Suỵt, đừng có nói lớn tiếng như vậy chứ! Cẩn thận tai vách mạch rừng đấy!'
'Nếu như đứa nhỏ sinh ra đời rồi, chắc cô gái kia sẽ được đường hoàng tiến vào cổng chính nhà họ Đường chứ?'
'Nói không chừng đại thiếu gia chỉ là vì cô gái kia mang thai, vì đứa con mà cưới cô ta thì sao?'
Sở Tư Nhan ù hết cả tai, căn bản là nghe không nổi nữa, cô bịt hai tay đứng bật dậy, lảo đảo chạy thẳng vào nhà.
Vừa nãy hai cô gái kia nói đã rõ ràng lắm rồi, Đường Nhĩ Ngôn ở Sidney có một người phụ nữ khác, mà người đó, lại là mẹ của đứa con chưa sinh ra đời của hắn...
Mà nếu cô đoán không nhầm, cô gái kia chính là...
Cô không dám tin, không dám hỏi nhưng lại không thể không hỏi.
Cảm giác sợ hãi dâng ngập trong lòng gần như cắn nuốt hết dũng khí của Sở Tư Nhan. Cô muốn nghe câu trả lời từ chính miệng hắn nhưng lại cực độ sợ hãi nghe được chân tướng sự thật, cô sợ nó sẽ làm cô sụp đổ.
Đứa con là của hắn sao? Thật sự đứa con đó là của hắn sao?
Không phải là không có bất cứ dự cảm nào trước, mà chỉ là, tất cả chân tướng đã bị che dấu dưới một lớp vỏ bọc quá dầy, cô không có dũng khí đi xé lớp vỏ bọc đó.
Nhưng hôm nay, sự thực đã bày ra trước mắt rồi, cô không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người được nữa.