Độc Gia Sủng Hôn

chương 53: gặp lại lạc tư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phạm Trọng Nam đối xử với cô đích thực là không tệ nhưng nếu nói đến cảm tình... Giang Tâm Đóa chợt có chút mờ mịt.

Tuy rằng người ta thường nói cảm tình có thể bồi dưỡng thêm nhưng như quan hệ giữa cô và Phạm Trọng Nam bây giờ, cách này có thể sao?

Cơ hội thành công chắc là rất thấp!

Giang Tịnh Nhã nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của em gái, trong lòng đã hiểu được mấy phần, 'Đóa Đóa, từ nhỏ em đã như vậy rồi, không thích nói ra tâm tự thì người ta làm sao biết em đang nghĩ gì chứ? Cộng thêm Phạm Trọng Nam cũng là người nửa ngày không nói được một câu, nếu em không chủ động một chút, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ như vậy thôi.'

Trong hôn nhân, dù sao cũng phải có một người chịu bước tới trước chứ!

Có một câu nói rất đúng, đàn ông là núi, phụ nữ là nước, núi không di chuyển nhưng nước có thể tìm về với núi, không phải sao?

Đây cũng là cách nam nữ tương tiếp nhau. Nếu muốn có được cái gọi là “hôn nhân hạnh phúc”, vẫn nên là phía nữ chủ động tiến đến một bước.

Hôn nhân của cô không hạnh phúc là bởi vì gặp không đúng người nhưng điều này cũng không khiến cho cô mất hết lòng tin về đàn ông, mất hết lòng tin về hôn nhân.

Còn hiện tại, cô chỉ hy vọng người em gái này, người duy nhất chịu giang tay đón nhận cô trong lúc khó khăn nhất có thể có được hạnh phúc.

Đóa Đóa thiện lương như vậy, xứng đáng có được hạnh phúc!

'Chủ động?' Chủ động thế nào? Giang Tâm Đóa dù sao cũng chỉ mới bước qua hai mươi tuổi, ngay cả yêu đương cũng chưa có kinh nghiệm đã trực tiếp bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, tuy rằng cô muốn làm hết trách nhiệm của một người vợ nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu và như thế nào mới đúng.

Huống gì Phạm Trọng Nam lớn hơn cô đến tận mười tuổi, sự chín chắn kia khiến thực ra cô không biết nên sống thế nào để hòa hợp với anh ta.

Giữa hai người, dường như không có đề tài chung gì để nói với nhau.

'Đúng đó. Chủ động! Chị thấy thế này, giờ cũng sắp đến trưa rồi, hay là em đến công ty tìm Trọng Nam cùng nhau ăn cơm đi.' Bằng không, với tình trạng đi sớm về muộn của Phạm tiên sinh thế này, chắc hai người họ chỉ có thể gặp nhau trên giường thôi!

Dưới sự cổ động của Giang Tịnh Nhã, Giang Tâm Đóa ngồi xe đến công ty con của tập đoàn Phạm thị ở Singapore.

Lúc đứng trước tòa cao ốc văn phòng nằm trong khu trung tâm thương nghiệp – tài chính cao ngất ngưỡng, khí thế bức người kia, Giang Tâm Đóa mới chân thực cảm nhận được thực lực và tài lực của tập đoàn Phạm thị này rốt cuộc ghê gớm đến mức nào.

Nếu như không có quản gia gọi điện thoại đến trước chắc là cô không thể nào thuận lợi bước vào chiếc thang máy chuyên dụng đi thẳng đến tầng cao nhất như vậy đâu.

Lúc Giang Tâm Đóa cầm túi xách bước vào văn phòng của Phạm Trọng Nam ở tầng sáu mươi tám thì mới biết hắn không có ở đó.

'Boss xuống tầng dưới họp rồi, phu nhân, cô vào trong chờ Phạm tiên sinh nhé.' Lý Triết cũng không ngờ Giang Tâm Đóa sẽ đến công ty tìm Phạm Trọng Nam.

'Lý Triết, lần sau có thể đừng gọi tôi là phu nhân được không?' Với Lý Triết, Giang Tâm Đóa ngược lại cảm thấy không quá gò bó.

Dù sao thì mặc kệ là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, số lần gặp mặt và nói chuyện giữa cô với anh ta so với “phu quân” chính thức của cô nhiều hơn rất nhiều, huống gì có rất nhiều việc của cô đều nhờ anh ta giúp đỡ cả.

'Vậy tôi gọi cô là bà Phạm được không?' Trên mặt Lý Triết vẫn là nụ cười điềm đạm quen thuộc.

Gọi Phạm phu nhân cô nghe không quen, vậy hắn chỉ có thể gọi là “bà Phạm” thôi. Dù sao hiện giờ cô cũng là phu nhân của Boss, gọi Giang tiểu thư đương nhiên là không thích hợp, còn gọi “Tâm Đóa” thì lại càng không được, giữa họ vốn không thân đến mức đó, mà cho dù có thân hắn cũng không thể gọi như vậy được.

Thấy vẻ nghiêm túc của Lý Triết, Giang Tâm Đóa cho dù bất đắc dĩ nhưng cũng biết mình không có cách nào thay đổi anh ta được, lại nhớ tới chuyện của Dung Dung lúc này đều do một tay Lý Triết giúp đỡ, cô nhìn hắn mỉm cười, 'Lý Triết, cám ơn anh về chuyện của Dung Dung!'

'Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.' Nhắc đến Dương đại tiểu thư kia, ý cười trong mắt Lý Triết tan đi ít nhiều nhưng vẫn khách sáo nói.

'Liệu có tăng thêm gánh nặng cho anh không?'

'Không đâu.' Không có mới là lạ, mỗi ngày hắn đã mệt như trâu kéo cày giờ lại còn phải tốn ít nhất là nửa giờ để giúp cô tính toán, phân tích, đánh giá cục diện sau đó cho cô biết lúc nào thì nên mua vào, lúc nào thì nên bán ra.

Hôm đó khi hắn gọi điện thoại cho cô, cô còn dám dùng giọng điệu không dám tin chất vấn hắn, 'Anh không phải là Phạm Trọng Nam, tôi sao phải nghe lời anh chứ? Nếu lỗ thì làm thế nào?'

Hừm, nếu như không phải hắn tốt tính, co được duỗi được thì sớm đã phủi mông bỏ đi mặc kệ cô tự sinh tự diệt rồi.

Dám coi thường Lý Triết hắn vậy chẳng phải là coi thường Boss của hắn sao? Tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của học viện thương nghiệp Ivy League, từ sau khi tốt nghiệp liền theo chân Phạm Trọng Nam làm việc, năng lực có thể tệ đến mức nào chứ?

Hơn nữa, mỗi ngày sau khi thị trường chứng khoán mở cửa, một đống báo cáo phân tích và số liệu không phải do hắn chỉnh lý lại sau đó trình cho boss để ra quyết định cuối cùng thì còn ai nữa? Chỉ là loại đầu tư cò con như cô, ngay cả biểu đồ intraday còn không biết xem mà còn dám hô to gọi nhỏ với hắn, kiêu căng như vậy chỉ có mỗi Dương đại tiểu thư cô mà thôi.

'Vậy thì tốt rồi. Hôm nào đợi Dung Dung rảnh rỗi, tôi bảo bạn ấy mời anh ăn cơm.'

Lý Triết nghe vậy vội vàng cự tuyệt, 'Không cần đâu, tôi gần đây rất bận, không có thời gian.' Chỉ nói điện thoại mùi thuốc súng đã nặng như thế rồi, giờ còn gặp mặt ăn cơm với nhau, chỉ sợ Lý Triết hắn không có phúc hưởng.

'Không sao đâu, sau này vẫn còn cơ hội...' Giang Tâm Đóa không ngờ là Lý Triết lại bận rộn đến mức này.

Hắn không cần loại cơ hội này! Lý Triết thầm nghĩ.

'Cô vào văn phòng đợi một lát, chắc Boss còn họp khoảng hai mươi phút nữa mới xong.' Lý Triết liếc nhìn đồng hồ nơi cổ tay rồi nói.

'Được, cám ơn anh.' Đi vào văn phòng của Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa đến bên sofa rộng rãi bằng da thật, ngồi xuống yên lặng chờ đợi.

Thư ký đưa đến một ly cà phê cho cô cùng một đĩa đồ ngọt, chắc là do Lý Triết căn dặn.

Giang Tâm Đóa vừa uống cà phê vừa nhìn một vòng xung quanh gian phòng, căn phòng này xem ra không khác gì mấy so với văn phòng của hắn ở New York, cũng rộng rãi như vậy, cũng chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu như vậy, sau bàn làm việc là một giá sách khổng lồ đầy những sách về tài chính và quản lý, bên góc tường còn có một máy chạy bộ. Chẳng lẽ anh ta vừa làm việc vừa rèn luyện thể lực sao? Một năm anh ta lưu lại đây được mấy ngày đâu chứ?

Giang Tâm Đóa đợi gần nửa giờ, rốt cuộc nghe bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng một nam một nữ đang nói chuyện.

'Lạc thiếu gia, Boss đang họp còn chưa xong, mời ngài đến phòng tiếp khách chờ một lát, được không?' Giọng nữ dịu dàng mà lễ phép nói, chắc là một trong số những thư ký của phòng thư ký bên ngoài rồi.

'Không cần đâu, tôi vào văn phòng của anh ấy đợi.' Giọng người thanh niên, rõ ràng không phải Phạm Trọng Nam cũng không phải Lý Triết nhưng Giang Tâm Đóa cảm thấy hơi quen tai.

'Thực xin lỗi, phu nhân của tổng tài đang ở trong, chỉ sợ hơi bất tiện.' Thư ký không thể không nói ra tình huống thật. Vừa nãy lúc trợ lý Lý rời đi còn đặc biệt dặn dò họ phải cẩn thận chiếu cố vị tổng tài phu nhân kia, không để ai tiến vào quấy nhiễu.

Đứng trước mặt cô lúc này là Lạc thiếu gia, người con trai duy nhất của Lạc Khải, tổng tài của tập đoàn Phạm thị khu vực châu Á Thái Bình Dương và tiểu thư của nhà họ Phạm, Phạm Uyển Viện, cô đã có vinh hạnh được gặp mấy lần, làm sao không biết được chứ?

Nhưng lời dặn dò của trợ lý Lý cô cũng không thể không chấp hành.

Phu nhân của tổng tài? Lạc Tư vừa nghe tới cách xưng hô này lập tức ngẩn người nhưng ngay sau đó hắn trực tiếp đẩy cô thư ký đang đứng chắn trước mặt mình ra, sải bước xông về phía căn phòng đang đóng kín cửa kia, vặn tay nắm rồi đẩy cửa bước vào...

Trên tay Giang Tâm Đóa vẫn đang cầm tách cà phê, cô ngước đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên từ đâu xông vào trong phòng kia, khi nhìn rõ mặt hắn, cô ngẩn người, hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này?

'Thật đúng là...Cô thật đúng là...' Lạc Tư nhìn cô gái mặc chiếc váy màu lam nhạt đang ngồi nơi sofa kia, dường như không có cách nào chấp nhận đây là sự thực, miệng há hốc thật lâu vẫn không nói nên lời.

Tuy rằng trong lòng sớm đã xác định cô ấy là vợ của Frank nhưng khi lần nữa đối diện với cô, đối diện với gương mặt thuần chất Đông phương xinh đẹp kia hắn vẫn không khỏi chấn động và tiếc nuối không thôi.

Từ hôm đó, sau khi rời khỏi bệnh viện hắn đã không có cơ hội gặp lại cô bởi vì người nhà họ Phạm căn bản là không cho hắn vào, mẹ muốn sang đó ăn cơm, hắn cũng định đi theo nhưng nói thế nào mẹ cũng không chịu cho hắn đi cùng.

Hắn tưởng rằng, muốn gặp lại cô chắc là phải đợi đến khi vết thương nơi đầu gối cô khỏi hẳn, đi học lại thì mình mới có cơ hội.

Thật không ngờ cô lại đến Phạm thị!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio