Chương : Gặp lại người quen cũ ()
Quan Mẫn Mẫn ở nhà họ Quan không có địa vị gì đáng nói, cô có thể cùng Sầm Chí Tề yêu đương, đính hôn, thậm chí kết hôn bởi vì Sầm Chí Tề không phải là con trưởng, hôn nhân của con thứ lúc nào cũng không cố kỵ nhiều như con trưởng.
Nhưng Sầm Chí Quyền thì không nên! Hắn là con trưởng, là cháu đích tôn của nhà họ Sầm, hắn cần phải cưới một người vợ có gia thế hơn người để củng cố địa vị người thừa kế của mình.
Năm đó hắn còn chưa chính thức tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, sau lưng còn có một địch thủ không hề thua kém là Sầm Dung Cần lăm le, lúc đó hắn cũng đã nhắc nhở bạn mình rồi nhưng Sầm Chí Quyền hoàn toàn không để vào tai, may mắn chính là hôn sự đó cuối cùng không thành.
Mà hôm nay hắn cũng chỉ mới ngồi vững vị trí kia, nếu khôn khéo thì tuyệt đối không nên để bất cứ điều gì làm bản thân lung lay.
Trong mắt Quan Dĩ Thần, Quan Mẫn Mẫn tuyệt đối là một cô gái ngốc, có thể làm hỏng sự nghiệp của bất kỳ người đàn ông nào.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nghĩ không ra, năm đó tại sao Sầm Chí Quyền lại chọn Quan Mẫn Mẫn?
Dung mạo? Tàm tạm thôi, chỉ có thể xem như thanh tú.
Vóc dáng? Miễn cưỡng chấp nhận.
Trí tuệ? Không đáng nhắc tới.
Gia thế? Còn kém xa.
Những cô gái có điều kiện tương đương xếp hàng vòng quanh Singapore vẫn còn thừa.
Cho dù năm đó hai người bị cha mẹ hai bên bắt gian tại giường thì sao chứ? Nếu như Sầm Chí Quyền không muốn, còn ai có thể ép hắn cưới Quan Mẫn Mẫn? Huống gì thân phận của hai người quá nhạy cảm.
Cho nên lúc này Quan Dĩ Thần thực sự lo lắng Sầm Chí Quyền lại phạm phải sai lầm sáu năm trước. Dù sao nhà họ Quan bây giờ kém xưa nhiều lắm.
Trái với sự lo lắng của Quan Dĩ Thần, Sầm Chí Quyền bình thản hơn nhiều.
Vấn đề của bạn mình, hắn không trả lời mà chỉ đứng lên, 'Thêm một vòng nữa?'
Quan Dĩ Thần xua tay, ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên, cho dù có bơi thêm một vòng nữa thì cũng không thắng được, không bằng để dành thể lực để phát tiết vào chuyện khác.
Ùm một tiếng, Sầm Chí Quyền đã nhảy xuống nước...
Quan Dĩ Thần lần nữa rót cho mình một ly, những gì cần nói hắn đã nói hết rồi, khuyên ngăn nhiều quá không phải là tính cách của hắn hơn nữa cũng không có ý nghĩa.
Một người đàn ông sống đến hơn ba mươi tuổi, định hướng, tính cách, thói quen, quan niệm sống căn bản là đã định hình, cùng một chuyện, người khác không cần nói nhiều.
'Quan tổng, trùng hợp vậy?'
Một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền đến nhưng Quan Dĩ Thần không phản ứng gì.
Người mới đến vóc người cao ngất đĩnh đạc, mái tóc tu bổ chỉnh tề, ngũ quan tuấn nhã, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng anh ta một thân tây trang giày da, xem ra không phải là đến bơi lội.
'Liên tổng, thật sự rất trùng hợp.' Quan Dĩ Thần nhướng mày, 'Đến bơi lội sao?'
Liên Chính Tắc, người phụ trách tập đoàn Á Tín, Á Tín đầu tiên là một ngân hàng tư nhân, lúc truyền đến tay Liên Chính Tắc thì nó đã trở thành một trong những tập đoàn ngân hàng rất có thực lực ở châu Á.
Nhưng, đối với Liên Chính Tắc người nà, Quan Dĩ Thần giao tình cũng không sâu.
Nghe nói trước khi tiếp nhận Á Tín, anh ta ở Bắc Mỹ cũng điều hành một ngân hàng đầu tư có thành tích rất tốt, ánh mắt tinh chuẩn, làm việc quyết đoán, mỗi năm đều khiến cho thành tích của ngân hàng đó nâng lên một bậc.
Giờ quay về tiếp nhận Á Tín, chỉ trong vòng nửa năm đã khiến cho cổ phiếu của Á Tín tăng giá một cách vững vàng, đây là sự thật không thể chối cãi.
'Tôi không mấy hứng thú với chuyện bơi lội, không ngại tôi ngồi xuống cùng uống một ly chứ?' Lúc Liên Chính Tắc nói câu này thì đã ngồi xuống, chủ động lấy một chiếc ly không rót cho mình một ly.
Quan Dĩ Thần cũng không có ý ngăn cản, 'Cứ tự nhiên.'
Thế là, hai người đàn ông, một nằm một ngồi tự uống rượu trong tay mình, không ai mở miệng nói chuyện.
Mười phút sau, Sầm Chí Quyền kết thúc lượt bơi, khi nhìn thấy Liên Chính Tắc trên mặt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, sao người này lại ở đây?
Sầm Chí Quyền nhìn thấy Liên Chính Tắc, Liên Chính Tắc đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, hắn nhàn nhã nâng ly, 'Sầm tổng, không ngại tôi không mời mà đến chứ?'
Sầm Chí Quyền nhếch môi, không nói tiếng nào, nhảy lên bờ, dùng khăn vây quanh người rồi nhìn Quan Dĩ Thần, 'Tôi đi trước.'
Liên Chính Tắc nhún vai, 'Xem ra tôi rất không được hoan nghênh.'
Lần đầu tiên thấy Sầm Chí Quyền ở trước mặt người ngoài cảm xúc lại thay đổi bất thường như vậy, Quan Dĩ Thần rất ngạc nhiên sau đó đặt ly rượu xuống bàn, 'Liên tổng, tôi cũng phải đi rồi, gặp sau nhé.'
Quan Dĩ Thần thay quần áo rồi vội vàng đuổi theo Sầm Chí Quyền, hai người cùng đáp thang máy rời đi.
'Cậu với Liên Chính Tắc...'
Quan Dĩ Thần lười nhác tựa lưng vào tường của thang máy nhìn Sầm Chí Quyền bằng ánh mắt tò mò hỏi.
'Trước đây ở nước ngoài đụng độ có chút không vui.' Sầm Chí Quyền bình thản đáp, rõ ràng là không muốn nói quá nhiều.
Sáng hôm sau, hai cô gái vui vẻ thưởng thức bữa sáng do tiểu Quan tiên sinh phục vụ sau đó thỏa mãn ra cửa, mỗi người một đường.
Vì để phù hợp với hình tượng "quyền tổng giám đốc" của mình, qua sự tư vấn của Sầm Tĩnh Di, hôm nay Quan Mẫn Mẫn vấn mái tóc dài lên, hơn nữa còn cố tình mặc một bộ váy công chức của Channel và đôi giày cao gót, tất cả đều là mượn của Sầm Tĩnh Di.
Cô cao một mét sáu tư, Sầm Tĩnh Di cao một mét bảy, size đương nhiên là khác biệt đôi chút nhưng mặc vào người cũng không đến nỗi, cũng đành vậy thôi, buổi chiều tan tầm có thời gian lại đi chọn mấy bộ vậy.
Đến công ty, Quan Mẫn Mẫn còn chưa kịp tham quan văn phòng của ba mình thì đã bị giám đốc Cao và giám đốc Văn ấn ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu báo cáo công việc.
Hai người báo cáo gần hai giờ đồng hồ, đến cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn chỉ nắm được một điều...
Quan thị Kiến thiết bị mấy mươi ngân hàng lớn nhỏ ở Singapore lần lượt cự tuyệt cho vay, hiện giờ chỉ còn lại hai ngân hàng chưa chính thức trả lời, một là tập đoàn Á Tín, ngân hàng còn lại là Sầm thị.
Đến Sầm thị tìm Sầm Chí Quyền đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói đúng là một sự lựa chọn hết sức bất đắc dĩ, vì vậy hôm nay nghe nói còn một sự lựa chọn khác, cô đương nhiên sẽ chọn Á Tín.
Tuy rằng cô đối với Á Tín có thể nói là hoàn toàn không biết gì.
'Quan tiểu thư, có cần nói trước với Sầm thị một tiếng không?' Giám đốc Cao nghe cô nói muốn liên lạc với người phụ trách của Á Tín thì ngập ngừng một lúc rồi đề nghị.
Quan thị với Á Tín đúng là từng có hợp tác nhưng tin đồn của bên ngoài về Liên Chính Tắc, người phụ trách của Á Tín thì tốt xấu lẫn lộn, theo ông, đi tìm Sầm thị thì có vẻ thỏa đáng hơn.
Dù sao họ cũng chưa thẳng thừng cự tuyệt nghĩa là vẫn còn hy vọng.
'Quan tiểu thư, tôi cũng đồng ý với giám đốc Cao.' Giám đốc Văn cũng lên tiếng.
Quan Mẫn Mẫn biết mình đối với chuyện kinh doanh chỉ là con số không, điều nên làm chính là nghe ý kiến của hai giám đốc nhưng cô thật sự quá nhát gan, không dám đối mặt với Sầm Chí Quyền lại không dám thẳng thừng phản bác hai người bởi vì cô thậc sự không có lý do chính đáng gì đáng nói.
'Vậy chúng tôi cho người liên lạc với Sầm thị hẹn gặp được không?' Giám đốc Cao lần nữa lên tiếng.
'Ờ...' Lúc cô còn đang tiến thoái lưỡng nan thì điện thoại nội bộ vang lên, Quan Mẫn Mẫn vội ấn phím đón nghe...
'Quan tiểu thư, dưới sảnh có một vị xưng là Liên Chính Tắc của tập đoàn Á Tín nói có chuyện muốn bàn với cô, xin hỏi cô có muốn gặp không?'
Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm không thấy, gặp được không mất chút công phu? Còn không phải là thế này sao?
Liên Chính Tắc đến gặp đối với Quan Mẫn Mẫn mà nói, thực sự là quá đúng lức.
Cho dù giám đốc Cao và giám đốc Văn đều muốn cô đi gặp Sầm thị trước nhưng Liên tổng người ta đã đến tận nơi, trước khi Sầm thị tỏ rõ lập trường, họ vẫn nên kính cẩn đón tiếp Liên Chính Tắc thì hơn.
Vì để tỏ rõ thành ý, Quan Mẫn Mẫn và hai giám đốc đích thân đến cửa thang máy đón người.
Khoảnh khắc mà cửa thang máy mở ra đó, Quan Mẫn Mẫn thực sự cho là mình hoa mắt...
'Anh Ken? Anh...sao anh lại ở đây?' Gương mặt tươi cười của Quan Mẫn Mẫn vụt cứng lại khi nhìn thấy người vừa bước ra, 'Chẳng lẽ anh...anh là Liên Chính Tắc, tổng tài của tập đoàn Á Tín?'
Liên Chính Tắc đưa tay sờ đầu cô, nhìn cô gái ăn mặc đoan chính trước mặt, trong giọng nói không giấu được ý cười, 'Mẫn Mẫn, lần trước chúng ta gặp mặt chỉ cách đây hơn một tháng, giờ đã không nhận ra anh rồi sao?'
Quan Mẫn Mẫn thế nào cũng không ngờ tổng tài của tập đoàn Á Tín lại là anh Ken.
Ken là một người bạn mà ba năm trước, trong một lần đến thăm cô và con trai Sầm Chí Tề dẫn theo, giới thiệu là bạn hắn, từ đó về sau cô cứ gọi hắn là anh Ken.
Tính của anh Ken rất sáng sủa, dễ thân cận, nói chuyện với cô hay con trai đều rất hợp. Từ sau lần đó, anh Ken mỗi lần đến Melbourne đều ghé thăm cô. Cô trước giờ cũng chưa từng hỏi đến tên thật và gia thế bối cảnh của anh ta, thật không ngờ anh Ken lại là người phụ trách của Á Tín.
Biết hai người là người quen cũ, hai vị giám đốc cuối cùng cũng yên tâm, đưa khách vào văn phòng tổng tài xong thì cáo từ lui xuống.