Độc Gia Sủng Thê P1

chương 137: vận đào hoa của boss (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Vận đào hoa của boss ()

Sầm Dung Cần vừa tắm xong bước ra, đầu tóc còn chưa lau, đi thẳng đến quầy rượu lấy ra một chai rượu đỏ, rót cho mình một ly rồi mới từ tốn bước đến bên sofa gần cửa sổ ngồi xuống.

Dưới ánh đèn mờ tối, dung mạo nho nhã tuấn mỹ của người đàn ông như phủ thêm một tia thần bí mị hoặc.

Vừa uống rượu, thuận tiện cầm lấy điện thoại lên, ngón tay mới vừa trượt thì vào thẳng nhóm liên lạc...

Chỉ có điều, nhìn cả ngàn lời bình luận, hắn không có tâm tình xem chút nào, đang định lui ra thì tấm ảnh cực chói mắt kia đập vào trong mắt...

Thế là, mất gần mười phút tìm hiểu nguồn cơn gốc ngọn.

Anh ta, vì cô gái kia mà làm tới bước này, hắn còn gì để nói chứ?

Nơi ngực, một cơn đau nhói lặng lẽ lan ra khiến bàn tay đang cầm ly rượu của hắn nghiêng đi, số rượu còn chưa uống hết vì thế mà vãi đầy trên tấm áo choàng tắm trắng tinh của hắn.

Một vài giọt rượu đỏ thẫm, cũng giống máu từ vết thương không thể nhìn thấy trong tim hắn chảy ra...

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Hít thở sâu! Lại hít thở sâu...

Một phút sau, hắn từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhìn lại điện thoại một lần, không thèm để ý đến vô số những tin nhắn trong nhóm, đem bức ảnh mà mọi người đang điên cuồng truyền nhau kia lưu lại sau đó offline.

Trong nhóm liên lạc, hắn chưa từng có bất kỳ phát ngôn nào, cũng không thường online, lúc đầu sở dĩ gia nhập nhóm là bởi vì anh ta cũng ở trong nhóm nhưng bây giờ...

Anh ta không còn trong nhóm nữa, hắn cũng không lưu luyến cái nhóm này làm gì.

Hai cô gái ăn xong khoai tây chiên cũng chưa vội lên lầu, mỗi người cầm một chiếc điện thoại hào hứng nhắn tin, hào hứng cực kỳ, mãi đến khi đại boss xuống lầu bắt người mới chịu thôi.

'Anh lên lâu như vậy rồi sao còn chưa tắm?' Quan tiểu thư khó hiểu nhìn người đàn ông vừa cởi áo sơ mi vừa đi về phía phòng tắm hỏi.

'Đợi em lên.' Người đàn ông không quay đầu lại trả lời.

Đợi cô lên làm gì chứ? Chẳng lẽ muốn ở trong phòng tắm ăn cô sao?

Nhớ tới đoạn đối thoại vừa nãy ở nhà bếp, Quan tiểu thư vừa khẩn trương vừa có chút chờ mong nhưng đồng thời cũng hơi sợ, sợ chơi high quá ngày mai lại không dậy nổi.

'Nhanh qua đây giúp anh tẩy đi mùi khói dầu trên người.' Đại boss ở bên trong giục.

Không phải muốn tắm chung sao? Sao giờ biến thành hầu hạ hắn tắm thế này?

Quan tiểu thư ngoan ngoãn bước vào mà vị đại boss nào đó đã bước vào bồn tắm đầy nước nóng, thoải mái nằm xuống.

'Tổng tài đại nhân, nghe nói tắm kiểu Thái Lan rất thú vị phải không?' Quan tiểu thư vừa ngồi xuống bên mép bồn vừa đưa tay vọc nước.

'Em biết sao?' Đại boss nhướng mày chất vấn với vẻ không vui, 'Học ở đâu vậy?'

'Em nào có biết, chỉ nghe nói vậy thôi.' Quan tiểu thư bắt đầu phát huy trí tưởng tượng, 'Nghe nói đàn ông các anh thường đi xã giao, thường chơi cái này, anh có từng chơi thử chưa?'

'Muốn thử?'

Quan tiểu trư ngoan ngoãn gật đầu.

'Vào đây, anh dạy em chơi.' Đại boss đưa tay kéo cô gái đang ngồi bên mép bồn tắm vào trong, bắt đầu dạy cô nàng tò mò nào đó tắm kiểu Thái là thế nào.

Chơi đến cuối, Quan tiểu thư khóc lóc năn nỉ, hối hận muốn chết được, sau này tuyệt đối không thể tò mò như vậy được.

Tò mò đôi khi phải trả giá!

Ngày hôm sau, Quan trợ lý còn đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị đại boss gọi dậy, giống như chăm con gái vậy chọn quần áo rồi mặc từng món cho cô, ôm đi đánh răng rửa mặt rồi lại ôm ra cửa.

Một màn này khiến Sầm Tĩnh Di chứng kiến mà đờ cả người, nửa ngày miệng cũng không khép lại được.

'Cô út, há miệng như vậy thật khó coi!' Quan Cảnh Duệ đã ăn mặc chỉnh tề ôm con Xù đứng bên cạnh cô, lơ đễnh nói.

'Quan Cảnh Duệ, con dám nói cô khó coi?' Trước giờ thích đẹp nghe chê đại tiểu thư lập tức xù lông nhưng vẫn kịp thời khép miệng lại.

Cô sở dĩ há miệng to như vậy còn không phải là vì cặp ba mẹ quá sức tưởng tượng của cậu sao?

Thật sự quá đáng tiếc, vừa nãy cô bởi vì quá chấn động mà quên chụp hình mất rồi, bằng không lại có thể ở trong nhóm tung thêm ảnh của anh hai, tung một lần thì có thêm người mời ăn cơm, đưa quà, rất có lời.

Nếu như bởi vì thực sự không muốn ở nhà nhìn sắc mặt của lão gia tử, cô nhất định mỗi ngày đều mò đến biệt thự của anh hai chụp ảnh bán kiếm tiền cũng được.

'Phụ nữ tức giận rất mau già.' Quan Cảnh Duệ lắc lắc đầu, 'Cô út, cô còn chưa gả đi được đó.

'Quan Cảnh Duệ!' Sầm đại tiểu thư tức giận thật sự, mới sáng sớm hết nói cô xấu lại nói cô già? Thậm chí còn ám thị cô không có đàn ông muốn, cô đưa tay véo lỗ tai thằng bé, truy hỏi, 'Con nói vậy là có ý gì?'

Thằng nhóc này không biết phụ nữ để ý nhất là những chuyện này sao?

'Cô út, đừng hung dữ như vậy, như vậy thật sự không có đàn ông nào muốn đâu.' Quan Cảnh Duệ đánh vào cổ tay cô, tuy rằng lực đạo không nặng nhưng cậu ghét nhất là người ta véo lỗ tai mình, 'Thả tay ra!'

'Nếu cô không gả đi được thì ăn vạ ở đây, sau này con nuôi cô!' Ý kiến này nói ra nghe cũng không tồi nha.

Nghĩ kỹ thằng nhóc này sau này nhất định có thể từ chỗ lão gia tử, đại boss thừa kế không ít gia sản, chỉ cần nó chịu lấy ra một chút nuôi cô, vậy cũng đủ cô dưỡng già rồi.

'Con nuôi Quan tiểu thư đã rất cực khổ rồi, còn con Xù, con Xù con nữa...' Tiểu Quan tiên sinh đưa mấy ngón tay ngắn cũn lên đếm.

'Cô mặc kệ, cô cũng muốn con nuôi cô!' Sầm tiểu thư quyết định ăn vạ đứa cháu. Hừm, thằng nhóc này, uổng công cô mấy tháng nay chăm sóc nó như vậy, vậy mà muốn nó nuôi một chút cũng không được, ngẫm lại địa vị của cô còn không bằng một con chó, quả thực là...

'Cô út, cô không định tìm một người đàn ông nuôi mình sao?'

'Không cần. Chỉ cần con nuôi là được.'

'Con còn chưa phải đàn ông.'

'Rồi cũng sẽ có một ngày con thành đàn ông thôi.'

Hai người một lớn một nhỏ cộng thêm một con chó đứng ở đầu cầu thang cãi nhau, ngay cả dì Lâm và Sầm lão gia tử vào lúc nào cũng không hay biết.

Đứng ở phòng khách nghe hai cô cháu cãi nhau chừng một phút, lão gia tử không đợi nổi nữa gõ mạnh cây gậy trên tay, 'Mới sáng sớm ồn ào gì vậy?'

Vừa nghe tiếng của lão gia tử, hai người cùng im bặt nhìn xuống, lúc thấy Sầm lão gia tử và dì Lâm đứng đó, sắc mặt Sầm Tĩnh Di chợt biến.

Ngược lại cậu nhóc thì ôm con chó hớn hở chạy xuống, nói bằng giọng lấy lòng, 'Ông cố, sao ông lại qua đây?'

Thấy đứa cháu bảo bối như xe lửa xông tới, lão gia tử không khỏi lo lắng, 'Chậm một chút, chậm một chút, chạy nhanh như vậy làm gì? Chẳng lẽ có ai bắt nạt con sao?'

Nói rồi ngước lên nhìn Sầm Tĩnh Di đang rầu rĩ đứng đó, 'Lớn như vậy còn không hiểu chuyện chút nào, suốt ngày cãi nhau với đứa nhỏ còn ra thể thống gì?'

Lão gia tử, ngài bao che như vậy không tốt lắm thì phải?

'Ông cố, con đói bụng quá, chúng ta đi ăn sáng đi.' Tiểu Quan tiên sinh không muốn ở lại đây xem người lớn cãi nhau vì thế một tay ôm chó một tay nắm lấy tay lão gia tử lắc lắc.

'Được, đi ăn sáng.' Lão gia tử bây giờ làm gì có thời gian dạy dỗ Sầm Tĩnh Di, vội vàng cùng đứa cháu bảo bối đi ăn sáng, ăn xong rồi mới có sức mà dạy dỗ chứ.

Mắt thấy một già một trẻ biến mất trước mắt, dì Lâm không đi mà vẫn đứng yên đó.

Hôm nay bà mặc một bộ trang phục đen, sống lưng vẫn thẳng tắp, dù sao cũng chỉ mới tuổi thôi, mái tóc được búi cao vẫn chưa nhìn thấy một sợi bạc, lối trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt càng thêm thanh tú, có thể nhìn ra lúc trẻ cũng là một người đẹp.

Thực ra dì Lâm nhìn không già chút nào, chỉ vì bà luôn ăn mặc kiểu cổ điển lại tối màu nên nhìn hơi già so với tuổi thực nhiều mà thôi.

'Sao bà còn chưa đi?' Sầm Tĩnh Di không khách khí lên tiếng.

'Tĩnh Di...' Dì Lâm gian nan mở miệng, trong giọng nói chừng như mang theo vô tận bất đắc dĩ và chua xót.

'Ở trong cái nhà này, xin gọi tôi là đại tiểu thư.' Sầm Tĩnh Di rất không khách khí nói. Rồi như nghĩ ra chuyện gì, cô lập tức xoay người chạy lên lầu.

Nhìn theo bóng cô, trong mắt dì Lâm như phủ một tầng hơi nước, thở một hơi thật dài rồi xoay người rời đi.

Sầm Tĩnh Di tìm được dì Lâm ở vườn hoa bên ngoài biệt thự. Nghe tiếng cô gọi mình từ phía sau, trên mặt dì thoáng lộ vẻ vui sướng nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ trên tay Sầm Tĩnh Di cùng câu nói của cô thì lòng bà như chìm xuống đáy cốc...

'Thẻ của bà trả lại cho bà. Tôi không cần, không có tiền, tôi xài tiền của ba mẹ tôi.'

Nhét thẻ vào tay dì Lâm lúc này đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì sau đó không chút lưu luyến xoay người đi vào trong biệt thự.

Xem ra sau này vẫn ít về đây thôi, mỗi lần về tâm tình đều tệ hết biết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio