Độc Gia Sủng Thê P1

chương 185: sinh một đứa con của riêng chúng ta (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Sinh một đứa con của riêng chúng ta ()

'Cô tìm tôi có việc gì không?' Quan Mẫn Mẫn chủ động lên tiếng trước. Không có xưng hô, cô cảm thấy gọi một tiếng "mẹ nhỏ" còn ngượng ngùng hơn, mà theo quản gia người hầu gọi là "đại phu nhân" thì quá xa cách, gọi "Tần tiểu thư" thì lại không thích hợp cho nên trực tiếp bỏ qua.

Trên mặt Tần Khiết thoáng lộ nụ cười, đặt tách trà trên tay xuống, 'Cũng không phải chuyện lớn gì.' Nói rồi lấy trong túi xách ra một chiếc hộp tinh xảo đặt trước mặt Quan Mẫn Mẫn, 'Cô với Chí Quyền cũng sắp đính hôn rồi, thân là trưởng bối, tôi cũng phải có chút biểu hiện. Cũng không phải thứ gì quá quý trọng, chúc hai người tân hôn vui vẻ.'

Thì ra là đến tặng quà đính hôn cho cô! Quan Mẫn Mẫn gần đây nhận nhiều quà đến nỗi căn phòng trống trong căn biệt thự nhỏ đã không còn chỗ chất nhưng bất kể thế nào, tấm lòng của người ta cô cũng không tiện cự tuyệt.

Huống gì bản thân cô cũng nói mình là trưởng bối rồi! Cự tuyệt ngay trước mặt trưởng bối thì có chút không nể mặt cho nên bất kể quà là gì cô cũng phải nhận, ít ra nhận rồi xử lý thế nào là chuyện của cô.

'Cám ơn.' Quan Mẫn Mẫn cầm món quà lên, khách sáo nói.

Bầu không khí lại ngưng trọng trở lại...

Hai người vốn không thân, cộng thêm quan hệ rối rắm phức tạp, thực sự không biết nên nói chuyện gì với nhau mới phải. Quan Mẫn Mẫn nghĩ, liệu cô có nên đứng dậy tiễn khách không? Nhưng làm vậy hình như cũng không thích hợp cho lắm, dù sao người ta cũng là đại phu nhân, không phải người ngoài.

'Nghe nói gần đây cô tới công ty giúp đỡ, đã quen việc chưa?' Vẫn là Tần Khiết lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

Cho dù thế nào, cô coi như cũng là chuyên gia nhìn sắc mặt người khác, Quan Mẫn Mẫn không muốn nói chuyện nhiều với cô, chuyện này cô biết nhưng cũng không muốn nhanh như vậy đã bị đuổi về, rất mất mặt.

'Cũng không đến nỗi.'

'Chí Quyền là người cuồng công việc, trước đây hay bây giờ cũng đều như vậy, theo bên cạnh anh ta chắc cực khổ lắm nhỉ?' Tần Khiết nói nghe có vẻ hời họt nhưng lại ngấm ngầm đem sự thân thiết của mình đối với hắn triển lộ ra trước mặt Quan Mẫn Mẫn, 'Trước đây lúc học ở nước ngoài, anh ta thường làm việc đến nửa đêm nửa hôm, có giục thế nào cũng không được, nói nhiều vài câu không chừng còn tức giận nữa.'

Quan Mẫn Mẫn tuy rằng đơn thuần nhưng ở một vài phương diện nào đó thì lại rất nhạy bén, vị đại phu nhân này đang khoe khoang với cô chuyện trước đây đã từng ở bên cạnh Sầm Chí Quyền, rất hiểu hắn chứ gì?

Đều đã gả cho người khác rồi, hơn nữa còn gả cho ba của bạn trai cũ sao cô ta còn không biết xấu hổ nói về chuyện trước đây như không có gì xảy ra vậy?

Không biết xấu hổ cũng không đến nỗi như vậy chứ?

Quan Mẫn Mẫn nghênh đón ánh mắt có chút thâm ý của cô ta, 'Ở bên cạnh anh ấy làm việc thoải mái lắm mà. Anh ấy cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là được rồi. Đại phu nhân, ba Sầm có biết hôm nay cô về đây không?'

Quan Mẫn Mẫn nhắc tới Sầm Húc Sâm là hy vọng cô tự mình hiểu lấy, bằng không cứ tiếp tục không biết xấu hổ như vậy, người xấu mặt là cô ta, không phải cô.

Lấy Sầm Húc Sâm ra áp đảo cô chứ gì? Tần Khiết trong lòng càng thêm giận, trước đây cô cứ luôn nghĩ Quan Mẫn Mẫn là một cô gái không có đầu óc, muốn gây mâu thuẫn giữa cô và Sầm Chí Quyền. Cho dù không thành công, khiến trong lòng cô không thoải mái cô cũng thấy sung sướng.

Nhưng hôm nay xem ra cô cũng không dễ bắt nạt như vậy.

Nhưng mục đích của cô đã đạt rồi, đích thân nói ra chuyện mình và Sầm Chí Quyền từng có quan hệ thân thiết, chỉ cần là phụ nữ chắc đều sẽ để ý tình sử của người đàn ông của mình đúng không? Huống gì sau này cơ hội họ gặp mặt nhau chắc chắn còn nhiều, để cô mỗi lần gặp đều khó chịu một lần, vậy cũng tốt lắm.

'Cô không nhắc tôi suýt nữa đã quên rồi, chiều nay tôi phải theo Húc Sâm đi đánh golf với mấy người bạn, cũng sắp đến giờ rồi, tôi đi trước, có thời gian nói chuyện sau.' Tần Khiết thấy thời cơ thích hợp thì ưu nhã đứng lên cáo từ, Quan Mẫn Mẫn đặt món quà trên tay xuống bàn rồi cũng đứng dậy, 'Đại phu nhân, để tôi tiễn cô.'

'Không cần đâu, người một nhà không cần khách sáo như vậy.'

'Cần chứ.' Ai là người một nhà với cô? Quan tiểu thư trong lòng không vui nghĩ.

Quan Mẫn Mẫn và Tần Khiết cùng đi ra khỏi nhà chính.

Lúc đi đến vườn hoa, Quan Mẫn Mẫn ngừng bước, nhìn Tần Khiết đang đi trước mặt mình, 'Cô không cầm cố tình khiêu khích quan hệ của tôi vói anh ấy. Chuyện trước đây giữa hai người tôi vốn không để ý, anh ấy cũng đã nói rõ ràng với tôi lúc đó tại sao lại kết giao với cô. Nếu như anh ấy thực sự còn quan tâm cô dù chỉ một chút thì sao lại im lặng để cô đi làm tình nhân của ba mình? Tần tiểu thư, cô thực sự đánh giá quá thấp ý thức chiếm hữu của đàn ông rồi! Giờ tôi chỉ cần nói nhiều vài câu với người đàn ông khác, anh ấy đã tỏ ý ghen tuông rồi. Cho nên, cô căn bản không cần ở trước mặt tôi nhắc đến những chuyện nhỏ đến không đáng nhắc tới kia giữa hai người nữa. Thay vì nghĩ cách làm sao để tôi khó chịu, chi bằng để tâm tư nghĩ xem làm sao bắt được trái tim của ba Sầm, tránh cho ngày nào đó ông lại nhìn trúng cô gái khác, vậy vị trí đại phu nhân bị đổi ngôi cũng không chừng nha. Cám ơn cô cố ý đến tặng quà đính hôn cho chúng tôi, tạm biệt.'

Quan Mẫn Mẫn nói một hơi xong thoải mái xoay người quay về.

Trước giờ cô không chủ động chọc ai nhưng đừng tưởng ai cũng có thể bắt nạt cô được, cô cũng không thể cứ mãi im lặng không lên tiếng, đúng không?

Vừa nãy không muốn nói thẳng thừng trong phòng khách chỉ vì không muốn để quá nhiều người nghe thấy mà thôi.

Không xem Quan Mẫn Mẫn cô là do ai nuôi lớn? Rất nhiều chuyện cô nhìn rất thấu triệt, hoặc là nói, trong kinh doanh cô không có thiên bẩm nhưng chút trò vặt giữa phụ nữ với phụ nữ, cô xử lý vẫn thừa sức.

Muốn gây mâu thuẫn giữa cô và boss nào có dễ dàng như vậy? Cô cũng đâu có ngốc!

Tần Khiết vẫn là nên dùng chút thông minh lẻ của mình đối phó với ba Sầm thì hay hơn, bằng không ngày nào đó đến lượt cô nàng trẻ trung xinh đẹp nào khác chiếm ngôi, người khóc nhất định là cô ta rồi.

Về tới phòng khác, liếc mắt nhìn thấy hộp quà tinh xảo trên bàn, cô suy nghĩ một chút rồi cầm nó đi vào phòng bếp, nhìn người đầu bếp họ Cao đang quay lưng về phía cô bận rộn, ngọt ngào nói, 'Sư phụ Cao, mấy ngày nay dạy tôi làm bếp chắc là vất vả lắm nhỉ, tặng ông món quà nhỏ coi như chút thành ý.'

Đầu bếp Cao được ưu ái thì giật mình, thiếu phu nhân đích thân tặng quà, sao có thể không nhận chứ?

Tần Khiết ôm một bụng cơn tức rời đi, ngồi trên xe trực tiếp gọi điện thoại cho Sầm Húc Sâm.

Từ khi hai người đăng ký, ông gần như rất ít khi quay về căn họ của họ ở bên ngoài, so với trước đây khi cô chưa gả cho ông căn bản không có gì khác biệt. Lúc bắt đầu, ông lấy lý do cô mới sẩy thai, thân thể cần được điều dưỡng nên không đụng cô, điều này cũng có thể lý giải nhưng giờ cô đã hoàn toàn hồi phục mà ông cũng không đụng cô thì đúng là có vấn đề rồi.

Không nghĩ cũng biết, vị đại gia phong lưu mấy chục năm thành tính sao có thể vì kết hôn với cô mà thay đổi được chứ? Không muốn cô, chắc chắn bên ngoài đã có đối tượng khác rồi.

Lời Quan Mẫn Mẫn nói có thể là vì chọc tức cô nhưng đúng là cô nên đặt nhiều tâm tư hơn trên người ông mới phải, tốt nhất là có thể sinh cho ông một đứa con, tốt hơn nữa là con trai, vậy mới hy vọng củng cố địa vị của cô ở nhà họ Sầm. Bất kể thế nào, cô thật vất vả mới trèo lên được cái ghế này, nói thế nào cũng phải giữ vững nó, không thể để cho người khác xem cô như trò hề!

Chỉ có điều, ông ngay cả quay về còn ít khi, một mình cô làm sao sinh con?

Lúc xe lái ra khuôn viên nhà họ Sầm, cô lấy điện thoại ra gọi cho ông...

Đầu bên kia đổ chuông thật lâu cũng không có ai nghe, tâm tư của cô cũng bắt đầu nóng nảy lên, không biết ông đang ở đâu, bận việc gì?

Còn có chuyện nào bi đát hơn nữa không? Thân là vợ người ta mà lại không biết chồng mình đang ở đâu, đi với ai, làm gì?

Nghĩ lại năm đó, người vợ đầu của ông cũng là như vậy phải không? Giờ cô rốt cuộc đã lĩnh ngộ được cảm giác đó là thế nào rồi.

Nhưng cô không cần phải áy náy, cuộc đời này vốn là như thế, ai có năng lực có thủ đoạn thì thành công thôi, bất kể là sự nghiệp hay là hôn nhân đều vậy, mà Thích Bội Tư cũng đâu cần sự đồng tình của cô.

Bởi vì li hôn, bà gần như đã vét sạch tài sản của Sầm Húc Sâm để cô một người đến sau căn bản là không hưởng được gì, gả vào nhà hào môn bị nhà chồng coi thường, bao nhiêu người trông chờ nhìn cô thành trò hề!

Nếu như còn không giữ chặt chồng mình để ông cùng cô gái khác nháo chuyện thị phi, vậy cô thực sự không còn mặt mũi gặp người rồi.

Chỉ có điều, điện thoại của ông vẫn luôn không có ai nghe, vậy là ý gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio