Độc Gia Sủng Thê P1

chương 188: món quà khó đỡ của cô nàng phá của (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Món quà khó đỡ của cô nàng phá của ()

Tiểu Quan tiên sinh không biết ôm con Xù vào lúc nào, vào phòng tìm không được người, xoay lại thì thấy cửa phòng thay đồ đang mở, vì vậy đi qua.

Lúc nhìn thấy bộ đồ kia, cậu nhóc không khỏi há hốc mồm, 'Miếng vải rách trên tay mẹ là thứ quỷ gì vậy? Còn chiếc mũ trên đầu mẹ nữa...'

Cái gì mà vải rách chứ? Đó là chế phục đặt riêng để tăng tình thú, hiểu không nhóc con? Quan tiểu thư lấy chiếc mũ trên đầu xuống, cuốn bộ đồ lại nhét vào trong hộp tránh cho làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của con.

'Giấu lại làm gì?' Tiểu Quan tiên sinh đi đến bên cạnh cô, đưa tay giật lấy chiếc hộp Quan tiểu thư giấu trong ngực, nghiên cứu một chút miếng vải rách kia rốt cuộc có gì có thể quyến rũ người khác khiến Quan tiểu thư phải vội vàng giật lại không cho coi.

'Này, đồ của người lớn, con nít không được xem.' Quan Mẫn Mẫn liều chết giữ lấy chiếc hộp.

'Một miếng vải rách thôi mà, làm như con thèm lắm vậy.' Tiểu Quan tiên sinh bĩu môi, ôm con Xù kiêu ngạo rời đi.

Quan Mẫn Mẫn thấy con trai đi rồi, nhét chiếc hộp vào trong tủ rồi vào phòng tắm ngâm nước nóng, thuận tiện nghĩ xem ngày mai boss về làm sao cho hắn một bất ngờ vui vẻ.

Ngoại trừ làm một bàn thức ăn khiến hắn kinh ngạc vạn phần ra, không chừng bộ chế phục mà Tĩnh Di cũng có thể phát huy tác dụng...

Tình cảnh đó, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy máu huyết sục sôi rồi!

Lúc Quan tiểu thư nằm trong bồn tắm tưởng tượng đủ chuyện thì tiểu Quan tiên sinh ôm con Xù đi rồi lại quay lại, nhìn bốn phía không thấy người đâu, vào phòng thay đồ cũng không nhìn thấy chiếc hộp vừa nãy.

Nhưng bằng vào sự hiểu biết của cậu về Quan tiểu thư, muốn tìm thứ gì đúng là dễ như trở bàn tay.

Tùy tiện kéo một cánh cửa tủ thì thứ mà cậu muốn tìm đã xuất hiện trước mắt, Quan Cảnh Duệ hài lòng mỉm cười.

Đặt con Xù xuống, cậu rón rén lấy chiếc hộp ra đặt ở trên sàn, nhanh chóng mỏ nó ra, lấy chiếc mũ cùng miếng vải rách kia ra rồi cầm điện thoại chụp liền mấy tấm sau đó lại cất nó vào hộp đậy nắp đàng hoàng, đặt nó vào vị trí cũ rồi trấn định rời đi.

Lúc Quan tiểu thư bước ra cũng không phát hiện có gì khác thường, chỉ tùy tiện sấy tóc cho khô rồi lên giường cầm điện thoại nói chuyện phiếm với boss.

Còn tiểu Quan tiên sinh về tới phòng mình thì mở máy tính lên, lên mạng trực tiếp tìm đáp án.

Gần đây nhóm liên lạc của nhà họ Sầm náo nhiệt chưa từng có bởi vì ngoài tám chuyện của boss ra, giờ có thêm một nhân vật nhỏ để tám chuyện nữa, thỉnh thoảng lại có tin tức nóng hổi truyền đến, thế là cả nhóm lại sôi sùng sục.

"Miếng vải rách này là thứ quỷ gì vậy? Xin các vị tiền bối cho đáp án." --- Tiểu thiên tài Quan Cảnh Duệ.

"Cháu ngoan, ở đâu có nó vậy?" --- Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện.

"Cháu cưng, học hư rồi nha? Đây có phải thứ ba mẹ cháu chơi không?" --- Giai Di phong hoa tuyệt đại.

"Con trai ngoan, cháu trộm đồ của ba mẹ vậy hình như không tốt lắm nha." – Phong lưu không hạ lưu Tề thiếu

"Này, anh Tề, anh còn mặt mũi gọi nó là con trai sao?" --- Xin gọi tôi là

'Mấy người rốt cuộc có biết đây là gì không? Không biết con đi hỏi người khác." --- Tiểu thiên tài Quan Cảnh Duệ chờ một hồi không thấy có ai nói cho mình biết thứ kia rốt cuộc là gì, đợi lát nữa Quan tiểu thư vào mạng thì hỏng chuyện.

Thấy hỏi vậy, trong nhóm đột nhiên trầm mặc xuống.

"Mọi người không nói cho con biết, con đi hỏi ông cố, con sẽ nói hình này do mọi người gửi cho con." --- Tiểu thiên tài Quan Cảnh Duệ.

Hừm, đám người này suốt ngày cứ xem cậu là con nít, không xuất chiêu làm sao họ biết Quan Cảnh Duệ là ai chứ? Quả nhiên, vì để tránh cho lão gia tử tìm đến hỏi tội, cả đám vội vàng tranh nhau giải thích.

"Cháu ngoan, đồ ăn có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy nha, hay để cha trước của con giải thích cho con thì tốt hơn, dù sao đối với chuyện này, anh ta giỏi nhất." --- Giai Di phong hoa tuyệt thế.

Lúc này không đẩy Tề thiếu gia ra hứng đòn còn đợi lúc nào? Ai bảo người nhiều bạn gái nhất là hắn là gì?

"Này, cái gì gọi là cha trước chứ? Chú chính là chú." --- Phong lưu không hạ lưu Tề thiếu.

Hắn giờ không dám tự xưng là ba nữa, cho dù cộng thêm chữ "trước" cũng không được, bằng không anh hai thực sự sẽ tìm hắn tính sổ, lúc đó cho dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được.

"Rốt cuộc có ai giải đáp hay không? Không cháu đi hỏi ông cố thật đấy." --- Tiểu thiên tài Quan Cảnh Duệ.

Lại nghe họ nói nhảm tiếp, trời sáng chắc cũng chưa hỏi được.

Cả nhóm thấy cậu nhóc không kiên nhẫn rồi thì vội tranh nhau giải thích, chưa tới một phút, thiên tài Quan Cảnh Duệ đã biết miếng vải rách kia rốt cuộc là gì, dùng để làm gì.

"Người lớn các người sao trong đầu chỉ toàn những thứ phế liệu kia vậy?" --- Tiểu thiên tài Quan Cảnh Duệ.

Haizz, những người này, bao gồm cả Quan tiểu thư trong đó, vừa nghĩ tới bộ dạng đứng ở trước gương cười một cách ngốc nghếch như vậy thì cậu bắt đầu cảm thấy đau đầu, thực sự không thể hiểu nổi thế giới người lớn là thế nào.

"Ông nhỏ ơi, cháu còn là một đứa bé, có biết cái gì gọi là tình thú không? Đợi sau khi cháu tuổi, chú họ dẫn cháu đi học hỏi!" --- Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện.

"Trình nhiều chuyện, không được dạy hư trẻ con. Cháu cưng, muộn rồi, uống sữa rồi ngủ đi thôi." --- Phong lưu không hạ lưu Tề thiếu.

Ch dù thế nào, đứa bé này cũng gọi hắn là ba mấy năm, hắn có nghĩa vụ giữ cho thằng bé không xâm nhập vào thế giới người lớn quá sớm.

"Tề thiếu gia, là lúc anh nên đi ngủ thì đúng hơn." --- Giai Di phong hoa tuyệt thế.

Cái tên này gần đây tần suất xuất hiện trong nhóm cao đến bất thường, gần như tối nào cũng có thời gian lên mạng tám chuyện với mọi người, không biết có phải đã đổi tính rồi không, bằng không theo lệ thường, giờ này Tề thiếu gia phải đang cùng bạn gái mới nhất vận động gì đó mới đúng chứ.

"Các người nói chuyện chú ý một chút được không? Ở đây còn trẻ vị thành niên nha. Cẩn thận em đi mách với anh hai." --- Lục thiếu mập mạp.

"Làm ơn đừng giả bộ đàng hoàng nữa! Chuyện gì nên biết không nên biết, thiên tài như cháu đều biết cả, nói cho mọi người..." ---- Tiểu Quan tiên sinh bắt đầu rất không cốt khí đem chuyện lần trước Quan tiểu thư và đại boss ở trong thư phòng chơi rất high kia kể hết ra --- vừa kể xong thì trong nhóm lại bắt đầu sôi sùng sục.

Chuyện phòng the của boss với Quan tiểu thư nha, không tám một chút thật có lỗi với bản thân.

Nhưng tình cảnh này lại để con nít nhìn thấy, anh hai có phải quá không cẩn thận rồi không? Haizz.

Mà lúc này đang mải mê tám chuyện với đại boss, Quan tiểu thư hoàn toàn không ý thức được chút chuyện tình thú của mình đã bị con trai bán đứng hết rồi.

Sáng hôm sau, Quan tiểu thư đích thân ra sân bay đón boss.

Mỗi lần cách biệt đều khiến người ta có chút không chờ đợi nổi...

Vừa mới ngồi vào xe, đại boss đã ấn nút nâng vách ngăn lên, kéo cô nàng tiểu trư mà hắn ngày đêm mong nhớ kia vào lòng phóng túng hôn...

Quan tiểu trư cũng nhớ hắn rất nhiều, ngoan ngoãn rúc trong lồng ngực dày rộng của hắn, hai tay vòng qua cổ hắn ngửa cổ đón nhận nụ hôn của hắn, nhiệt tình đáp trả...

Nhiệt độ trong xe nóng dần lên, không gian rộng rãi trong xe cũng trở nên chật hẹp --- không biết từ lúc nào, đôi chân thon dài của Quan tiểu thư đã vòng qua thắt lưng tinh tráng của người đàn ông, thậm chí có chút cấp thiết...

Lúc hắn kết thúc nụ hôn, cô có chút bất mãn hừ nhỏ, chủ động lần nữa dâng lên đôi môi...

'Vội vậy sao...' Người đàn ông mặc cô hôn mình một cách chẳng theo chương pháp gì, cổ họng bật ra một tiếng cười trầm thấp.

Xem ra mấy ngày hắn đi, tiểu trư nhà hắn đã đói lắm rồi.

'Ừm, còn muốn hôn...' Mình hôn hắn, thế nào cũng không tìm được loại cảm giác đó.

Nghe yêu cầu như vậy, hắn sao có thể không đáp ứng chứ? Thế là, tiếp tục hôn, tiếp tục hôn...

Khi xe rốt cuộc về đến nhà lớn họ Sầm, y phục trên người Quan tiểu thư đã có chút hỗn độn, gương mặt thanh tú toát ra một vẻ diễm lệ khiến người ta không muốn suy nghĩ lung tung cũng khó mà đôi môi bị hôn đến sưng đỏ kia có chút không thể gặp người, xem ra quả thực nụ hôn đó có chút kịch liệt.

Lúc hai người nắm tay nhau cùng về căn biệt thự nhỏ, bước chân của Quan tiểu thư đã có chút phù phiếm.

Về tới nhà chuyện đầu tiên đương nhiên là về phòng ngủ chính trên lầu, làm chuyện chuyện mà cả hai đều chờ mong đã lâu.

Rất điên cuồng, rất phóng túng cả một buổi chiều, hai người nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Nếu như không phải tiểu Quan tiên sinh đến đạp cửa, hai người vẫn còn ngủ say chưa muốn tỉnh.

Vốn định làm một bàn thức ăn ngon để boss ngạc nhiên nhưng tay chân đều vô lực, buổi tối vẫn phải nhờ phòng bếp của nhà lớn đưa thức ăn đến.

'Tại anh hết đó.' Quan tiểu thư uống xong canh thì lườm người đàn ông vẻ mặt thỏa mãn kia.

Thật sự không công bằng, tại sao mỗi lần người ra sức đều là hắn nhưng người mệt đến không nhấc tay nổi lại là cô chứ? Phần quà mà Tĩnh Di tặng cô còn chưa có cơ hội mặc thử xem hiệu quả thế nào nữa.

Nhưng không có nó đã mệt thế này rồi, có thêm nó nữa, chẳng phải ngay cả ngồi ăn cũng không có sức sao?

Vừa nghĩ tới có khả năng này, Quan tiểu thư lại có chút do dự, bộ chế phục đó có lẽ nên tạm thời cất vào không dùng tới! Nhưng cô tò mò chết đi được, không biết phản ứng của hắn thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio