Chương : Một mình gặp boss bàn công sự ()
Đưa mắt nhìn theo hai người đi vào Sầm thị, Sầm Chí Tề xoay người rời đi, vừa khéo lại đụng mặt Quan Dĩ Thần và Quan Viện Viện cũng đến tham dự cuộc họp đang đi vào.
Sầm Chí Tề nhìn Quan Dĩ Thần chào một câu rồi dời mắt sang Quan Viện Viện nãy giờ vẫn không thèm nhìn hắn một lần, 'Đã lâu không gặp, Viện Viện.'
Đối với Sầm Chí Tề, hai anh em họ Quan vốn không muốn để ý, nhất là Quan Viện Viện, câu chào của Sầm Chí Tề cô làm như không nghe thấy, 'Anh, sắp đến giờ họp rồi, đi thôi.'
'Quan Viện Viện, đợi đã.' Sầm Chí Tề tiến lên mấy bước, chắn trước mặt hai người.
'Chí Tề, cậu có chuyện gì?' Người lên tiếng là Quan Dĩ Thần. Hắn không cho rằng Sầm thiếu gia và em gái mình có chuyện gì cần nói với nhau, giao tình giữa bọn họ không phải chỉ hạn chế ở mức quen biết thôi sao?
'Em có mấy câu muốn nói riêng với Viện Viện, được không?'
Quan Dĩ Thần nhìn Sầm Chí Tề một cái rồi lại nhìn sang cô em gái mặt không chút biểu cảm của mình, gật nhẹ đầu rồi xoay người đi trước.
Quan Viện Viện lẳng lặng đứng đó chờ Sầm Chí Tề lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rơi trên người hắn.
Sầm Chí Tề đến gần cô nhưng Quan Viện Viện vô thức lùi lại một bước, thấy vậy hắn dừng lại, đầu hơi cúi xuống thấp giọng nói, 'Quần lót của em anh đã giặt sạch sẽ, lúc nào muốn lấy cũng được.'
Nói rồi khóe môi hắn lộ ra nụ cười như có như không, lưu lại Quan Viện Viện đứng đó, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Quỷ hạ lưu không biết xấu hổ, một chiếc quần lót nữ mà lưu lại mấy năm trời, giờ còn dám không biết xấu hổ nói ra. Đúng là điên mà!
Trong căn phòng họp lớn có thể chứa trên trăm người của Sầm thị Thương nghiệp, quanh chiếc bàn họp hình bầu dục dài đã ngồi đầy đại biểu của gần hai mươi công ty đến để trình bản kế hoạch.
Lúc Quan Mẫn Mẫn và Liên Chính Tắc tiến vào, phản ứng đầu tiên của những người cùng ngành là ngạc nhiên sau đó hướng họ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Còn chưa kịp ngồi xuống thì cửa phòng họp lần nữa bị đẩy ra, tất cả mọi người đều nhìn sang, vốn tưởng rằng đại boss đến, không ngờ lại là hai anh em họ Quan.
Lúc này đây, bắt đầu có chút kịch tính rồi.
Phạm Nhã Quốc tế của Quan Dĩ Thần và Quan thị Kiến thiết vốn là người cùng một nhà, giờ người một nhà chia hai mà giờ này, hai nửa kia đều đến tham dự cuộc họp, không biết bên nào sẽ thắng đây?
Quan Dĩ Thần quét mắt một vòng quanh căn phòng rồi mặt không chút biểu cảm kéo Quan Viện Viện đi về vị trí gần chiếc ghế chủ tọa cuộc họp nhất.
Hai anh em họ Quan không chủ động chào hỏi cô, Quan Mẫn Mẫn đương nhiên cũng không có khả năng lên tiếng chào hỏi hai người trong tình huống như vậy, theo chân Liên Chính Tắc cô ngồi xuống nhưng ánh mắt thi thoảng lén liếc về phía hai anh em họ Quan đang ngồi cách đó không xa, nói chính xác hơn, mục tiêu của cô là Quan Viện Viện.
Nghe mẹ nói năm ngoái chị ấy đã lấy xong học vị thạc sĩ ở đại học Haward, sau khi về nước thì bắt đầu làm việc bên cạnh anh hai từ đó đến giờ, đảm nhiệm chức vụ cố vấn tài chính của Quan thị Kiến thiết, phụ trách quản lý tài vụ của Quan thị và điều tiết nguồn vốn đầu tư đồng thời cùng các vị quản lý cấp cao quyết định tất cả các quyết sách quan trọng.
Sau khi cùng anh hai rời khỏi Quan thị, chắc là chị ấy cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong công ty anh hai.
Trái với Quan Mẫn Mẫn, hai anh em họ Quan từ lúc vào chưa một lần nhìn qua Quan Mẫn Mẫn, hai người lẳng lặng ngồi đó, vẻ mặt lãnh đạm.
Những người phụ trách của mười mấy công ty còn lại tuy rằng vẫn đang đợi Sầm Chí Quyền nhưng trong quá trình đó, ánh mắt của tất cả mọi người thi thoảng lại trượt từ hai anh em họ Quan sang Quan Mẫn Mẫn...
Quả nhiên không phải anh em cùng cha cùng mẹ, chỉ nhìn vẻ ngoài không thì đã thấy khác xa như vậy, Quan Dĩ Thần ngũ quan tuấn lãng, khí chất vượt trội, tràn đầy nam nhân vị, nếu có điểm trừ họa chăng là vì ánh mắt thâm trầm luôn toát ra một vẻ xa cách và ác liệt khiến người ta không dám nhìn thẳng còn Quan Viện Viện cũng có dung mạo xuất chúng, lãnh diễm cao ngạo, ánh mắt lạnh mạc và xa cách, gương mặt lạnh như băng sương.
Nhưng Quan Mẫn Mẫn, người đang ngồi ở vị trí cuối cùng thì lại tươi tắn thanh thuần, trên mặt mang theo một vẻ khẩn trương khó giấu, nếu muốn so sánh với người mẹ nổi tiếng bởi vì xinh đẹp mà thành công ngồi lên ghế phu nhân nhà họ Quan của mình, quả thực là cách quá xa.
Quan hệ phức tạp của ba người, cộng thêm chuyện riêng của Quan tiểu thư và Sầm tổng, không biết đợi đến khi Boss vào đây, cục diện sẽ trở thành thế nào.
Ai nói đàn ông không nhiều chuyện? Chỉ là họ khéo giấu hơn phụ nữ mà thôi!
Ai nấy đang đuổi theo những suy nghĩ riêng thì cửa phòng họp lần nữa mở ra, Sầm Chí Quyền cao lớn đĩnh đạc trong bộ tây trang màu đen cắt may thủ công tinh xảo bước vào, sau lưng là trợ lý riêng của hắn.
Gật đầu coi như chào hỏi những người trong phòng rồi hắn tiến thẳng đến ghế chủ trì, tuyên bố cuộc họp chính thức bắt đầu.
Quan Mẫn Mẫn liếc hắn một cái, trong lòng như xưa không giấu được khẩn trương nhưng thấy hắn không nhìn về phía mình nên trái tim thắc thỏm cũng dần an tĩnh lại.
Người đầu tiên tiến lên đệ trình bản kế hoạch là Quan Viện Viện. Cô một thân váy công sở màu trắng ngà, bên ngoài là áo khoác nhỏ màu cà phê, toàn thân toát lên một vẻ giỏi giang và sạch sẽ.
Đứng trước màn hình lớn chuẩn bị trình bày bản kế hoạch, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của đám đông phía dưới cô vẫn không chút nao núng, dùng giọng điệu và tư thái hoàn mỹ nhất trình bày một cách xuất sắc bản kế hoạch của Phạm Nhã Quốc tế...
Cô dùng thực lực nói cho tất cả mọi người ở đây, hai tấm bằng thạc sĩ quản lý tài chính và quản lý công thương ở đại học Haward mà Quan Viện Viện cô có được là bằng chân tài thực học mà có.
Cô không chỉ là một cao thủ về quản lý tài chính mà đối với xây dựng đề án, khai thác thị trường cũng cực kỳ giỏi giang.
Khi phần trình bày của Quan Viện Viện kết thúc, ngay cả người trước giờ rất hiếm khi khen ai là Sầm Chí Quyền cũng không nhịn được nhìn sang Quan Dĩ Thần mấy lần, cô em gái này của hắn thật sự rất lợi hại.
Còn Quan Mẫn Mẫn thì nhìn theo từng bước chân ưu nhã của Quan Viện Viện bước xuống bục mà cảm thán vô cùng, tuy rằng Quan thị Kiến thiết cũng phí rất nhiều tâm huyết làm ra bản kế hoạch nhưng cô không biết đợi lát nữa lúc cô lên bục trình bày có thể nói ra được bằng một phần nhỏ của người chị cùng cha khác mẹ này không nữa...
Cô sợ, cho dù nhìn bản kế hoạch mà đọc cũng chưa chắc đọc đúng, đến lúc đó ở trước mặt nhiều người như vậy mất mặt cũng đành đi, nhưng hại ba mất dự án này thì thật đáng tiếc.
Đối với bản thân mình, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào.
Dưới bàn, một đôi bàn tay ấm áp lặng lẽ vươn ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô mấy cái, Quan Mẫn Mẫn hơi nghiêng đầu sang thì nhìn thấy nụ cười trên môi Liên Chính Tắc, hắn dùng khẩu hình nói với cô, 'Đừng lo lắng!'
Cô có chút ngượng ngùng gật nhẹ đầu với hắn.
Sự giao lưu không lời giữa họ chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt nhưng một vị đại boss nào đó lại vừa khéo liếc mắt nhìn sang, thu hết sự hỗ động giữa họ vào trong mắt, bàn tay đang đặt trên bàn vô thức gõ nhẹ một cái, âm thanh đó, rõ ràng là rất nhẹ nhưng gợi lên sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả vị đại biểu của công ty nào đó đang ở trên bục hăng say giới thiệu bản kế hoạch của công ty mình...
Sầm Chí Quyền mặt không đổi sắc lên tiếng, 'Tiếp tục!'
Thế là, tiếp tục...
Quan Mẫn Mẫn không hề hay biết là mình đã bị ai đó bắt quả tang, thản nhiên nắm bút trong tay nguệch ngoạc vẽ gì đó lên giấy...
Một tờ giấy lặng lẽ được đẩy đến bên cạnh, cô liếc nhanh qua, là của Liên Chính Tắc...
'Chán lắm sao?'
Sự chú ý của mọi người đều tập trung nơi người đang đứng trên bục thuyết trình, Quan Mẫn Mẫn cầm lấy mảnh giấy nguệch ngoạc viết, 'Chút chút, hơi buồn ngủ.'
'Tối qua ngủ không ngon sao?'
'Ừ.'
Hai người đang hăng say dùng giấy viết trao đổi thì một tiếng "choang" lớn vang lên khiến Quan Mẫn Mẫn giật mình suýt nữa thì nhảy khỏi ghế.
Là ly nước trước mặt Sầm Chí Quyền không hiểu sao bị ngã còn hắn thì sắc mặt âm trầm lên tiếng, 'Nếu như Quan tiểu thư và Liên tiên sinh có chuyện riêng cần bàn thì xin mời ra ngoài, đừng ở đây ảnh hưởng đến cuộc họp.'
Quan tiểu thư mà Sầm đại boss nhắc tới là ai thì không cần phải nói, đúng không?
Quan Mẫn Mẫn ngượng đến mặt mũi đỏ bừng, 'Thực xin lỗi...'
'Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Thứ hai tuần sau cũng giờ này sẽ công bố kết quả đấu thầu cho mọi người.' Sầm Chí Quyền nói rồi đứng dậy, đẩy ghế bước thẳng ra ngoài.
Cái gì? Cuộc họp kết thúc rồi? Còn chưa đến lượt cô thuyết trình mà? Chắc không phải anh ta muốn ngầm nói cho cô biết, thực ra cô có lên thuyết trình hay không thì cũng không giành được dự án này đấy chứ?
Quan Mẫn Mẫn định lên tiếng gọi nhưng cô phát hiện, mình thế nào cũng không thốt nên lời mà lúc này Liên Chính Tắc đã đứng lên, 'Sầm tổng, không phải phần thuyết trình còn chưa kết thúc sao?'
Bước chân Sầm Chí Quyền chợt khựng lại nhưng đầu không buồn quay lại, 'Nếu như Quan tiểu thư còn muốn tranh thủ giành được dự án này thì đến văn phòng của tôi bàn lại.'
Không thể nghi ngờ, Quan Mẫn Mẫn lần nữa trở thành mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, Sầm đại boss bảo Quan tiểu thư đến văn phòng của mình, đây là lén lút thông đồng sao?