Độc Gia Sủng Thê P1

chương 57: sau này để anh gặp một lần là xé một lần!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Sau này để anh gặp một lần là xé một lần!

'Lúc làm việc có thể gọi tôi là Quan tiểu thư, rời khỏi công ty cứ gọi tôi là Mẫn Mẫn được không?' Nếu như có khả năng, nói không chừng họ sẽ thành bạn bè.

'Cùng cấp trên đi xã giao cũng có thể coi là làm việc mà.' Trang Lâm cười nhẹ, trên má thoáng lộ ra lúm đồng tiền nhìn cực đáng yêu.

'Không nói vậy được. Thôi chúng ta đi ăn gì đi. Lát nữa hẵng chào hỏi những vị đại boss kia.'

Quan Mẫn Mẫn kéo Trang Lâm đến chiếc bàn dài bày đầy những món ăn hấp dẫn, hai cô gái tuổi tác tương đương nhau mỗi người cầm một chiếc dĩa, chọn những món mà mình thích rồi quay về khu nghỉ ngơi.

Đi gần tới nơi bất ngờ sau lưng Quan Mẫn Mẫn vang lên một tiếng "choang" lớn, cô vội quay đầu lại nhìn mới thấy Trang Lâm vốn đang theo sát cô không biết thế nào lại không cẩn thận đụng trúng người, chiếc dĩa trên tay rơi xuống, thức ăn cũng văng ra khắp nơi mà chiếc váy trắng của cô lúc này cũng đã dính đầy dầu mỡ...

'Trang Lâm...' Quan Mẫn Mẫn xoay người định đến bên cạnh cô, cái khoảnh khắc mà cô xoay người đó, khi mà cô nhìn thấy rõ người đàn ông vừa mới đụng vào Trang Lâm đó, chiếc đĩa trên tay suýt nữa cũng rơi xuống...

Anh hai?

Mà lúc này, sắc mặt của Quan Dĩ Thần thực sự rất khó coi!

Mọi người nghe động tĩnh đều nhìn qua, nhân viên phục vụ cũng vội chạy đến giúp họ thu dọn đồng thời quan tâm hỏi han nhưng hai nhân vật chính thì lại không nói một lời, một người ánh mắt lạnh như băng, người kia thì cụp mắt, cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám liếc nhìn một cái...

Những người vây xung quanh chừng như cũng cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, ánh mắt hết dời từ người này đến người kia, không ngừng suy đoán.

Cuối cùng, một phụ nữ trên tay cầm ly rượu đến gần lên tiếng, 'Đây là tiểu thư nhà ai đây? Đụng phải người ta mà không biết nói một tiếng xin lỗi nữa sao?'

Giọng người phụ nữ tràn đầy ngạo mạn và khinh thường.

'Nhà tôi đó, sao hở?' Quan Mẫn Mẫn tiến đến kéo cánh tay của Trang Lâm, 'Chị đưa em đi nhà vệ sinh.'

'Thì ra là em gái của Quan tổng?' Một người đàn ông thấy Quan Mẫn Mẫn ra mặt thì lên tiếng châm chọc.

Ngược lại, khi Trang Lâm nghe những người khác nói Quan Mẫn Mẫn là em gái của người đàn ông kia, đầu vốn đang cúi gằm vụt ngẩng lên, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt người đàn ông...

'Thực xin lỗi...'

Lời xin lỗi vừa thốt ra, người đàn ông đối diện lại không có chút phản ứng nào xoay người rời đi.

Bóng lưng xa cách mà lạnh lùng của người đàn ông rời đi khiến Trang Lâm chỉ cảm thấy một nỗi chua xót trào dâng trong lòng, rất khổ sở.

'Không cần đâu, em tự đi được rồi.' Trang Lâm uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Quan Mẫn Mẫn, rẽ đám người đi ra ngoài.

Quan Mẫn Mẫn nhìn thấy rõ ràng một tầng hơi nước dâng lên trong mắt cô, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn không đuổi theo.

Chút nhạc đệm này trôi qua rất nhanh, không lâu sau âm nhạc dừng lại, tiếp đó là tiếng của MC thông qua micro truyền khắp đại sảnh.

Nhân vật chính hôm nay là Sầm đại boss, hắn lên bục phát biểu đơn giản mấy câu rồi bước xuống, buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Từng đôi từng cặp dìu nhau ra sàn nhảy đong đưa theo tiếng nhạc, Quan Mẫn Mẫn lại chẳng có tâm tư đâu nghĩ tới chuyện đó, ánh mắt cô cứ luôn hướng về phía cửa nhưng mãi vẫn không thấy Trang Lâm trở lại mà anh cô Quan Dĩ Thần cũng chẳng thấy tăm hơi.

Đang định ra ngoài tìm cô thì một ly rượu đã chắn trước mặt, 'Quan tiểu thư, có nể mặt uống một ly không?'

'Anh Ken...'

Liên Chính Tắc mỉm cười đưa ly rượu cho cô, 'Quan tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.'

Lời khen của hắn là từ tận đáy lòng, ngày thường cô ăn mặc đơn giản lại lười trang điểm, chủ yếu thoải mái là được, lúc đi làm ngay cả son cũng không dùng cho nên tối nay dù cô chỉ trang điểm sơ cũng đủ khiến cô thoạt nhìn khác hẳn ngày thường, chiếc váy màu đen mặc trên người cô càng khiến làn da nổi bật một màu trắng nõn, nhìn cực đáng yêu, cực mê người.

'Anh cũng rất đẹp trai.' Quan Mẫn Mẫn không đón lấy ly rượu, chỉ nhìn hắn cười cười.

'Vậy cô gái xinh đẹp, xin hỏi có muốn cùng anh đẹp trai uống một ly không?' Liên Chính Tắc lần nữa đưa ly rượu trong tay đến trước mặt cô.

Tuy rằng rất không muốn uống rượu nhưng trong loại trường hợp này sao có thể tránh được? Dù sao tối nay chắc cũng chỉ có anh Ken đến mời rượu cô thôi, uống một hai hớp chắc cũng không sao. Nghĩ như vậy, nhưng mới vừa định đón lấy ly rượu thì một bàn tay đàn ông đã trực tiếp chen vào, giật lấy ly rượu.

'Cô ấy không uống được.'

Sầm Chí Quyền thuận tay đặt ly rượu lên chiếc khay trên tay một nhân viên phục vụ gần đó, một tay chuẩn xác bắt lấy tay Quan Mẫn Mẫn, xoay người rời đi.

Nếu như không phải nơi đây là chỗ công cộng, nếu ồn ào sẽ rất khó coi, Liên Chính Tắc thật muốn tiến đến bắt lấy một tay kia của Quan Mẫn Mẫn, xem ai có thể kéo cô về bên cạnh mình.

Liên Chính Tắc nhìn theo bóng hai người đi về phía sàn nhảy, ưu nhã nhấp một ngụm.

Sầm đại boss thật sự ỷ thế hiếp người! Đến cùng là vì thích Quan Mẫn Mẫn hay là vì không muốn bại trong tay hắn?

Nhưng, bất kể anh ta xuất phát từ mục đích gì, giờ Quan Thiệu Hiên ông già kia nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý cho con gái lấy Sầm Chí Quyền.

'Anh muốn đưa em đi đâu?' Quan Mẫn Mẫn không khó khăn gì nhận ra ánh mắt mọi người đều đang dán trên người mình và Sầm Chí Quyền, anh ta có cần kéo cô đi lộ liễu như vậy không?

Đáng ghét thật!

'Khiêu vũ.'

Sầm Chí Quyền nhàn nhạt ném lại hai chữ sau đó cô đã bị hắn cứng rắn kéo vào sàn nhảy, ngay cả quyền cự tuyệt cũng không có mà ngay lúc đó, một chiếc áo vest đã được khoác lên vai cô.

Cô không lạnh, hơn nữa dưới ánh mắt tò mò của mọi người hắn lại có hành vi thân mật như vậy, thật sự là...

Vốn định đưa tay lấy chiếc áo vest xuống nhưng tay Sầm Chí Quyền đã giữ chặt lấy eo cô kéo cô sát về phía mình, vốn mang giày cao gót, một cái kéo kia khiến trọng tâm không vững, cả người không nghiêng không lệch rơi vào lòng hắn...

Không biết do lực kéo hay do khí tức của người đàn ông, Quan Mẫn Mẫn có chút choáng váng!

'Ô...' Cô khe khẽ giãy dụa, cũng không dám có động tác gì quá lớn sợ ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người mình. Thực ra, cho dù cô không nhúc nhích, hai người cũng sớm đã là mục tiêu của mọi người trong đại sảnh này rồi.

'Ai chọn lễ phục cho em vậy?' Hắn cúi đầu ở bên tai cô hỏi nhỏ.

Mặc như vậy đẹp thì có đẹp nhưng lộ vai lộ chân, cũng không phải mặc cho riêng hắn xem.

'Chị Giai Di...' Cô có chút không tự nhiên rụt v ai lại, 'Nóng quá, lấy xuống đi!'

'Không cho lấy xuống.' Hắn ra lệnh, 'Sau này không cho phép mặc những loại y phục lộ vai thế này nữa, váy không cho phép cao hơn đầu gối cm.'

'Tại sao phải nghe lời anh chứ?' Có cần quản rộng đến vậy không? Anh ta nghĩ mình là ai chứ?

'Không nghe lời, anh gặp một lần là xé một lần, hử?' Giọng nói mang theo nồng đậm uy hiếp.

'Anh...' Quan Mẫn Mẫn tức điên lên rồi.

'Còn kêu nữa, anh hôn em.' Hắn bắt đầu dìu cô theo điệu nhạc.

'Anh dám...' Cô ủy khuất nói.

'Còn dám cãi? Là vì muốn anh ở chỗ này hôn em?' Hắn rất thích được đấu võ mồm với cô, đây mới là bản tính thật sự của cô chứ không phải một Quan Mẫn Mẫn suốt ngày cứ trốn tránh hắn.

Ai mà muốn anh ta hôn chứ? Cô rất biết điều im miệng, bước theo chân người đàn ông.

Quan Mẫn Mẫn thực ra không quá biết khiêu vũ nhưng Sầm Chí Quyền dìu cô quá tốt, rất nhiều lần cô đạp trúng chân hắn, thậm chí có không ít lần cố tình đạp thật mạnh nhưng hắn vẫn như không có việc gì, cứ ôm chặt cô không buông.

Một bài lại tiếp một bài, Quan Mẫn Mẫn có chút váng đầu, không biết là mệt hay là vì khí tức của người đàn ông.

'Em mệt rồi!' Cô ngước lên nói, còn hắn thì cúi xuống, nhìn gương mặt thanh lệ của cô gái trong ngực, đáy mắt mang theo ý cười, 'Vậy chúng ta rời khỏi đây trước đi.'

Giống như lúc đầu cứng rắn kéo cô ra sàn nhảy vậy, hắn dẫn cô rời đi cũng đột ngột như vậy. Chỉ có điều, Trang Lâm vẫn chưa quay lại, cô sao có thể đi được?

'Cô thư ký của em lát nữa sẽ có người đưa về, không cần em lo.' Sầm Chí Quyền biết cô đang nghĩ gì, sau khi rời khỏi đại sảnh của buổi tiệc thì dừng bước, quay nhìn cô nói.

'Ai đưa cô ấy về? Anh hai?' Quan Mẫn Mẫn rất tò mò chuyện này.

Sầm Chí Quyền không trả lời mà tiếp tục kéo tay cô đi về phía bãi đỗ xe.

'Rốt cuộc là ai chứ? Không nói em không đi.' Quan Mẫn Mẫn ăn vạ, đứng yên tại chỗ không chịu đi.

Ăn vạ với hắn sao??!

'Muốn biết sao không đi hỏi anh em?'

Chuyện nhà của nhà họ Quan hắn không rõ cho lắm, cũng không muốn xen vào nhưng cũng biết quan hệ giữa Mẫn Mẫn, Quan Dĩ Thần và Quan Viện Viện không tôt, thậm chí có thể nói là rất xấu.

Trước đây hắn không để tâm bởi vì không liên quan đến hắn nhưng bây giờ, tương lai, quan hệ của họ không giống như trước nữa cho nên, hắn muốn tìm hiểu tất cả những gì liên quan đến cô.

Cắt đứt với vợ trước rồi lại cưới vợ hai, sinh con, nếu như ngay cả ở nhà mình còn không được xem trọng, vậy trong mắt người ngoài nhất định càng tệ hại hơn.

Nhưng một khi Quan Mẫn Mẫn cùng hắn định ra quan hệ, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai xem thường cô.

Do ai sinh ra bản thân cô không lựa chọn được, cũng không phải lỗi của cô, không nên chịu sự khinh thị như vậy.

'Không cần.'

Hỏi anh hai cô? Nói đùa gì vậy? Ngày mai đi hỏi Trang Lâm còn dễ hơn.

'Sợ?' Sầm Chí Quyền hỏi dù lòng đã rõ mười mươi.

'Đúng đó.'

'Sợ sao còn dám hỏi dò chuyện riêng của cậu ấy?' Hắn đưa tay vuốt tóc cô, 'Lên xe đi, anh đưa em về nhà.'

'Em...em tự về được rồi.' Nghe Sầm Chí Quyền nói muốn đưa cô về nhà, Quan Mẫn Mẫn theo phản xạ bản năng lập tức cự tuyệt, lỡ như vô tình chạm mặt tiểu Quan tiên sinh thì làm thế nào?

'Lên xe.' Hắn lặp lại một lần.

Hai phút sau, xe chậm rãi lăn bánh hướng về phía căn hộ của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio