Chương : Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ()
Từ nhỏ đến lớn, phủ trên người vầng hào quang tiểu thư nhà họ Sầm, cô bị vây phủ bởi sự giàu có, xe đẹp, nhà đẹp, quần áo đẹp, bên cạnh không bao giờ thiếu người vây quanh, cô thoạt nhìn không thiếu gì cả nhưng từ khi cô hiểu chuyện, ba mẹ chưa từng ôm ấp cô, đối với cô rất tốt nhưng không phải cái loại trìu mến của ba mẹ dành cho con cái, ngoại trừ thỏa mãn vật chất cho cô, không có ai thực sự quan tâm cô sống có vui vẻ không, thực ra cô không cần gì nhiều, một chút ấm áp là đủ rồi.
'Đau lắm sao?'
Giọng ôn nhu của người đàn ông kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở lại, Sầm Tĩnh Di lúc này mới phát hiện mình không biết thế nào lại rơi nước mắt rồi, đưa tay lau lấy...
'Giáo sư Ôn sao lại ở Melbourne?' Cô thu hồi cảm xúc, nhàn nhạt hỏi.
'Mấy ngày nay đến đại học Melbourne tham gia một buổi giao lưu học thuật, ngày mai là về Singapore rồi. Còn em, sao lại có một mình?'
'Buồn chán, đi dạo xung quanh thôi.'
'Có buồn chán đến mấy cũng không nên lấy chính mình ra trút giận.' Hắn chau mày nhìn đôi chân xinh xắn của cô, nhẹ giọng nói, 'Lần sau đi dạo phố nhớ mang giày đế bằng.'
Hai người chia tay đã nhiều năm, cần gì dùng giọng điệu quan tâm như vậy nói chuyện với cô? Nghĩ tới điều này, sắc mặt Sầm Tĩnh Di lạnh xuống, 'Tự em biết chăm sóc cho mình, không cần giáo sư Ôn nhọc lòng.'
Nghe cô xa cách gọi mình là giáo sư Ôn, trong lòng Ôn Nhã Húc ẩn ẩn đau, trước đây cô suốt ngày ở bên tai hắn gọi "Nhã Húc, Nhã Húc", thân thiết biết mấy!
Quả nhiên là không giống ngày xưa, nhưng mặc kệ thế nào, giữa hai người ngoại trừ là bạn trai bạn gái cũ thì còn là bạn học quen biết nhiều năm.
Nhưng nếu như cô đã không muốn có bất kỳ liên hệ nào với hắn, vậy hắn cũng không miễn cưỡng.
'Em tự dán vết thương đi.' Hắn đứng dậy, đặt miếng băng keo cá nhân vào tay cô rồi xoay người đi.
Sầm Tĩnh Di nhìn miếng băng keo trên tay lại nhìn bóng dáng cao gầy đang càng lúc càng xa trong ánh đèn mờ ảo, nỗi cô đơn trong lòng như một cái động đen ngòm, càng lúc càng lớn, không gian trống trải, cõi lòng trống trải khiến cô cảm thấy mình giống như sẽ bị hút vào cái động đen ngòm ấy bất cứ lúc nào.
Mãi đến khi bóng người đàn ông không nhìn thấy nữa cô mới thu hồi tầm mắt, xé băng keo cá nhân cẩn thận dán lên vết thương trên chân...
Cảm giác mát lạnh từ chân truyền đến toàn thân, nước mắt cô bất tri bất giác lại tuôn trào...
Từng giọt từng giọt rơi xuống đất!
Nếu như là trước đây, hắn sớm đã cẩn thận nâng chân cô lên, giúp cô dán băng keo một cách đầy đau lòng nhưng bây giờ...
Mặc dù thái độ lạnh nhạt là do cô cố ý nhưng hắn bỏ cô lại một mình trên con đường xa lạ, ở một đất nước xa lạ mà rời đi như vậy, lòng cô vẫn thấy khổ sở lắm!
Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, đến cuối cùng, không kìm lòng nổi vùi mặt giữa hai gối lớn tiếng khóc rống.
Khóc một cách không kiêng nể gì!
Dù sao cũng có ai biết cô đâu!
Đương nhiên, cũng sẽ không ai lo lắng cho cô.
Hai mươi phút sau, khi Ôn Nhã Húc quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng cô gái vùi mặt giữa hai đầu gối khóc như vậy, bất chấp quan hệ hiện giờ của hai người, bất chấp thái độ lạnh nhạt của cô, chạy vội đến bên cạnh, vòng tay ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, động tác quen thuộc giống như đã từng làm hàng nghìn hàng vạn lần rồi...
'Tĩnh Di, sao lại khóc rồi? Ai bắt nạt em?' Hắn lo lắng vạn phần hỏi.
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Sầm Tĩnh Di ngước đầu lên, sững sờ nhìn gương mặt chỉ cách mình trong gang tấc kia, nhìn sâu vào đôi mắt đầy lo lắng lẫn nhu tình kia để rồi không cách nào dời mắt được nữa.
Lúc này đây, cô không lừa được bản thân, cô không có quên hắn, chưa từng có một ngày quên hắn.
Cho dù xa cách đến mấy, cho dù cố tình tránh né đến mấy nhưng cô không cách nào tiêu trừ hình bóng hắng trong lòng mình.
Trong một đêm như thế này, ở nơi xứ lạ quê người, trên con đường xa lạ, một ước vọng xa vời từ lâu tiềm tàng trong đáy lòng lại trào dâng, cô rất nhớ hắn, nhớ vòng tay của Ôn Nhã Húc, nhớ ánh mắt ôn nhu, nhớ những điều tốt đẹp mà hắn đã mang đến, giờ phút này, cô chỉ muốn hắn có thể đối xử với mình như trước đây, âu yếm, dịu dàng.
'Là do chân đau sao?' Thấy cô mở to đôi mắt còn ướt nước ngơ ngẩn nhìn mình không nói gì, hắn thở dài một tiếng, đưa tay giúp cô lau nước mắt.
Trước giờ cô luôn lạc quan sáng sủa, rất ít khi khóc thương tâm như vậy, ngay cả khi chia tay năm đó cô cũng không khóc. Cho nên, hôm nay khóc dữ dội như vậy chắc thật sự vì chân đau quá.
Trong trí nhớ của hắn, Sầm Tĩnh Di thật sự là một cô tiểu thư sợ đau vô cùng, đau một chút cũng chịu không nổi. Nhưng sợ đau như vậy thế mà khi hai người quen nhau, cô luôn rất thích vào bếp nấu cho hắn ăn, lúc học cắt thức ăn luôn không cẩn thận cắt trúng những ngón tay thon thả nõn nà của mình, hắn đau lòng không muốn cô chịu khổ nhưng cô cứ một mực muốn làm.
Thực ra người không quên được những ký ức ngọt ngào đó đâu chỉ có một mình cô.
Chỉ có điều, có rất nhiều chuyện khi đối mặt với hiện thực, vẫn là có lòng không có sức.
Tiếng nói ôn nhu của người đàn ông như có sức thôi miên, khiến Sầm Tĩnh Di không tự chủ được trầm luân trong đó.
Cô gật đầu, 'Đau quá!' Giọng điệu giống như ủy khuất lại giống như làm nũng.
'Đau chân thôi mà khóc đến vậy sao? Lần sau xem em còn dám mang giày cao gót đi dạo phố không.' Hắn bật cười.
'Em tưởng anh bỏ lại em một mình không lo.' Cô nghẹn ngào nói, ánh mắt ai oán nhìn hắn.
'Sao anh lại bỏ mặc em được?' Cho dù là bạn học bình thường hắn cũng sẽ không bỏ đi mặc kệ huống gì là cô, 'Vừa nãy anh đi mua giày cho em thôi mà.'
Hắn buông cô ra, cầm hộp giày lên...
Thì ra chỉ đi mua giày giúp cô thôi! Sầm Tĩnh Di nhìn hắn cẩn thận lấy giày trong hộp ra, lúc nhìn thấy logo quen thuộc, trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.
Nhãn hiệu này đắt tiền vô cùng, mua một đôi như vậy chắc cũng phải tốn cả tháng lương của hắn rồi.
Trước đây hắn cũng mua giày cho cô nhưng chỉ là những loại giày giá cả vừa phải, cô vẫn mang đi học, đi dạo phố, thậm chí tụ hội bạn bè cũng mang. Mỗi đôi giày mà hắn mua cô đều giữ lại, sau khi chia tay rồi lại không dám mang ra mang, sợ nhìn vật nhớ người.
Hôm nay hắn lại lần nữa giúp cô mua giày, nhưng họ sớm đã không giống trước đây.
'Nào, thử xem có thoải mái không.' Hắn đặt hai chiếc giày trước mặt cô.
'Anh mang cho em.' Cô đột nhiên đưa chân trái ra, ngón chân trắng muốt dưới gió lạnh hơi run rẩy, hắn khựng lại một giây, cuối cùng không nói gì ngồi xổm xuống, giống như trước đây, nắm lấy bàn chân nhỏ lạnh lẽo của cô, dè dặt giúp cô mang giày vào.
'Em ở đâu, anh đưa em về.' Muộn như vậy rồi, đưa cô đến nơi an toàn là chuyện một người đàn ông phải làm.
'Em còn chưa ăn tối!' Sầm Tĩnh Di bật thốt.
'Vậy đi ăn gì đó trước rồi anh đưa em về.' Hắn trả lời.
Sầm Tĩnh Di đứng lên, động đậy chân mấy cái rồi nhìn hắn, 'Chân em đau, đi không nổi.'
Ánh mắt Ôn Nhã Húc hơi tối lại, giọng cũng khàn đi, 'Vậy...anh dìu em đi?'
Phía trước cách khoảng mét có một nhà hàng Trung Quốc, đi đến đó chắc không có vấn đề gì.
'Em tự đi vậy.' Sầm Tĩnh Di rũ hàng mi dài, khom người cầm túi xách lên rồi cất bước. Mỗi bước đều rất chậm, bước một bước ngừng lại một lúc mới bước tiếp bước thứ hai.
Đang lúc cô định bước không biết bước thứ sáu hay thứ bảy gì đó, người đàn ông sau lưng đuổi theo tới, chặn trước mặt, 'Đừng cố gượng, anh cõng em đi.'
Nói rồi hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, bờ lưng rộng rãi đó dưới ánh đèn không hiểu sao lại đặc biệt quen thuộc và ấm áp, hốc mũi cô chua xót vô cùng, suýt nữa lại bắt đầu rơi nước mắt.
Khi lần nữa nằm trên lưng hắn, cô không kìm lòng được vùi mặt thật sâu vào cổ hắn, hít lấy mùi vị tươi mát trên người hắn, thật sự hy vọng con đường này cứ dài mãi, dài mãi...
Hai người cùng ăn cơm, nãy giờ vốn còn kêu đau chân không hiểu sao đột nhiên Sầm Tĩnh Di tiểu thư lại nó không đau nữa, kéo Ôn Nhã Húc đi quán bar uống rượu, nhìn vẻ cô đơn, thất lạc của cô, hắn lần nữa bị nắm mũi kéo đi.
Tửu lượng của Sầm Tĩnh Di rất khá nhưng hôm nay cô uống hơi nhiều, Ôn Nhã Húc sợ cô có chuyện nên mới giật lấy chiếc ly trên tay cô, cô lại nhảy từ trên ghế xuống, giống như một cánh bướm rất nhanh đã hòa vào nhóm người đông đúc trong sàn nhảy.
Trong sàn nhảy rất náo nhiệt, đâu đâu cũng có người, dưới ánh đèn đủ màu chập chờn từ trần nhà chiếu xuống, ánh sáng huyễn hoặc của những ngọn đèn miêu tả sinh động thân hình mạn diệu của cô.
Đám đàn ông trong sàn nhảy đều bởi vì có Sầm Tĩnh Di gia nhập mà nhộn nhạo cả lên, mà cô thì đã sớm cởi áo khoác ra để lộ thân hình hoàn mỹ cùng đôi chân thon dài trong chiếc váy ngắn, dưới ánh đèn càng thêm huyễn hoặc động lòng người...
Cô thản nhiên tiếp nhận ánh mắt quan sát chăm chú từ bốn phương tám hướng phóng tới, thân hình linh động như một con rắn quay cuồng theo tiếng nhạc, phóng túng lắc lư, tư thái yêu kiều, sóng mắt dập dờn như mời gọi khiến tất cả đàn ông có mặt ở đó đều chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, làm sao có thể cùng vưu vật trời sinh này vui vẻ một đêm mà thôi.