Chương : Tâm tư của Quan Dĩ Thần ()
Tâm tư gì?
Quan Dĩ Thần không lập tức trả lời, trầm mặc hồi lâu mới tốt lên một câu, 'Tôi đã từng nghĩ, muốn thử kết hôn với cô ấy!'
Hắn không hiểu lắm về tình yêu, trước giờ chưa từng có kinh nghiệm yêu đương với bất kỳ ai, đến với phụ nữ, đều chỉ để giải tỏa sinh lý.
Cho dù đối với Trang Lâm, lúc ban đầu đúng là cũng vì như vậy.
Chỉ có điều, sau khi giao dịch ba năm kết thúc, hắn vẫn luôn không quên được cô.
Điều hắn không biết là, thì ra từ tình dục đến tình yêu chuyện này không phải không có.
Đầu tiên là khát vọng thân thể cô, sau đó sinh ra khát vọng tâm hồn cô, muốn cô quan tâm mình.
Ngoại trừ cô, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác khao khát như vậy đối với bất kỳ cô gái nào.
Lúc ở Hawaii, trên hôn lễ của Sầm Chí Quyền, khi hắn nhìn cô trong bộ lễ phục phù dâu màu trắng, bộ dạng nhu mì đáng yêu đó khiến hắn không thể không thừa nhận, thực ra hắn thích cô.
Loại cảm giác đó rất xa lạ, rất mờ mịt nhưng lại không khiến người ta chán ghét.
Nhưng người trước giờ chưa từng yêu đương như hắn, căn bản không biết làm sao tiếp xúc với người con gái mình thích, thậm chí, tất cả ý thức và hành động chỉ duy trì giống như trươc đây, khiến cô hết lần này đến lần khác bị tổn thương.
Tối hôm đó, hắn không chỉ làm tổn thương cô, những lời nói lạnh lùng kia tuyệt đối đủ sức tổn thương bất kỳ người nào chứ đừng nói một người yếu đuối nhu mì như cô.
Có một số thứ, đến cuối cùng vẫn không thể quay đầu, những chuyện đã làm, những lời đã nói, còn có... cảm giác đau lòng xa lạ đối với một người.
Ngụm rượu trong miệng Sầm Chí Quyền suýt nữa thì phun ra nếu như hắn không có sức tự chủ kinh người.
Là hắn nghe lầm sao? Dĩ Thần nói muốn kết hôn với Trang Lâm?
Đây là tốc độ gì vậy?
Hắn còn tưởng, ít ra cũng phải yêu đương một thời gian, thỏa mãn ước mơ của tất cả cô gái về tình yêu, bằng không rất khó thu phục lòng người.
Năm đó, hắn vì không hiểu điểm này, tưởng rằng chỉ cần cùng cô gái ngốc kia lên giường thì có thể kê cao gối ngủ ngon, chờ cưới vợ về nhà, đêm đêm có thể làm chú rể.
Ai ngờ, cô dâu tuổi của hắn lại dám đào hôn.
Vì bạn tốt, hắn dùng kinh nghiệm đau đớn của chính mình cảnh cáo tên kia, 'Dĩ Thần, các cô gái bây giờ không phải cậu chịu cho cô ấy một lời hứa hẹn thì người ta sẽ ngoan ngoãn đồng ý theo cậu vào lễ đường đâu.'
'Cậu quen bao nhiêu bạn gái?' Quan Dĩ Thần liếc hắn một cái, nói làm như mình có kinh nghiệm phong phú lắm vậy.'
'Bạn gái không cần nhiều, một là đủ rồi.'
'Tôi với cô ấy không giống như cậu với Mẫn Mẫn.'
'Đàn ông với phụ nữ đến với nhau đều giống nhau cả thôi. Cậu khiến cô ấy cảm nhận được cậu yêu cô ấy, thương cô ấy, bao dung cô ấy, cô ấy mới chịu giao trái tim cho cậu, OK?'
'Lúc nào thì cậu trở thành chuyên gia tình yêu rồi? Biết dùng mấy lời ngon ngọt đó dỗ dành phụ nữ nữa?'
'Quan Dĩ Thần, tôi đối với Mẫn Mẫn trước giờ luôn xuất phát từ nội tâm, tuyệt đối không phải lời ngon tiếng ngọt lừa lọc, dỗ dành. Thực ra, phụ nữ không phức tạp như cậu nghĩ, nhất là cô gái nhu mì đơn thuần như Trang Lâm. Nếu cậu chịu hạ thấp tư thế, nói vài câu dễ nghe, cho dù không dỗ ngọt thì cũng đừng nói những lời khó nghe, còn một điều quan trọng nữa, tuyệt đối tuyệt đối không được nổi nóng, như vậy sẽ làm người ta sợ.'
Sầm Chí Quyền nói một tràng dài, Quan Dĩ Thần lại chẳng đáp lại một tiếng, chỉ đăm đắm nhìn lên trời đêm.
'Rốt cuộc cậu có nghe hay không đấy?'
'Được rồi, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi. Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.'
'Gần đây đang cãi nhau sao?'
'Ừ.'
Không phải cãi nhau mà đã là không thể vãn hồi.
Nhưng hắn không muốn nói.
'Cậu là đàn ông, nói một câu xin lỗi thì thế nào? Phụ nữ rất dễ mềm lòng, trước khi lên đường, nhớ dỗ ngọt cô ấy đấy, tôi cho phép cậu đưa cô ấy đi Pháp, ừm, lấy danh nghĩa công việc, cho cậu có thêm một thư ký, cậu thấy sao?'
'Đừng nhắc nữa.' Quan Dĩ Thần không mấy hào hứng.
Cái gì gọi là đừng nhắc nữa? Còn không phải hắn cố tình tạo cơ hội cho tên kia sao? Vậy mà còn dám bảo hắn đừng nhắc nữa? Đời này hắn chưa từng quan tâm chuyện của ai nhiều như vậy đâu.
'Cậu tự suy nghĩ cho kỹ đi, có phải còn muốn cùng cô ấy nắm tay đi tiếp thì chủ động một chút, hạ thấp tư thế thực ra cũng không khó vậy đâu.' Hắn nói rồi đứng lên, 'Tôi về trước.'
Sầm Chí Quyền đi một lúc lâu rồi Quan Dĩ Thần mới ngồi dậy, đi tắm, thay đồ rồi rời khỏi khách sạn, lái xe thẳng hướng nhà cô.
Mỗi ngày giờ rưỡi, đồng hồ sinh học của Trang Lâm đều khiến cô thức dậy đúng giờ nhưng kỳ lạ là hôm nay, khi cô mở mắt ra, lại sớm hơn thường ngày đến phút.
Nếu như bình thường, cô sẽ nhắm mắt lại ngủ thêm một lúc nhưng hôm nay đột nhiên không muốn ngủ nữa, mở mắt nhìn trần nhà chừng hai phút sau thì ngồi dậy.
'Mẹ, có gì cần con phụ không?'
Làm vệ sinh cá nhân, thay đồ xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, cô vào bếp giúp mẹ làm bữa sáng.
Bao nhiêu năm qua, thân là người phụ nữ chính trong gia đình, bà Trang đã luyện thành tay nghề nấu ăn cực tốt.
Cô nhìn bàn bếp, biết mẹ hôm nay muốn làm sủi cảo tôm nhưng đã làm gần xong rồi.
Bà Trang quay đầu nhìn con gái, 'Sao hôm nay dậy sớm vậy?'
'Ngủ không được.'
'Vậy con nấu sữa đậu nành đi.' Bà Trang chỉ tay về phía máy xay đậu nành.
Trang Lâm nghe lời, cầm lấy chiếc nồi ngày thường dùng nấu sữa ra nhưng lúc đổ sữa ra lại không cẩn thận làm đổ một ít ra ngoài...
'Haiz, Lâm Nhi, sao lại vụng về vậy?'
'Con xin lỗi...' Trang Lâm thở dài một tiếng, lấy khăn lau sạch bàn bếp sau đó bị mẹ đuổi ra ngoài.
Ngồi ở sofa phòng khách, mở tivi lên, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình nhưng tivi nói gì, cô hoàn toàn không nghe vào tai.
Nửa tiếng sau, bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn, bà Lâm gọi con gái qua.
'Lâm Nhi, con gần đây sao vậy? Làm chuyện gì cũng không tập trung, cả người nhìn không có tinh thần gì cả.' Bà Trang nhìn gương mặt tiều tụy của con sau đó dời tầm mắt xuống, muốn nhìn thử xem có còn thấy dấu hôn như hôm nọ nữa không.
Nhưng lộ ra ngoài là chiếc cổ trắng ngần, làm gì còn dấu tích nào.
Đứa nhỏ này rốt cuộc sao vậy?
Hình như từ lúc đến Hawaii dự đám cưới của ông chủ xong thì cả người đều tiều tụy không ít.
Gần đây cô về nhà rất đúng giờ, buổi tối cũng không tăng ca, chắc không phải mệt mỏi vì công việc rồi.
'Đâu có.' Trang Lâm cắn một miếng sủi cảo, lơ đễnh đáp.
'Chia tay với bạn trai?' Bà Trang thế nào cũng không tin con gái mình không có bạn trai.
'Mẹ...' Trang Lâm ngừng lại, mở to mắt nhìn mẹ mình, 'Con nào có thời gian quen bạn trai.'
'Thật không có?'
'Không có!'
'Lâm Nhi, tuổi của con cũng không còn nhỏ, lúc mẹ bằng tuổi con, con đã hai tuổi rồi, nếu như còn chưa có bạn trai, có muốn mẹ...'
Trang Lâm thực sự không muốn nghe nữa!
'Mẹ, con sực nhớ hôm qua còn một phần tư liệu chưa xử lý xong, con đi trước.'
Vì không để mẹ mình nhắc tới nhắc lui chuyện này, Trang Lâm ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn hết thì vội vàng cầm túi xách đi luôn.
Lúc bước hết cầu thang, thấy mẹ không đuổi theo cô mới thoáng yên tâm lại.
Bạn trai...
Một từ mới xa xôi, lạ lẫm làm sao!
Đối với tình yêu, cô đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào.
Nhưng mẹ cứ luôn thích hỏi mấy chuyện này.
Haizz!
Thở dài một tiếng, cô bước ra khỏi chung cư.
Đang định bước về phía trạm xe buýt thường đi, một bóng người đang dựa vào xe hút thuốc khiến bước chân cô khựng lại.
Chiếc túi xách trên tay suýt nữa thì vì quá kinh ngạc mà rơi xuống đất.
Quan Dĩ Thần, sao hắn lại ở đây?
Hôm đó không phải nói hai người không ai nợ ai rồi sao?
Giờ họ không cần gặp lại nữa mới phải chứ?
Trang Lâm nhìn Quan Dĩ Thần, Quan Dĩ Thần cũng nhìn cô, hai người không ai lên tiếng, cứ thế trầm mặc đứng đó.
Không khí trong trẻo buổi sáng bởi vì sự tồn tại của hắn mà trở nên ngột ngạt hơn nhiều.
'Trang Lâm, hôm nay đi làm sớm vậy?'
'A, bạn trai đến đón sao?'
'Không tệ nha.'
Mấy dì mấy thím đi tập thể dục buổi sáng về nhiệt tình hỏi thăm cô, đương nhiên không bỏ qua Quan Dĩ Thần đứng ở gần đó.
Nhìn thế nào cũng giống như đến đón Trang Lâm, nếu không phải bạn trai thì cũng là người theo đuổi.
Nghe mấy dì mấy thím huyên thuyên không ngừng, Trang Lâm quẫn bách giải thích, 'Không phải, con không có bạn trai. Con đi làm trước.'
Trang Lâm giải thích xong, khoác túi xách lên vai bước nhanh về phía trạm xe buýt. Lúc đi ngang qua hắn, hô hấp không tự chủ được dồn dập hẳn lên, đầu cô vẫn một mực cúi thấp, cúi thấp, không dám nhìn người đàn ông một lần nào.
Nếu như bạn bè bình thường cũng không thể làm, vậy cứ làm người xa lạ đi!
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường cực ngắn nhưng cô lại có cảm giác nó rất dài, dài đến nỗi đi hoài cũng không đến được trạm xe buýt.
Mãi đến khi sau khi truyền đến tiếng bước chân, rồi giọng nói quen thuộc gọi tên mình, trái tim cô gần như vọt đến cổ họng, bước chân liền không tự chủ được khựng lại.
Quan Dĩ Thần đi đến trước mặt cô, bóng dáng cao lớn của hắn như vây phủ lấy cô.
'Gần đây việc kinh doanh bên Pháp của công ty phát triển rất nhanh, anh muốn qua bên đó đích thân giám sát, toàn lực tiến quân vào thị trường quốc tế.'
Gọi cô lại xong, hắn đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì.
Tuy rằng công ty hắn và Sầm thị có quan hệ qua lại mật thiết nhưng cô với hắn hoàn toàn không có tiếp xúc về mặt công việc.
Vậy hắn nói câu đó là có ý gì?