Chương : Cô ấy là vợ của con, có ý kiến gì sao? ()
Suốt cả bữa cơm, Sầm Tĩnh Di câu được câu chăng đáp lời lão gia tử nhưng mắt thì cứ liếc về phía bàn của Quan Dĩ Thần.
'Đang nói với con đó, có nghe rõ không?' Lão gia tử bất mãn lườm cô.
Nhìn vẻ mặt và thái độ của nó là biết, những lời ông nói vừa nãy chẳng khác gì gió thoảng qua tai.
'Hả? Cái gì?' Sầm Tĩnh Di nhấp một ngụm rượu đỏ, lại tiếp tục với món ốc của mình, nếu như ngày nào cũng có người mời ăn bữa ăn hoành tráng như vậy, thật sự là tốt quá. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người mời ăn không nên ngoại trừ dặn dò, dạy dỗ ra thì chẳng nói được gì ra hồn như ông lão này.
'Lâm Thục Hoàn, nói lại một lần cho nó nghe.' Lão gia tử không còn kiên nhẫn nữa, nếu ông còn nói tiếp chắc là sẽ nổi nóng mất.
Đứa con gái bất hiếu này!
Nhà họ Sầm sao lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ?
'Ý của lão gia tử là hy vọng cô lúc học ở đây phải nghiêm túc học hành, việc kết giao bạn trai phải cẩn thận một chút.' Dì Lâm cẩn thận tìm từ cho thích hợp sợ chọc giận hai cha con lúc nào cũng có thể hóa thân thành sư tử phun lửa này.
Haizz! Cái thân phận vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng này là nỗi đau cả đời này của bà.
'Chuyện con quen bạn trai cũng muốn quản? Có phải là quản nhiều quá rồi không?'
'Sầm Tĩnh Di, ta cũng không muốn quản nhiều như vậy, chỉ cần con đừng tìm một thằng mắt xanh mũi lõ làm chồng thì ta tuyệt đối không quản.' Lão gia tử thấy cô rốt cuộc có phản ứng liền kiên nhẫn lặp lại một lần.
'Con muốn lấy ai là chuyện của con.' Cô nàng phá sản không vui nói.
Nhìn thấy hai người bắt đầu căng thẳng, Quan Dĩ Thần và Trang Lâm đã dùng bữa xong nắm tay nhau đi qua, chào tạm biệt ba người.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Sầm Tĩnh Di cũng không muốn ăn nữa, 'Con với anh Dĩ Thần có chút chuyện muốn nói, con đi trước, hai người từ từ ăn.'
Nói rồi cô vội vàng đứng dậy.
Dì Lâm nhìn theo bóng cô rời đi, có chút không nỡ.
Thật không dễ dàng mới được đi Pháp một chuyến, gặp mặt còn chưa đến ba giờ đồng hồ, nói chưa quá mười câu.
Nhưng, có thể nhìn thấy cô mạnh khỏe vui vẻ như vậy, cũng xứng đáng.
Về đến nhà, vừa vào cửa Quan Dĩ Thần đã nhận được điện thoại của Quan Viện Viện, hắn vừa nói vừa bước vào thư phòng.
Trang Lâm nhìn theo bóng hắn, lại nhìn bình trà nghiêng ngả trên sàn, đi qua, thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi mới quay về phòng.
Thoải mái ngả lưng trên chiếc giường êm ái nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, nhớ tới chuyện gặp nhà họ Sầm ở nhà hàng, nhớ tới chuyện sau khi mình đến đây vẫn chưa từng liên lạc với Mẫn Mẫn vì vậy ngồi dậy, với tay cầm lấy điện thoại, nhìn thời gian, giờ này Singapore vẫn chưa sáng, vì vậy cô gửi một tin nhắn cho Quan Mẫn Mẫn, bảo cô có rảnh thì gọi lại cho mình.
Chuyện bất hòa giữa hai cha con họ Quan người trong giới kinh doanh đều biết nhưng bất kể thế nào, cô và hắn đã kết hôn, dù sao cũng phải gặp ba người ta chứ?
Trước đây khi cô làm việc ở Quan thị, cảm thấy con người ông ấy cũng khá tốt mà.
Cô không có cách liên lạc với ông nhưng nếu nhờ Mẫn Mẫn nói giúp một tiếng chắc là được.
Cô không muốn lại gặp phải tình cảnh giống như hôm nay, khi mẹ và em gái hắn đến nhà chất vấn chuyện hai người kết hôn rồi lại cãi nhau.
Thực ra cô không để tâm chuyện có công khai hay không, chỉ cần hai người cảm thấy tốt là được rồi.
Nhưng người nhà, dù sao cũng phải thông báo một tiếng chứ?
Nói đến người nhà, thực ra cô cũng chưa nói với mẹ mình, có lẽ cô nên tìm cơ hội nói với bà một tiếng.
Ngả người lại xuống giường, lại lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn chưa ngủ được.
Thế là lại cầm điện thoại lên mạng, khi Quan Dĩ Thần quay về phòng, thấy cô còn nghịch điện thoại thì giật lấy đặt xuống tủ đầu giường.
'Ngủ đi.'
'Còn anh? Vẫn đang bận sao?'
Đã sắp giờ rồi.
'Ngày mai anh phải đi Lyon một chuyến, có muốn đi với anh không?'
Chuyện bên đó trước giờ do Viện Viện xử lý, giờ cô lại đột nhiên nói thân thể không thích hợp làm lý do từ chứ, hắn chỉ có thể qua đó tiếp nhận công việc, thuận tiện xem xét tiến độ của những hạng mục đang triển khai bên đó.
'Anh muốn dẫn em đi chơi sao?'
'Em nói phải thì phải thôi.'
Hai người kết hôn nhưng hắn cũng không có bao nhiêu thời gian rảnh dành cho cô, hôn lễ thì chậm trễ thậm chí không có cả tuần trăng mật, nhân dịp này đưa cô ra ngoài một chuyến cũng tốt.
'Được.' Cô ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Thực ra hắn chịu đưa cô đi công tác, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc của hắn cô cũng rất vui.
Ít ra, có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn.
Như vậy, ít ra có thể nhìn thấy một mặt khác của hắn, càng hiểu hơn về con người này, không phải sao?
Giữa hai người họ, thực ra còn cần hiểu nhau nhiều hơn.
Hoặc có thể nói, sự hiểu biết của cô về hắn quá nông cạn.
Nhưng không sao cả.
Có rất nhiều chuyện cần phải đến từ từ.
Đêm ở nước Pháp mới bắt đầu, còn ở Singapore, trời đã bắt đầu sáng.
Trong biệt thự bên bờ biển, Sầm Chí Vũ đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa, nhìn những đóa hoa đang nở rực rỡ vô cùng kia, tâm tình càng lúc càng xuống thấp.
Mộng Mộng của hắn, từ hôm đó trở về nhà thì không quay lại nữa, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Hắn sợ cơn giận của ông bà Nguyễn còn chưa nguôi vì vậy không dám tìm đến.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách!
Hắn quyết định, hôm nay vẫn phải đến nhà họ Nguyễn một chuyến.
Nhưng sức một mình hắn quá yếu ớt, cần phải tìm một sự trợ giúp hữu ích hơn mới được.
Nhà họ Sầm
giờ sáng, Sầm phu nhân ngủ một giấc no đủ mới lười nhác thức dậy, Sầm tiên sinh kéo rèm cửa để không khí tươi mát buổi sáng tràn vào, theo vào cùng, là tiếng cười vui vẻ của con trai đang ở trên bãi cỏ khi đang chơi cùng đám Xù nhỏ.
Rửa mặt xong bước ra đã thấy Sầm tiên sinh bê bữa sáng làm riêng cho phụ nữ có thai vào, đặt trên bàn sau đó còn chu đáo giúp cô kéo ghế.
Sầm phu nhân cười híp mắt ngồi xuống, ly sữa được hâm nóng vừa phải đã được đưa đến tận tay, cô đón lấy nhấp một ngụm, 'Ông xã, cám ơn anh.'
'Ăn nhiều một chút.'
'Một tháng em đã tăng hơn cân rồi.' Nói đến đây, Sầm phu nhân có chút oán giận, trước đây lúc mang thai con trai, vào tầm này bụng cô còn chưa có khác biệt gì nhưng giờ... haizz, cả người đã mập thêm một vòng lớn, có khác gì nuôi heo đâu chứ?
'Không sao, bác sĩ nói đây là mức tăng bình thường mà, không cần lo lắng.'
'Giờ mới tuần mà đã nặng thế này, đợi đến khi tuần chắc em thành chim cánh cụt đi không nổi mất thôi.'
'Đừng nghĩ lung tung, cũng đâu phải lần đầu mang thai.'
'Nhưng trước đây lúc có bầu con trai cũng đâu có ăn nhiều như vậy.'
'Đó là do lúc trước em không biết tự chăm sóc mình.' Nói đến đây, Sầm tiên sinh nghĩ mà vẫn còn chút rầu rĩ, không biết lúc đó cô làm sao chăm sóc chính mình nữa. Giờ hắn chỉ hận không thể giữ cô giờ trong tầm mắt mình thì mới yên tâm.
'Ai nói em không biết? Người ta không phải đã sinh một đứa con vừa khỏe mạnh vừa thông minh đó sao?'
'Cho nên, vì để con gái chúng ta càng khỏe mạnh và thông minh hơn, em càng phải chăm sóc cho bản thân tốt hơn.'
'Ông xã, hôm nay đi khám thai thì mới biết là con trai hay gái, lỡ như là con trai thì làm sao?' Sầm phu nhân chỉ lo nói, ly sữa trên tay chẳng ít hơn chút nào, thậm chí còn đặt ly sữa xuống, chống cằm nhìn Sầm tiên sinh.
Ngày nào cũng uống, ngán chết.
Tốt nhất là ông xã cô quên được chuyện này.
'Đều tốt cả.'
Hắn không có quan niệm trọng nam khinh nữ, trước đây cứ luôn nói con gái là vì hắn thực sự thích một tiểu công chúa nhưng chuyện này không phải cứ muốn là được, sinh thêm một đứa con trai nữa cũng tốt, gia nghiệp của họ Sầm lớn, hắn không muốn con trai sau này phải gánh vác quá nặng, cũng hy vọng con cái có thêm nhiều sự lựa chọn hơn.
'Mau uống sữa đi, bằng không sẽ muộn đấy!' Sầm tiên sinh không quên nhắc nhở.
Haizz, người này thật đáng ghét! Sao không quên dùm cô một lần chứ!
Sầm tiên sinh hài lòng nhìn cô uống hết ly sữa, lại ăn thêm một chén cháo sau đó đưa điện thoại cho cô...
'Trang Lâm có gửi tin nhắn cho em.'
Vừa nghe hắn nói vậy, Sầm phu nhân lập tức cầm điện thoại lên, vừa mở tin nhắn vừa càu nhàu, 'Sao giờ anh mới nói, đáng ghét thật!'
Nếu mới sáng sớm nói ngay cho em, liệu em còn an phận ngồi ăn hết bữa sáng không? Nhưng câu này Sầm tiên sinh chỉ để trong lòng không nói ra.
'Ông xã...'
Đọc xong tin nhắn, Sầm phu nhân liền lớn tiếng kêu lên...
Nhìn vẻ kinh ngạc lẫn khiếp sợ của cô, Sầm tiên sinh cũng bị dọa đến biến sắc, 'Sao vậy?'
'Hai người họ... hai người họ đã kết hôn rồi?'
Có nhầm lẫn không vậy?
Mới qua đó bao lâu chứ? Vậy mà chẳng nói chẳng rằng đi kết hôn, còn bảo cô giúp cô ấy báo một tiếng với ba mình. Không khỏi hơi quá đáng rồi đấy!
Hừ, dám lén lút kết hôn lại không dám công khai sao? Cũng đâu phải làm chuyện xấu gì?