Mà giờ đây, Mẫn Mẫn vô tình đưa đến một tin tức trọng đại như vậy cho hắn, hắn làm sao không kích động cho được ? Hắn sao có thể không lập tức đi tìm cô để chứng thực cho được ?
Nhớ lại cô bé mặt dính đầy bột mì trong bức ảnh, hắn đã nóng lòng muốn đi gặp con muốn chết được, muốn ôm con bé, muốn cảm nhận thân thể nho nhỏ mềm mại ấy trong tay mình, thậm chí, muốn nghe con bé gọi một tiếng « ba ».
Trả lời anh !
Nhìn vẻ điềm nhiên như không của cô, hắn nhịn không được lên tiếng quát.
Sầm Chí Tề, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh.
Tức giận hả ? Cho hắn tức chết luôn đi.
Khóe môi cô nhẹ câu lên một nụ cười.
Chút biến hóa nhỏ của cô đương nhiên không qua khỏi mắt Sầm Chí Tề, hắn đột nhiên sấn tới, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, hung hăng cắn lên môi cô...
Đúng vậy, không phải hôn mà là cắn !
Giống như dã thú cắn nuốt con mồi vậy, cho đến khi môi cô bị cắn đến bật máu hắn vẫn không chịu buông tha...
Cô gái này, hắn thật hận không thể cắn chết cô sau đó từng miếng nuốt vào bụng.
Sao cô có thể như thế chứ ?
Đúng lúc đó, một hồi còi xe vang lên thật chói tai trong đêm vắng vẻ đồng thời một ánh đèn xe sáng chói từ phía sau họ chiếu thẳng đến.
Xe của cô chắn đường của người khác.
Sầm Chí Tề không thể không buông cô ra.
Một giây sau, xe của cô phóng như bay đi, suýt nữa thì nghiến hắn dưới bốn chiếc bánh.
Hừ, cô gái này, muốn bỏ rơi hắn sao ? Nào có dễ dàng như vậy ?
Sầm Chí Tề nhanh chóng quay lại xe của mình, nổ máy đuổi theo hướng cô rời đi.
Hai chiếc xe thể thao phóng như bay trên đại lộ Đông Hải Ngạn vào lúc rạng sáng, vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ.
Quan Viện Viện liếc nhanh về phía chiếc xe đang bám sát mình qua kính chiếu hậu, cắn răng đạp mạnh xuống chân ga, rất nhanh kéo dãn cự ly.
Cô gái này điên rồi sao ? Muốn cùng hắn đua xe thật sao ?
Sầm Chí Tề cắn môi, hung hăng nhấn chân ga, rất nhanh hai chiếc xe đã chạy song song nhau.
Quan Viện Viện, ngừng xe lại, em điên rồi sao ? Hắn hạ kính xe xuống quát to, cũng bất kể cô đang đóng cửa xe có nghe được mình nói hay không.
Chỉ tiếc là Quan Viện Viện không hề có ý định giảm tốc độ, xe lại tiếp tục lao như bay.
Cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ xảy ra chuyện mất !
Sầm Chí Tề đột nhiên đạp mạnh chân ga đến hết mức, chiếc xe gầm thét lao lên, rốt cuộc chạy vượt lên xe cô một đoạn sau đó cấp tốc ngoặt tay lái, chiếc xe hung hiểm đổi hướng chắn ở giữa đường.
Nếu như cô không ngừng lại, vậy thì cứ cán qua xác hắn mà đi.
Hắn đang đánh cược cô sẽ không dám.
Quả nhiên, lại một tiếng thắng xe chói tai xé toang màn đêm.
Cùng với tiếng thắng xe là tiếng còi hụ của cảnh sát.
Hai người cảnh sát đuổi theo họ tiến đến bắt họ trình ra giấy tờ, sau khi xem xong thì nhướng mày.
Hai người này đều là thiếu gia, tiểu thư của những gia tộc giàu có không dễ chọc vào, thế nhưng, việc công thì vẫn phải xử lý.
Quan tiểu thư, cô không biết xe của mình đã vượt tốc độ cho phép đến % sao ? Hơn nữa còn liên tục vượt đèn đỏ. Một cảnh sát nghiêm trang nói.
Anh cảnh sát, tại vì anh ta quấy rối tôi, luôn đuổi theo tôi không tha nên mới như vậy.
Sầm Chí Tề nghiến răng trừng cô.
Bất kể hai người có ân oán riêng tư gì thì chuyện vi phạm luật giao thông đã rành rành ra đấy, xin mời hai người theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.
Thế là, rạng sáng, Tề thiếu gia và Quan tiểu thư cứ vậy được mời về đồn cảnh sát uống trà.
Sầm Chí Quyền nhận được điện thoại của Sầm Chí Tề gọi từ đồn cảnh sát lúc hắn đang cầm một ly sữa nóng cho cô vợ nhỏ của mình.
Sau khi biết hắn tối qua vì vượt quá tốc độ mà bị bắt, hơn nữa còn bị bắt cùng với chị ba, ly sữa trên tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì tuột khỏi tay rơi xuống.
Nếu như trước đó cô chỉ lớn mật suy đoán con của chị ba là của ai thì giờ đã gần như chắc chắn rồi.
Chỉ có điều, không phải hai người nên bình tình ngồi xuống bàn bạc xem đứa bé nên thuộc về ai hay sao ?
Hay là, có thể suy nghĩ về chuyện kết hôn ?
Nhưng nếu hai người họ thực sự kết hôn, quan hệ giữa họ sau này chắc chắn sẽ bị đám người trong vòng xã giao đem ra cười cợt.
Nhưng không sao, cô cũng không ngại.
Sầm Chí Quyền ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn thì đã ra ngoài, Sầm phu nhân vốn muốn theo xem náo nhiệt nhưng lại không thể bỏ lại một mình Nhược Nhược cho bảo mẫu vì vậy hết lần này đến lần khác dặn hắn có tin tức gì phải lập tức báo cho cô biết mới chịu thả người.
Ăn sáng xong cũng nên vào nhóm tám chuyện một chút.
Sau khi Sầm tiên sinh rời khỏi nhà, Sầm Cảnh Duệ cũng đến trường, cô bé Nhược Nhược thì chơi với mấy con Xù con trong vườn hoa, Sầm phu nhân ngồi trên xích đu cầm điện thoại nhắn tin cho nhóm.
« Các vị, có tin tốt muốn thông báo.
» --- Mẫn Mẫn.
« Có tin gì ? Có đứa nữa sao ? » --- Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện.
Nhóm trưởng Trình nhiều chuyện bao giờ cũng là người hồi âm đầu tiên, tốc độ này nhiều khi khiến Sầm phu nhân không khỏi suy nghĩ liệu vị luật sư trưởng này có phải nhàn rỗi quá rồi không ? Tại sao ngày nào cũng rảnh rỗi ôm điện thoại hết vậy ?
« Em mới là người nên tìm vợ để sinh con đó ! » --- Mẫn Mẫn
« Có tin gì thì nói mau đi.
» --- Giai Di phong hoa tuyệt đại
« Đừng dong dài nữa, ai cũng đang đợi nè » --- Tôi là cô nàng phá của
« Hi, cô nàng phá của, đã lâu không gặp, tối hẹn nhau ra uống một ly ? » --- Thiên hạ đệ nhất nhiều chuyện
« Trình nhiều chuyện, đừng xen vào, để xem đại thiếu phu nhân có tin tốt gì.
» --- Giai Di phong hoa tuyệt đại
« Ờ, vậy tôi nói nha.
Ừm...!Tề thiếu gia hình như có con gái.
» --- Mẫn Mẫn
« Cái gì ? »
« Hả ? »
...
Cả nhóm nhất thời xôn xao hẳn lên, ai nấy đều sốt sắng thảo luận về tin tức động trời này.
« Mẹ của đứa nhỏ là ai ? » --- Tôi là cô nàng phá của
Sầm Tĩnh Di là người hỏi ngay trọng tâm.
Quan Mẫn Mẫn không trực tiếp trả lời trong nhóm mà gửi riêng một tin nhắn cho cô, nói chuyện % mẹ của đứa nhỏ là Quan Viện Viện.
Lúc nhận được tin nhắn, Sầm đại tiểu thư vẫn chưa tỉnh cơn say hẳn lập tức nhảy phóc xuống giường, lớn tiếng thét...
Quan Viện Viện, chị dám gạt em chuyện lớn như vậy ?!
Cô nàng này, thật sự rất đáng giận mà, chuyện trọng đại như vậy mà trước giờ chưa hề hé răng với cô một lời.
Uổng công cô là mẹ nuôi của Quả Quả, uống công cô bấy nhiêu năm đối đãi với cô như người nhà.
Hơn nữa, nếu thật đứa nhỏ là của Chí Tề, vậy còn kêu cô là « mẹ » thì cách xưng hô thật sự loạn cả lên.
Quan Viện Viện, em phải tuyệt giao với chị !
Lúc Sầm Chí Quyền lái xe đến sở cảnh sát thì Quan Dĩ Thần cũng vừa tới.
Làm thủ tục bảo lãnh xong thì cũng đã hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện.
Quan Viện Viện đang muốn cùng Quan Dĩ Thần đi về thì lại bị Sầm Chí Tề chặn lại, Anh muốn gặp con.
Dựa vào cái gì mà anh muốn gặp thì gặp ?
Dựa vào anh là ba của đứa nhỏ, dựa vào chuyện em gạt anh bấy nhiêu năm, Quan Viện Viện, những chuyện này là em có lỗi với anh trước. Sầm Chí Tề nghiến răng nghiến lợi nói.
Làm ơn đi, anh nói con của anh thì là của anh sao ? Chẳng lẽ trên đời này có mỗi anh là người có thể khiến tôi mang thai sao ?
Quan Viện Viện, em cứ chối bỏ đi.
Hôm nay nhân có anh trai tôi và anh trai anh ở đây, chúng ta nói rõ ràng. Hắn tức giận túm lấy vai cô.
Tôi với anh chẳng có gì để nói cả. Quan Viện Viện rũ tay hắn ra.
Anh yêu cầu giám định DNA, là của anh, anh tuyệt không từ bỏ.
Ý anh là muốn cùng tôi ra tòa ?
Chỉ cần em chịu phối hợp, chúng ta đâu cần đi đến bước đó.
Yêu cầu của hắn không cao, thật sự không cao.
Chỉ cần cô chính miệng nói với hắn đứa nhỏ là con của hắn, hắn có thể không cần so đo gì cả, bao gồm cả chuyện cô giấu diếm hắn lâu như vậy.
Phối hợp với anh ? Dựa vào đâu chứ ?
Em nói thử xem dựa vào đâu ?
Hai người anh nãy giờ im lặng nghe hai người cãi vã không hẹn mà cùng lên tiếng, Đủ rồi.
Ai về nhà nấy trước, bình tĩnh lại rồi nói. Sầm Chí Quyền điềm tĩnh lên tiếng, Theo anh về đi.
Ở đây là cửa sở cảnh sát, muốn nói chuyện cũng phải tìm chỗ thích hợp.
Quan Viện Viện, chúng ta nói sau. Sầm Chí Tề trước khi lên xe nén giận nói.
Còn Quan Viện Viện thì chẳng buồn liếc hắn một cái, bước lên xe của anh mình.
Nếu như là lúc khác, anh cô chắc sẽ không tốt bụng đưa cô về nhà đến vậy đâu, còn không phải vì đón chị dâu và cháu hay sao ?
Đứa nhỏ là của Chí Tề ?
Sau khi xe rời đi, Quan Dĩ Thần vừa lái xe vừa hỏi, giọng nói có chút không vui.
Phải. Chuyện đã đến nước này, dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Cô cũng không muốn giấu anh mình..