Cuối tuần, sau khi ăn tối xong, hắn và Sầm tiên sinh hai người dẫn ba đứa nhỏ đi vườn thú ban đêm.
Ban ngày thời tiết nóng bức, không thích hợp đưa các bé ra ngoài vì vậy đi vườn thú ban đêm là một sự lựa chọn không tồi.
Sầm Cảnh Duệ đã từng đến đây cùng em gái mấy lần, tuy rằng không mấy hào hứng nhưng vì chìu theo hai cô công chúa nhỏ nên vẫn đi cùng.
Bọn họ đi xem show diễn của động vật trước, hai cô công chúa nhỏ vui vẻ vô cùng, cho đến khi show diễn kết thúc vẫn lưu luyến không muốn rời đi.
Ba, con khát. Đang đi cùng chị Nhược Nhược xem mấy chú nai con đáng yêu, Á Á quay lại nhìn ba mình nói.
Quan Dĩ Thần vội mở bình nước của con đưa đến bên miệng con bé, đợi con uống xong thì lấy khăn tay ra giúp con lau miệng.
Cậu, cậu như vậy mới giống một ông bố đúng chuẩn. Sầm Cảnh Duệ ở bên cạnh thấy vậy gật đầu tặng cho một câu, lúc Quan tổng tài kiêu ngạo nhếch môi thì lại bồi thêm một câu, Nhưng nếu so với ba con thì vẫn kém xa, cố gắng thêm nữa thì mợ mới không nỡ chạy mất.
Thằng nhóc này, xem hắn là trò cười sao ?
Vợ hắn chạy đi, còn không phải bởi vì mẹ của nó vẽ đường cho hươu chạy ?
Lúc từ vườn thú đi ra, hai cô bé chơi đến mệt đều gục trên vai ba mình ngủ mất.
Về đến nhà, cẩn thận đặt con xuống giường, lúc giúp con dém chăn còn nghe cô bé lẩm bẩm, Ba, hôm nay con chơi rất vui.
Ba cũng rất vui ! Hắn nói thầm trong lòng, cúi xuống, hôn lên trán con một cái rồi nhẹ nhàng rời đi.
Lúc Trang Lâm trở về, hai cha con đang bò trên sàn chơi ghép hình, nghe tiếng bước chân, Á Á quay lại nhìn, vừa nhìn thấy mẹ thì vội ném mấy mảnh ghép hình trên tay hớn hở bổ nhào đến.
Mẹ, mẹ về rồi ! Con nhớ mẹ lắm !
Mẹ cũng nhớ con. Cô quỳ xuống, ôm cô con gái đã mấy ngày không gặp vào lòng, hôn liền mấy cái.
Mẹ, con thương mẹ nhất.
Sau này mẹ đi đâu chơi cũng dẫn Á Á theo được không?
Được.
Đáng thương cho Quan tổng tài chỉ biết nín lặng nhìn hai mẹ con thân thiết nhau bỏ mặc mình.
Được rồi, yêu nhất là mẹ !
Vừa thấy mẹ thì đã ném ba sang một bên rồi.
Còn cô nàng này nữa, rốt cuộc là sao đây ? Vừa về tới thì chỉ biết con gái, chẳng thèm để ý gì đến hắn là sao ?
Quan tổng tài rất buồn bực, tâm trạng rất không tốt, cũng ném mấy miếng ghép hình trong tay xuống, đứng lên đi vào thư phòng.
Trang Lâm len lén liếc về phía bóng lưng người đàn ông, có chút chột dạ.
Hắn vậy là tức giận phải không?
Mẹ, tối hôm qua ba dẫn con đi vườn thú ban đêm, có chị Nhược Nhược, anh Tiểu Duệ nữa... Cô bé bắt đầu đem những chuyện vui mấy ngày qua chia sẻ với mẹ.
Chơi vui không con ?
Dạ vui.
Mấy hôm nay ở với ba có vui không ?
Dạ vui nhưng con vẫn nhớ mẹ lắm.
Mẹ cũng vậy.
Trang Lâm vừa tâm sự với con gái vừa thi thoảng liếc về phía phòng sách, hắn vẫn ở trong đó không ra.
Làm cho con một phần điểm tâm nhỏ, mở tivi cho con xem rồi Trang Lâm đi vào phòng sách.
Hắn đang gọi điện thoại, một tay còn đang kẹp thuốc.
Cô lặng lẽ đi đến sau lưng hắn giằng lấy điếu thuốc, dụi đi.
Quan Dĩ Thần quay đầu lườm cô một cái, dặn dò mấy câu nữa rồi cúp máy, đối với sự chủ động lấy lòng của cô lại chẳng tỏ vẻ gì, trực tiếp quay trở lại bàn làm việc mở laptop ra.
Dĩ Thần... Trang Lâm dè dặt quan sát sắc mặt của hắn, có chút tức giận nhưng dường như buồn bực chiếm phần nhiều hơn.
Bực cô cãi nhau xong rồi bỏ lại con gái cho hắn mà đi sao ?
Dĩ Thần...
Thấy hắn vẫn không trả lời cô liền bước tới trước mấy bước, đi đến sau lưng hắn, hai tay đặt lên vai hắn bóp nhẹ.
Trước đây khi hắn bận rộn cả ngày trở về cô đều sẽ giúp hắn xoa bóp, thư giãn những cơ bắp căng cứng, mấy ngày nay chắc là do không ngồi làm việc nên cảm giác dưới tay tốt hơn nhiều.
Á Á nói mấy ngày nay rất vui. Lúc nghe con gái nói vậy, thực ra cô còn vui hơn.
Ánh mắt hắn vẫn đặt trên màn hình laptop chẳng nói chẳng rằng.
Cô vừa massage giúp hắn vừa kể chuyện mấy ngày nay trên đảo, Quan tổng tài nghe một hồi, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, Muốn đi chơi không biết nói với anh sao ? Hay em cho rằng anh sẽ không đưa em đi ?
Hắn bận như vậy, có thể thường về nhà đã không tệ rồi, còn nói gì đến đi chơi ?
Được rồi, lần sau chúng ta cùng đi, được không? Cô vẫn dùng giọng lấy lòng đáp.
Quan tổng tài hừ khẽ một tiếng.
À, tuần sau em muốn về Paris một chuyến, anh thì sao ?
Về làm gì ? Bàn tay đang cầm chuột của Quan Dĩ Thần khựng lại, quay lại nhìn cô.
Trang Lâm mím môi, Ờ...!em nói ra, anh không được giận đấy nhé.
Cô không muốn hai người cứ vì cùng một chuyện mà cãi nhau, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu gì.
Quan Dĩ Thần nghe cô nói vậy thì đã đại khái đoán được chuyện gì, sắc mặt hơi đổi, Nếu như là chuyện khiến hai chúng ta đều không vui vậy thì đừng nói.
Gần đây anh đều sắp xếp lịch làm việc ở Singapore, tạm thời không dự định quay về.
Dĩ Thần... Cô lắc cánh tay hắn.
Em ra chơi với Á Á đi, anh phải giải quyết công việc tồn đọng mấy ngày nay.
Mẹ chỉ muốn nhờ em giúp xem xét hiện trường hôn lễ, với lại...
Lời của cô còn chưa nói hết thì đã bị hắn không chút khách sáo ngắt lời, Anh đã nói rồi, chuyện của mẹ không liên quan gì đến chúng ta.
Bất kể mẹ tìm cớ gì cũng không cần để ý đến bà, chuyện này sau này không cần nhắc lại nữa, anh không muốn nghe. Cũng không muốn vì nó mà cãi nhau với cô.
Vậy em tự...
Không được.
Quan Dĩ Thần !
Trang Lâm, họ kết hôn là chuyện của họ, em có thể đừng vô cớ gây sự nữa không ?
Hắn vụt đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Trước đây vì chuyện này mà cãi nhau, giờ vẫn chưa thôi sao ?
Trang Lâm hết lời để nói nhìn hắn, không biết bản thân từ lúc nào thì «vô cớ gây sự » rồi ?
Hắn không muốn đi vậy thì thôi.
Nhưng mẹ chồng cô đã gọi điện thoại cho cô hai lần rồi, cô thế nào cũng không cự tuyệt được.
Cô thật sự không muốn cãi nhau với hắn vì chuyện của người khác nhưng bây giờ, cô phải làm thế nào đây ?
Ngoài cửa bất chợt truyền đến tiếng khóc, thì ra là Á Á nghe tiếng ồn mà tìm đến, lại thấy hình như ba mẹ đang cãi nhau ?
Lần đầu tiên thấy cảnh này, cô bé thực sự bị dọa sợ !
Trang Lâm vội đi ra ôm con gái lên, Sao con khóc rồi ?
Ba cãi nhau với mẹ sao ?
Không phải.
Không có cãi nhau, chỉ nói chuyện hơi lớn tiếng mà thôi. Mẹ đi xem tivi với con nhé. Trang Lâm vừa dỗ vừa ôm con bước ra khỏi thư phòng.
Vốn tưởng rằng trở về hai người sẽ không cãi nhau nữa, ai ngờ vẫn thế.
Sau bữa cơm trưa, Trang Lâm dỗ con gái ngủ xong, quay về phòng, mở vali ra nhìn, ngẩn người hồi lâu, không biết nên lấy quần áo ra hay là tiếp tục để đó.
Bên phía mẹ chồng cô không tiện cự tuyệt nhưng cô cũng không muốn cãi nhau với hắn.
Hai mẹ con rốt cuộc sao lại trở thành thế này ?
Mẹ luôn muốn hắn hiểu nhưng hắn hoàn toàn không để ý.
Hắn không muốn nói vậy thì thôi đi, cô cũng không ép buộc.
Mỗi người đều có những chuyện bản thân không muốn nhắc tới.
Nhưng mà...
Quan Dĩ Thần đi vào, thấy cô ngồi nhìn va li quần áo ngẩn người thì rảo bước đi đến, lấy hết quần áo ra, tùy tiện ném vào tủ quần áo đang mở.
Anh làm gì vậy ? Em tự biết làm...
Khoảng thời gian này em cứ ở yên ở Singapore, chỗ nào cũng không được đi hết bằng không...
Bằng không thì thế nào ? Người này thật sự rất quá đáng.
Em tốt nhất là nghe lời một chút.
Không nghe.
Em cứ đi Paris đấy.
Em dám ?
Sao không dám ?
Giờ anh không muốn nói chuyện với em.
Em tốt nhất đừng chọc tức anh nữa.
Hắn nói rồi xoay người bước ra ngoài, thật sự bị cô chọc tức chết rồi.
Giờ em sẽ đặt vé máy bay. Cô vừa cầm điện thoại lên vừa nói.
Nghe vậy hắn đột nhiên quay lại, giật lấy điện thoại trong tay cô, Trang Lâm, tốt nhất em đừng khiêu chiến điểm giới hạn của anh.
Cô gái nhu mì, nghe lời trước đây đi đâu mất rồi ?
Quan Dĩ Thần, anh là đồ xấu xa.
Em không muốn nói chuyện với anh nữa.
Anh tránh ra, tránh ra...!
Hắn bị cô đẩy ra ngoài sau đó «phanh» một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.
Lần nữa cãi nhau với bà xã, tâm trạng của Quan tổng tài cực kỳ xấu, trực tiếp lái xe thẳng đến công ty.
Đợi đến khi buổi tối hắn quay về thì vợ con đều đi mất cả rồi, lần này ngay cả một chữ cũng không lưu lại, khiến hắn bực tức đến nỗi đấm thẳng mấy cái vào tủ quần áo đang mở he hé, suýt nữa thì đánh hỏng cả cửa tủ.
Gọi điện thoại về nhà họ Trang, nghe giọng điệu của bà Trang, hắn biết hai mẹ con không về đó vì vậy gọi điện thoại đến công ty hàng không tra thử, mới biết hai mẹ con hai tiếng trước đã lên máy bay đi Paris.
Được lắm, cô giỏi rồi !
Cứ để cô đi đi.
Quan tổng tài cực kỳ bực dọc, gọi điện thoại cho Sầm tiên sinh hẹn hắn ra ngoài uống vài li..