Chương : Thân thế của Sầm Tĩnh Di ()
'Dạ, dì Lâm đó, không phải sao? Nhìn dì còn nhỏ tuổi hơn ông nội cháu, tức là con trai của ông nữa!' Cậu nhóc nói xong thì vội vàng chạy thẳng lên lầu bởi vì có thể đoán trước được ông cố yêu dấu của mình sẽ có phản ứng ra sao...
Quả nhiên, ba giây sau...
'Sầm Cảnh Duệ, cút xuống đây cho ta!'
Thật sự là chìu nó quá sinh hư luôn rồi! Ngay cả ông mà cũng dám trêu?!
Cho dù ba nó cũng không dám to gan như vậy, thật sự là phản rồi! Phản rồi!
'Một mớ tuổi rồi, tức giận với đứa nhỏ làm gì?' Dì Lâm cầm một ly trà sâm đến, hiền hòa nói.
Thực ra trong nội tâm bà thực sự rất muốn cười to một trận bởi vì lời của cậu nhóc bà cũng nghe thấy được!
Ông lão này ngang ngược cả đời rồi, rốt cuộc cũng có người trị được ông ấy, hơn nữa còn là bảo bối tâm can của ổng! Haha, quả quýt dày có móng tay nhọn!
'Lâm Thục Hoàn, có bản lãnh bà nói lại lần nữa xem!'
Lão gia tử trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cái gì gọi là một mớ tuổi?
Bằng vào sức khỏe của ông bây giờ, sống đến tuổi cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Cho nên ông còn ít nhất hai mươi năm nữa, ông phải đợi đứa cháu cố bảo bối của mình lớn lên, kết hôn sinh con nữa!
Thế mà dám chê ông già?!
Thật là người sau còn phản hơn người trước! Đã lâu ông không nổi giận, ai cũng xem ông như con mèo bệnh rồi phải không?
'Ờ, ông uống trà đi, hạ hỏa!' Dì Lâm sớm đã hiểu rõ tính tình của ông, đương nhiên sẽ không tiếp tục đi vuốt râu hùm.
Ngẫu nhiên chọc một câu thì được nhưng đừng chọc giận ông thật, bằng không một khi ông nổi nóng lên, đến lúc đó người chịu khổ cũng chỉ có bà thôi! Ai bảo bà không phải là đứa cháu bảo bối mà ông thương nhất chứ?
Lão gia tử quay lại sofa ngồi xuống, đón lấy tách trà uống mấy ngụm mới ngẩng đầu lên nhìn người đang nghiêm trang đứng bên cạnh mình.
Thái độ và biểu tình của bà vẫn cung kính, quy củ như trước giờ, dung mạo của bà hai mươi mấy năm qua không có thay đổi gì nhiều, vẫn thanh nhã tú lệ như vậy.
Tuy rằng đã có tuổi nhưng cho dù có tuổi hơn nữa, nếu so sánh với ông già như ông thì vẫn còn trẻ tuổi lắm.
Đứa cháu cưng của ông nói cũng không sai, thậm chí bà còn trẻ hơn đứa con trai lớn của ông mấy tuổi kia mà.
Lúc này ông không thể không thừa nhận lời của cháu mình không sai, ông cũng có nuôi một đứa con gái, hơn nữa là lén lút nuôi.
Không có danh phận, không có địa vị, thầm lặng đi theo chăm sóc ông hai mươi mấy năm, đối với tính tình nóng nảy của ông vẫn luôn kiên nhẫn chịu đựng.
Ông luôn cho rằng mình đời này không thiếu ai bất kỳ cái gì nhưng lúc này, trong lòng ông hiểu rõ, người này, đi theo ông thật sự có chút thua thiệt.
'Lâm Thục Hoàn, bà có muốn rời khỏi nhà họ Sầm không?' Cuối cùng, ông đặt ly xuống bật ra một câu như vậy.
Bà chỉ vừa qua tuổi, bây giờ rời đi vẫn còn có thể tìm được một người bầu bạn với mình đến già.
Nếu như cứ ở nhà họ Sầm mãi, cuộc sống sau này của bà chắc chắn cũng không phải lo lắng nhưng hai mươi mấy năm trước ông đã không cách nào cho bà danh phận, giờ ở cái tuổi này rồi, chuyện đó càng không có khả năng.
Cho dù ông sống đến tuổi bà cũng vẫn chỉ là Lâm quản gia, cho dù sau này khi trăm tuổi, với thân phận của mình bà cũng không cách nào được chôn cất trong nghĩa trang của nhà họ Sầm.
Nếu như bà đồng ý, ông có thể thu xếp cuộc sống cho bà sau khi rời đi một cách ổn thỏa, tuyệt đối không kém hơn khi sống ở nhà họ Sầm.
Trước giờ ông đều không để người bên cạnh mình chịu thiệt, huống chi người đó là bà?
Dì Lâm nghe vậy đầu tiên là sửng sốt sau đó hiểu được ý ông, sắc mặt tái đi.
'Ông chê tôi già, không thể chăm sóc ông phải không?'
Ông đột nhiên nói như vậy, ngoại trừ ý này ra, bà không nghĩ ra được gì khác.
'Nói bậy bạ gì vậy?' Lão gia tử trừng mắt, 'Tôi muốn tốt cho bà, dù sao bà vẫn còn trẻ, nếu muốn sống cuộc sống riêng của mình cũng không phải không được...'
'Ông biết tôi muốn cuộc sống thế nào sao?' Dì Lâm tức giận hỏi ngược lại, 'Trước đây tôi muốn đưa con đi, ông không cho. Giờ nói mấy lời này, có phải muộn quá rồi không?'
Không thể phủ nhận, nguyên nhân lúc đầu khiến bà lưu lại chỉ là vì đứa con, đứa con trời thương ban cho dù rằng bà không có khả năng nghe được một tiếng mẹ từ đứa con đó.
Bà làm sao đành lòng rời khỏi núm ruột của mình chứ? Tâm nguyện của bà chỉ nhỏ nhoi như vậy thôi mà.
Nhỏ nhoi đến mức, chỉ cần được nhìn con lớn lên, khỏe mạnh là bà đã thấy thỏa mãn rồi.
Bà vốn không để tâm bản thân trong mắt người khác là thế nào!
Nếu như bây giờ con bà hạnh phúc kết hôn sinh con, bảo bà đi bà cũng sẽ không oán giận.
Nhưng giờ đứa con đó mang vết thương lòng ra nước ngoài, tuy rằng ai cũng nói nó ở bên ngoài tốt lắm nhưng là một người mẹ, nếu không tận mắt chứng kiến, bà làm sao yên tâm được chứ?
Nếu như bây giờ bà đi thật, sau này muốn gặp lại con chắc là khó càng thêm khó bởi vì con bé căn bản không muốn nhận bà.
Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì, bà cũng sẽ không rời đi.
Bà nhất định phải lưu lại, tận mắt thấy được con mình hạnh phúc mới thôi.
'Chẳng lẽ bà muốn lưu lại chỉ vì đứa con không biết nghe lời kia thôi sao?'
Lão gia tử có chút buồn bực nói. Chẳng lẽ những năm qua bà cẩn thận chăm sóc ông như vậy chỉ vì đứa con thôi sao?
'Nó không nghe lời cũng bởi vì không ai lo cho nó.'
Tuy rằng từ nhỏ sống cuộc sống áo cơm không lo nhưng lại thiếu thốn tình thương, con bé nghe lời ai được đây? Huống gì lại để nó biết thân thế của mình, đả kích này đối với con bé lớn đến đâu không ai đoán được bởi vì trước giờ nó đều không chịu nói gì với họ.
Tính cách của ông thì lại cứng rắn đến nỗi không cho phép ai cãi lời mình, trước giờ chưa từng nói với con bé một câu dễ nghe, còn bà, muốn đối xử tốt với con một chút thì nó lại không chịu nhận.
Tội nghiệt!
'Tôi mà không quản nó, giờ nó còn đang lăn lộn trong giới giải trí, không biết bị cái chảo nhuộm lớn kia nhuộm thành cái gì rồi!' Lão gia tử bất mãn nói.
'Cái đó không phải là quản, đó gọi là can thiệp quá mức.' Dì Lâm ngồi xuống bên cạnh ông.
'Tôi là vì tốt cho nó, trước giờ chưa từng có chuyện người nhà họ Sầm đi vào giới giải trí.'
'Tôi không muốn cãi nhau với ông.' Dì Lâm thở dài một tiếng, 'Có chuyện này tôi muốn hỏi ông.'
'Nói.'
'Sau đó ông có đi tìm người nhà họ Ôn nói chuyện không?' Năm đó ông cực lực phản đối Tĩnh Di và đứa bé họ Ôn kia đến với nhau, còn bắt bà đi tìm người nhà họ nói những lời không dễ nghe.
Nhưng Tĩnh Di thì cứ một lòng một dạ muốn theo đứa bé họ Ôn đó, làm sao ngăn được?
Không ngờ đến cuối cùng vẫn không thể đến được với nhau, còn khiến con bé hiểu lầm...
Lúc Tĩnh Di bởi vì lần nữa chia tay mà quay về nhà ở một tuần, hai người đều không dám hỏi đến chuyện này, giờ nghĩ lại, hình như vẫn còn nhiều nghi vấn.
Nhất là khi nghe nói đứa bé họ Ôn đó giờ đang làm việc ở Sầm thị, vậy sau này khi Tĩnh Di quay về, chuyện gặp lại cũng khó tránh khỏi, tình cảnh đó, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Dây dưa không dứt!
'Nó muốn chịu khổ thì cứ để nó chịu, tôi quản sao được?' Lão gia tử bất mãn nói.
Ý ông là ông sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa đúng không?
Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Dì Lâm cảm thấy, đợi sau khi về nước, nếu có cơ hội cũng nên tìm đứa bé họ Ôn kia hỏi chuyện thử xem.
Hoặc là tìm vị Ôn lão phu nhân kia càng dễ nói chuyện hơn.
Để đứa con của bà đau lòng như vậy, bà làm sao dễ dàng tha thứ cho họ được chứ?
'Đừng nhắc chuyện đó, chuyện tôi hỏi bà còn chưa trả lời tôi.' Lão gia tử nhắc lại câu hỏi vừa mới hỏi bà.
'Ông muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Sầm?' Bà nhíu mày.
'Bà đừng có làm méo mó ý của tôi.'
Hừm, từ bao giờ thì bà biết cãi lời ông rồi?
'Chỉ cần ông không có ý đuổi tôi đi, vậy tôi sẽ luôn ở lại.'
Đây là câu trả lời của bà.
'Lâm Thục Hoàn!' Lão gia tử tính tình cường hãn cả đời, quả thực không biết nói lời ngon ngọt dỗ dành ai, 'Thứ bà muốn, đời này tôi cũng không thể nào cho bà.'
Đây có thể coi như sự bày tỏ rõ ràng nhất của ông rồi.
'Ông tưởng tôi muốn lắm sao?' Dì Lâm đứng bật dậy đi về phía cầu thang.
Ông vẫn không hiểu sao? Sở dĩ bà lưu lại bên cạnh ông thực sự không phải vì nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ vì không yên lòng đứa bé kia.
Không muốn? Không muốn thì thôi!
Lão gia tử nhìn theo bóng lưng bà, bất mãn mím môi.