Chương : Ngọt ngào ()
Vừa nghĩ tới khả năng này, hai tay Quan tiểu thư càng bấu chặt cánh tay Sầm tiên sinh, không chút do dự cảnh cáo, 'Này, tôi cảnh cáo anh, anh ấy là thẳng, anh muốn thì tìm người khác mà bẻ cong đi!'
Cái gì cong? Cái gì thẳng?
Long thiếu gia đầu óc không theo kịp, bàn tay đang đưa ra khựng lại giữa không trung.
Không ngờ vị Long thiếu gia này cũng có ngày bị nghẹn như vậy! Sầm Chí Quyền cực lực nhịn cười, nắm tay tiểu trư nhà mình đi vào.
Long Dực nhìn theo bóng lưng hai người, vẻ mặt vẫn ngơ ngác khó hiểu. Thấy vậy, người đàn ông nho nhã đi bên cạnh hắn cố nén xúc động muốn ôm bụng cười to bước đến, kề tai hắn nói nhỏ, 'Long thiếu gia, ý của vị Sầm phu nhân đó là, anh đừng nên vọng tưởng Sầm tiên sinh.'
Vọng tưởng Sầm Chí Quyền? Lại là ý gì nữa?
Long Dực híp híp mắt.
'Ý chính là nhắc ngài đừng giành đàn ông với cô ấy.' Người đàn ông nho nhã kia lắc đầu, không phải hắn trước giờ luôn tự phụ mình thông minh hơn người sao? Một câu nói đơn giản như vậy mà phải hai lần ba lượt giải thích còn chưa hiểu.
'Tôi giành đàn ông với cô ấy?' Long thiếu gia rốt cuộc đã hiểu, hắn là Long Dực nổi tiếng ở thành M, là đại nhân vật trên hắc đạo, ngay cả phụ nữ cũng không thèm nhìn tới, cần gì phải cùng một cô gái giành đàn ông? 'Bệnh thần kinh!'
Lần đầu tiên bị người ta hiểu lầm là gay, Long thiếu gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người, ưỡn lưng đi vào trong nhà hàng.
Vị Sầm phu nhân tuổi còn trẻ như vậy mà tư duy lại không giống các cô gái bình thường chút nào, chẳng trách lại chinh phục được Sầm Chí Quyền trước giờ mắt cao hơn đầu kia.
Nhưng mà, con mắt nào của vị Sầm phu nhân kia nhìn thấy hắn có ý tưởng không an phận với chồng mình chứ?
Trong gian phòng VIP xa hoa nhất của nhà hàng Hồng Phúc, nói chính xác hơn là phòng suite, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp của cảng Victoria.
Quan Mẫn Mẫn chọn xong mấy món mà mình thích thì quay sang nhìn Sầm Chí Quyền đang ngồi trò chuyện với Long Dực, 'Chú à, còn muốn chọn thêm gì không?'
Điếu thuốc trên môi Long thiếu gia trực tiếp rơi xuống khiến hắn hoảng hốt lấy chân dập tắt.
Vị Sầm phu nhân trẻ tuổi này, có thể đừng bạo như vậy được không?
Lại kêu Sầm Chí Quyền là "chú".
'Tôi không ngờ anh lại có sở thích này đó.' Long thiếu gia dập tắt điếu thuốc xong quay sang nhìn Sầm Chí Quyền mặt không chút biểu cảm bên cạnh, cảm khái nói.
'Sở thích gì?' Ngược với hắn, Quan tiểu thư chống cằm tò mò hỏi.
Vị Long thiếu gia này cũng thật là, cứ nói những lời cô nghe không hiểu.
'Luyến đồng.' Long Dực cười hề hề.
Vừa nãy vị phu nhân này ám chỉ hắn là đồng chí, hắn chẳng qua chỉ có qua có lại thôi.
'Anh mới luyến đồng á!' Quan Mẫn Mẫn bất mãn trừng hắn, làm ơn đi, sinh nhật tuổi của cô vừa mới qua cách đây không lâu! Con mắt nào của hắn nhìn thấy cô giống con nít chứ? Con trai cô cũng đã tuổi rồi! 'Đồ đáng ghét!'
Gương mặt tuấn tú của Long Dực xanh mét, cô gái này dám mắng hắn cơ đấy! Còn dám dùng tiếng Quảng Đông không rành kia mắng khó nghe như vậy!
'Cô biết tiếng Quảng Đông sao không nói sớm...' Long Dực nói rồi bla bla bla nói một tràng tiếng Quảng Đông mà Quan Mẫn Mẫn nghe chẳng hiểu gì.
Sầm Chí Quyền rốt cuộc ngắt lời hắn, 'Long Dực, cô ấy chỉ biết một câu đó thôi.'
Ý chính là, một tràng tiếng Quảng Đông vừa nãy hắn nói cũng bằng không sao?
Sắc mặt Long thiếu gia lần nữa xanh mét.
Hắn giật chiếc ipad trên tay người quản lý nhà hàng tra xem vừa nãy Sầm phu nhân chọn những món gì sau đó lại dùng một tràng tiếng Quảng Đông vừa dài vừa nhanh dặn dò người quản lý, không cần nghĩ cũng biết vị Long thiếu gia đối với những món cô chọn không hài lòng.
Nhưng đây là nhà hàng của hắn, đại thiếu gia hắn muốn ăn gì có thể bảo nhà bếp chuẩn bị riêng, cần gì phải chen chung với hai người họ chứ?
Khi những nhân viên phục vụ xinh đẹp trong chiếc sườn xám lần lượt đưa những món ăn sắc hương vị đều có cùng những chiếc lồng đựng đủ món điểm tâm nóng hổi kia lên, Quan Mẫn Mẫn thật muốn trợn trắng.
Vị Long thiếu gia này chắc đã chọn hết những món ăn trong nhà hàng của mình đem lên một lượt rồi.
'Ăn đi ăn đi, người nhà không cần khách sáo.' Long Dực kẹp một miếng vịt quay cho vào miệng, đây là món nổi tiếng nhất của đầu bếp nhà hàng hắn, nhất định phải nếm thử.
Vừa nãy bị vị Sầm phu nhân kia chọc tức không nhẹ, ăn nhiều một chút xem như phát tiết cũng nên mà.
'Gọi nhiều món như vậy làm gì? Anh định đóng gói mang về nhà ăn sao?' Quan Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn một bàn đầy ắp thức ăn.
'Sao? Trước giờ tôi đều gọi thức ăn như vậy, có vấn đề gì sao?' Long thiếu gia gắp một con tôm thủy tinh cho tiếp vào miệng, 'Trên thực đơn có món gì cô muốn ăn mà tôi không gọi không?' Những món này đều là những món chiêu bài của nhà hàng này, ngoại trừ người chủ là hắn ra, những khách VIP mới có cơ hội nếm được.
'Không vấn đề gì.' Quan Mẫn Mẫn lắc đầu.
Hắn là chủ, hắn thích thì được rồi.
'Nào, Chí Quyền, đây là món nổi tiếng tôi đặc biệt dặn nhà bếp làm cho anh đó, tôm hùm và cá mú, hào nữa, đều tươi sống cả, thử xem.' Long Dực cực kỳ nhiệt tình giới thiệu, 'Công dụng của hào sống chắc không cần tôi nói cho anh chứ?'
'Long thiếu gia, anh kén ăn thật đó!' Đều là bắt sống ngoài biển, hiếm có biết mấy! Quan tiểu thư lần nữa cảm thán.
'Mặc kệ hắn.' Sầm Chí Quyền gắp một miếng cá chua ngọt đưa đến bên miệng cô, 'Thử món này xem.'
Quan Mẫn Mẫn ngoan ngoãn hé miệng, chậm rãi nhấm nuốt, ừm, vị chua ngọt đều được nêm nếm rất ổn.
Tiếp đó hai người không ngừng anh anh em em, căn bản không thèm để ý đến người chủ nhân ở đây là hắn khiến Long thiếu gia càng nhìn càng không thuận mắt.
Cuối cùng không nhịn được nữa hắn buông đũa xuống, 'Này, trong mắt hai người có còn ai nữa không đấy?'
Không ai để ý đến hắn!
Long thiếu gia buồn bực thật sự, 'Chí Quyền, lần trước anh đến Hồng Kông, đối với mấy hoa khôi ở Tường Vi Cung cảm thấy thế nào? Bọn họ nhớ anh lắm đó, chi bằng ăn cơm xong đưa Sầm phu nhân cùng đến đó chơi?'
Sầm Chí Quyền đặt đũa xuống, giọng mang theo mấy phần cảnh cáo, 'Long Dực!'
Ngược lại Quan Mẫn Mẫn tò mò vô cùng, 'Hoa khôi ở Tường Vi Cung? Anh với họ chơi cái gì mà khiến họ nhớ đến như vậy?'
Tường Vi Cung, vừa nghe cái tên đã biết đó là chỗ nào, còn là hoa khôi?!
Đại boss đi chỗ này mà không dẫn cô theo?
Không được, cô phải đi xem thử cho biết! Thuận tiện nhìn xem mấy hoa khôi ở đó bộ dạng thế nào mà dám nhớ nhung người của cô!
'Em muốn đi!' Cô kéo tay người đàn ông bên cạnh, giọng kiên quyết.
'Phải đi, phải đi. Tôi mời khách, bảo họ lập tức chuẩn bị phòng tốt nhất cho hai người.' Long thiếu gia lúc này phải nói là rất vui vẻ, lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Sầm Chí Quyền đau đầu quát, 'Long Dực, cậu nổi điên gì vậy?' Đưa tay đoạt lấy điện thoại trên tay hắn ném xuống bàn, lại quay sang Quan Mẫn Mẫn, 'Không được đi.'
'Tại sao không được đi?' Quan tiểu thư cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
'Đúng đó, tại sao không được đi chứ? Anh có gì chột dạ sao?'
Chột dạ quỷ gì chứ?
Sầm Chí Quyền lười nói nhảm với hắn, đứng lên, kéo người rời đi.
Quan Mẫn Mẫn bị hắn kéo ra khỏi phòng, Long Dực theo sau lải nhải không ngừng...
'Chí Quyền, sao tự dưng bỏ đi vậy? Không phải muốn cùng đi Tường Vi Cung sao?'
Sầm Chí Quyền mặc kệ hắn, kéo người vào thang máy.
Lúc thang máy đi xuống, Quan Mẫn Mẫn kéo tay áo hắn, vẻ không vui chất vấn, 'Tại sao không cho em đi chứ? Không phải anh thật sự có gì với mấy cô hoa khôi đó chứ?'
Sầm Chí Quyền có chút buồn bực kéo cô vào lòng, thấp giọng trách, 'Còn không phải vì em gây ra họa?'
Cô gây ra họa gì chứ?! Quan tiểu thư không phục bĩu môi nhưng sau khi nghe hắn dùng giọng điệu rất không kiên nhẫn nói hết chuyện kia, cô cười nghiêng ngả, nếu như không phải hắn ôm cô, chắc cô vẫn còn cười cho đến khi thang máy ngừng lại.
Ai bảo lúc đầu hắn gạt cô làm gì!
Chẳng lẽ cô không thể nói hắn không được hay sao?
Không ngờ chuyện qua lâu như vậy rồi mà đại boss vẫn nhớ kỹ như vậy! Đúng là nhỏ mọn!
'Không phải anh nói buổi tối đưa em đến Macao chơi sao? Đừng về nhà vội được không?' Ngồi trong xe, tuy cô không biết đường nhưng trực giác cho thấy vị Sầm tiên sinh sắc mặt không quá vui vẻ kia có nhiều khả năng sẽ kéo cô về nhà chứng minh bản thân có được hay không!
Đại boss vẫn một vẻ lạnh nhạt lái xe, không thèm để ý đến cô.
A, giận thật sao?
'Chú...' Cô nũng nịu gọi một tiếng, còn không quên đưa tay kéo kéo bàn tay đang đặt trên vô lăng của hắn, 'Em biết anh được lắm, đừng tức giận nữa có được không?'
Người đàn ông rốt cuộc nghiêng mặt qua, nhìn vẻ lấy lòng của cô, hung hăng véo đôi má phấn nộn một cái như trút giận, 'Sau này không được ở trước mặt người khác nói người đàn ông của mình không được gì đó, hiểu không?'
Làm cho toàn thế giới đều tưởng hắn thật sự không được!
Tuy rằng sau đó sự thật chứng minh hắn không phải "được" bình thường, nhưng giờ bị Long Dực cố ý nhắc lại, thật lại muốn đánh nhau với tên kia một trận.