Chương : Chúng ta kết hôn đi ! ()
Vào đến nhà, Quả Quả đang xem tivi, thấy hai người thì kinh ngạc đứng bật dậy, 'Mẹ, mẹ sao vậy ?'
'Thả tôi xuống.' Quan Viện Viện nhỏ giọng nói.
'Chân mẹ đau, ba ôm mẹ lên phòng thoa thuốc trước, được không?'
'Con cũng muốn đi.' Cô bé không muốn xem tivi nữa, theo chân hai người lên lầu.
Dưới sự chỉ dẫn của Quả Quả, hắn ôm cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn đáp lên người cô.
'Quả Quả, phòng thay đồ của mẹ con ở đâu ?' Hắn dù sao cũng không thể để trần nửa người đi tới đi lui đúng không ? Tuy hắn không lạnh nhưng trong nhà còn có một bạn nhỏ.
'Ở đây.' Cô nhóc lại dẫn đường.
Thực ra không phải hắn không tự tìm được mà chỉ muốn tách con gái ra để tiện nói chuyện với cô.
'Cởi áo của anh ra.' Quan Viện Viện trừng hắn.
'Em không cởi, anh tự làm đấy.'
Dưới chăn, cô động đậy một lúc mới cởi được chiếc áo thun của hắn ra, trực tiếp ném lên người hắn.
Sầm Chí Tề kéo nó xuống, đưa lên mũi ngửi một chút, như thật như đùa nói, 'Vẫn là mùi trước đây.'
'Đồ lưu manh, cút !' Cô nghiến răng quát.
'Giờ đồ lưu manh đi lấy quần áo cho em, ngoan ngoãn nằm đó đừng nhúc nhích.'
Hắn mặc áo vào sau đó đi về phía phòng thay đồ, hai phút sau, hắn chọn một chiếc áo ngủ màu tím ra, thuận tiện cầm theo một bộ nội y cùng màu.
'Có muốn anh giúp em mặc không ?' Hắn ném chiếc áo ngủ trên giường, trên tay còn cầm chiếc quần nhỏ xíu bằng ren, giọng đắc ý hỏi.
'Đặt xuống.'
Bởi vì cô con gái nhỏ đang đứng ngay sau lưng, Tề thiếu gia không tiện giở trò lưu manh nữa, đặt chiếc quần nhỏ lên áo ngủ rồi nhếch môi, 'Nếu mặc không được thì đợi anh quay lại, anh xuống lấy thuốc.'
'Mẹ, chân mẹ đau lắm sao ?'
Quả Quả bò lên giường, nằm bên canh cô.
'Ngày mai là khỏi rồi, con đừng lo.'
Cho con gái một nụ cười trấn an xong, cô chống người dậy, mặc áo ngủ vào còn về chiếc quần nhỏ kia, cô trực tiếp nhét nó dưới chăn, chân đau muốn chết, quả thực không muốn nhúc nhích.
'Vậy ba sẽ ở lại với chúng ta sao ?' Quả Quả nằm sấp, hai tay chống cằm nghiêm túc hỏi.
Quan Viện Viện sửng sốt một thoáng sau đó đưa tay sờ đầu con, 'Con muốn có ba sao ?'
Cô bé gật đầu, 'Muốn.'
'Để mẹ nghĩ kỹ đã, được không?'
Giờ đầu óc cô rất rối, không biết phải làm thế nào.
Nói chuyện với con một lúc thì đã thấy Sầm Chí Tề quay lại, trên tay là một thùng thuốc nhỏ, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, đặt thùng thuốc lên tủ đầu giường, mở ra, lấy ra một tuýp.
'Đưa chân ra đây.'
Cô không nhúc nhích, cứ nằm đó.
Hắn mặc kệ thái độ đối nghịch của cô, ngồi xuống, trực tiếp vén chăn ra để lộ bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn cùng chiếc quần lót nhỏ cực kỳ bắt mắt kia.
Cô nàng này thực sự rất đáng đánh đòn !
Hắn đặt cổ chân đã bị sưng tấy của cô lên đùi mình, đổ thuốc ra lòng bàn tay bắt đầu xoa lên mắt cá chân cô nhưng còn chưa kịp đụng tới thì đã nghe cô kêu thất thanh.
'Kêu cái gì ? Anh còn chưa đụng đến.' Sầm Chí Tề nói một cách bất đắc dĩ.
'Anh nhẹ một chút, đau lắm.' Cô lầm bầm.
Nhưng hắn thực sự không thể xoa nhẹ được, nhẹ quá không có tác dụng.
Suốt cả quá trình Quan Viện Viện không ngừng mắng hắn lừa gạt, khốn kiếp, mượn cơ hội trả thù riêng còn Quả Quả ngồi bên cạnh thì lo lắng vô cùng, cứ luôn miệng bảo ba nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Thật không dễ dàng gì mới thoa xong thuốc cho cô, hắn dọn thùng thuốc, đi đến cửa sổ bên canh nhìn ra màn mưa bên ngoài, mày thoáng chau lại.
'Trong nhà còn gì ăn không ?'
'Không biết.' Quan Viện Viện nói, chỗ này tuy định kỳ có người tới quét tước nhưng rất lâu rồi cô chưa quay về, chắc là người của công ty gia vụ đó cũng sẽ không bỏ thêm thức ăn gì vào tủ lạnh của cô.
Sầm Chí Tề có chút đau đầu, cô nàng này sống kiểu gì vậy ? Còn đứa nhỏ nữa ?
'Cơn mưa này cũng không biết kéo dài bao lâu, gần đây có siêu thị nào không ? Anh đi mua chút thức ăn về.'
'Ra cửa quẹo trái chừng mét có một siêu thị nhỏ.'
'Buổi tối muốn ăn gì ?'
'Anh biết làm sao ?' Quan Viện Viện nhìn hắn với ánh mắt khó tin.
'Chuyện anh biết làm...' Hắn điềm nhiên nói, '...nhiều hơn so với em tưởng nhiều.'
Lưu manh ! Mở miệng ra là giở trò lưu manh.
Quan Viện Viện quyết định mặc kệ hắn.
'Anh đi mua chút thức ăn, sẽ về nhanh thôi.' Còn dùng dằng nữa, siêu thị chắc đóng cửa luôn.
Hắn đi rồi, hai mẹ con nằm trên giường trò chuyện, ấm áp, thân thiết dường như mưa bão bên ngoài hoàn toàn không liên quan đến họ vậy.
Ánh đèn ấm áp, bữa tối phong phú, còn có... tiếng cười vui vẻ của Quả Quả.
Quan Viện Viện được Sầm Chí Tề ôm từ trên lầu xuống, khi nhìn thấy một bàn đây thức ăn, quả thực không dám tin nó được làm ra từ tay hắn.
Tề đại thiếu gia ngay cả một ly nước cũng phải nhờ người rót từ lúc nào thì luyện ra tay nghề như vậy rồi ? Thậm chí ngay cả thức ăn cho thiếu nhi cũng chu đáo chuẩn bị riêng.
Đặt cô xuống ghế, giúp cô xới cơm sau đó hắn đến cạnh con gái ngồi xuống, giúp con gài khăn ăn, tỉ mỉ cắt thịt gà sau đó đút cho con bé.
'Có ngon không ?' Hắn cười hỏi.
'Ngon, muốn nữa.' Cô bé vẻ mặt thỏa mãn cười.
'Được, thêm miếng nữa !'
Suốt buổi tối đều là show diễn của cặp cha con mới này, thật là phản đồ !
Quan Viện Viện vừa ăn vừa nhìn hai người, 'Nhìn không ra anh lại biết chăm sóc trẻ con như vậy.'
'Nói đùa à ? Anh đã mạo danh làm cha người ta suốt sáu năm trời !'
Nhắc đến đứa con trai hụt, thực ra trong lòng Tề thiếu gia rất kiêu ngạo. Nhưng nhắc điều này trước mặt cô liệu có làm cô không vui không nhỉ ?
Hắn cẩn thận liếc cô một cái, khi thấy vẻ mặt cô không có gì khác thường mới yên tâm trở lại.
'Xem ra anh cũng rất có nghĩa khí với Quan Mẫn Mẫn.' Cô nhàn nhạt nói.
Thực ra Quan Mẫn Mẫn mới là người vô tội nhất, cô ghét nó căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
Về điểm này, sau khi cô có đứa nhỏ rồi mới sâu sắc ngộ ra được.
Ân oán giữa người lớn với nhau, trẻ con có tội tình gì chứ ? Tại sao phải bắt chúng phải chịu những đau khổ do người lớn gây ra ?
'Nói thế nào, Mẫn Mẫn cũng là người anh che chở từ nhỏ đến lớn.'
'Sao không thấy anh che chở tôi ?' Nếu so thứ tự trước sau, cũng là cô và hắn biết nhau trước chứ ?
'Em còn cần anh che chở sao ? Hơn nữa trước giờ em luôn thích bám theo anh ba...' Hắn hừ nhẹ một tiếng.
Đúng vậy, trước đây trong mắt cô, trong tim cô chỉ có anh Chí Vũ nhưng bây giờ...
Quan Viện Viện cúi đầu lẳng lặng ăn.
Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng líu ríu của Quả Quả.
Sau bữa cơm, Sầm Chí Tề phụ trách dọn dẹp sau đó ôm cô lên lầu, giúp cô xả nước vào bồn tắm.
'Có muốn anh tắm giúp em không ?'
Lúc ôm cô vào phòng tắm, hắn hỏi với vẻ lưu manh.
'Ra ngoài, không được nhìn lén.' Cô tức giận huých hắn một cái.
'Anh còn cần phải nhìn lén sao ?' Hắn cúi đầu nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện qua khe áo ngủ kia, cổ họng khô rang, 'Lớn hơn không ít nhỉ ?'
'Không bằng mấy cô ngực bự của anh.' Quan Viện Viện bĩu môi, 'Đặt tôi xuống, anh ra ngoài được rồi.'
'Anh có thể giúp em cởi...'
'Đi ra, giúp con xả nước, tắm rửa.'
Cho dù hắn có muốn cùng tắm uyên ương với cô đến mấy thì vẫn còn phải chăm sóc con gái, cuối cùng, Tề thiếu gia chỉ đành thở dài một tiếng, 'Em cẩn thận một chút.' Sau đó rời khỏi phòng tắm.
Quan Viện Viện cởi áo ngủ ra, chậm rì rì bước vào bồn tắm nằm xuống, nước ấm làm cô thoải mái thở ra một hơi.
Sầm Chí Tề giúp con gái tắm rửa xong, mặc đồ cho con sau đó sấy khô tóc, dỗ con ngủ xong thì đã là chuyện của một giờ sau.
Về phòng thấy cô không ở trên giường mới nhớ tới cái chân đau của cô, có lẽ không đứng lên khỏi bồn tắm nổi.
Lâu như vậy rồi, nước trong bồn chắc đã lạnh, nếu bị cảm thì phiền phức.
'Viện Viện...' Hắn chạy đến phòng tắm vừa gọi vừa đẩy cửa vào mới thấy cô đang nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích, xem ra đã ngủ quên mất.
Sao lại mệt đến thế này ?
Hắn rón rén đi qua, cô lúc đang ngủ hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng như thường ngày, hiền ngoan đến vô cùng.
Nếu như không phải sợ cô lạnh, hắn nghĩ, hắn nhất định sẽ đứng nhìn thêm một lúc nữa.
Đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô, 'Viện Viện, dậy thôi, nước lạnh rồi.'
Cô mở hé mắt, lúc nhìn thấy hắn, thân thể khẽ động, nước trong bồn cũng sóng sánh theo, tuy nhìn không rõ thân hình cô trong nước nhưng làn da trắng nõn, chiếc cổ thon thả, bờ vai trơn bóng, xương quai xanh tinh xảo kia...
Ánh mắt nóng bỏng của hắn từng tấc, từng tấc khóa chặt trên người cô, nếu như không phải cuối cùng nhìn thấy chân trái bị trặc của cô gác lên thành bồn tắm còn sưng đỏ, Sầm Chí Tề thật không dám đảm bảo mình có nhảy vào cùng cô tắm chung hay không.
Ánh mắt nóng rát của hắn, Quan Viện Viện làm sao không nhìn ra.
'Tôi tự đứng lên được, không cho anh nhìn.'
'Nên nhìn cũng đã nhìn cả rồi.' Lúc này Sầm Chí Tề không nóng không vội, điềm nhiên ngồi xuống mép bồn tắm, nghiêng người nhìn sâu vào mắt cô, hơi thở nóng ấm phất qua mặt cô, vây quanh cô đều là khí tức của hắn.
'Sầm Chí Tề !'
'Nước lạnh rồi, đứng lên, anh ôm em về phòng.' Sầm Chí Tề đưa tay vén những sợi tóc dính bên má ra sau tai, khoảng cách giữa hai người gần quá, gần đến nỗi Quan Viện Viện tưởng là hắn sắp hôn cô, theo bản năng nhắm mắt lại.
'Muốn anh hôn em ?' Phản ứng của cô hắn đương nhiên không bỏ sót, trêu chọc hỏi.
'Đồ dê xồm !' Quan Viện Viện mở bừng mắt, tức giận giật chiếc khăn tắm trong tay hắn, tiếc là hắn nắm quá chặt, cô giật không nổi.
'Anh muốn về giường rồi mới làm dê xồm sau.'
Nói rồi bất chấp sự giãy dụa của cô, nhấc cô ra khỏi bồn tắm ôm trở về phòng.