Chương : Hạnh phúc vốn rất giản đơn ()
Cửa vừa mở đã thấy Sầm Chí Tề cả người ướt đẫm đứng đó, lúc nhìn thấy cô vẻ căng thẳng trên mặt rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Đưa tay lau đi nước mưa trên mặt, 'Quả Quả đâu ?'
Ờ, thì ra là đến đón con gái !
Cô lạnh nhạt nói, 'Còn đang chơi trong phòng Á Á.'
Sau đó hai người cứ im lặng như thế đứng ở cửa.
'Hai người làm gì vậy ?' Trang Lâm đi qua tò mò nhìn cả hai, 'Chí Tề, vào nhà ngồi đi.'
'Ờ, được.'
Quan Viện Viện nép người sang một bên để hắn đi vào sau đó đóng cửa.
'Bên ngoài mưa lớn lắm sao ?' Trang Lâm nhìn mái tóc ướt của Sầm Chí Tề hỏi.
'Em quên mang dù.' Cởi chiếc áo khoác đã ướt treo lên giá áo, Sầm Chí Tề bước đến sofa ngồi xuống.
'Em ăn tối chưa ?'
'Chưa.'
'Trong nhà còn bít tết đã chiên sẵn với canh nấm, em có muốn ăn tạm không ?'
Lúc nói câu đó, Trang Lâm đã đi về phía phòng bếp.
'Sao cũng được, em đói sắp chết rồi, chị cứ để em làm.'
Hắn làm sao dám để một phụ nữ có thai phục vụ mình chứ, vừa nói vừa vội vàng đứng dậy.
Trang Lâm quay đầu, nhìn lướt qua Sầm Chí Tề lẫn Quan Viện Viện, 'Được, Viện Viện, em giúp cậu ấy làm nóng bít tết và canh một chút. Trong tủ lạnh còn thức ăn, hai người xem muốn ăn gì thì tự quyết định là được. Chị đi xem Á Á và Quả Quả thế nào.'
Nói rồi cô xoay người rời khỏi phòng bếp nhường lại không gian cho hai con người kỳ lạ này giải quyết chuyện riêng của mình.
Chẳng qua, rõ ràng là Trang Lâm đã đánh giá hai người quá cao.
'Anh tự làm đi.' Quan Viện Viện trước giờ chẳng giỏi việc bếp núc, tối nay đương nhiên không phải ngoại lệ.
Nếu hắn đói bụng thì có thể tự mình ra tay, cần cô vào bếp làm gì cho vướng bận tay chân.
Hừ, tự làm thì tự làm, Tề thiếu gia buồn bực đi vào bếp.
Quả Quả biết ba qua đón hai mẹ con, vội vàng từ trong phòng chạy thẳng vào bếp, líu ra líu ríu nói không ngừng.
Quan Viện Viện ngồi ở sofa uống trà nhìn cảnh đó mà cảm thấy cực kỳ khó tin, tại sao tình cảm giữa hai cha con này lại có thể trở nên sâu đậm trong thời gian ngắn như vậy được ? Chẳng lẽ là bởi vì quan hệ huyết thống sao ?
Còn bọn họ lại dường như quay trở lại giai đoạn tranh chấp không ngừng như lúc trước, mà không phải, lúc trước còn có tranh chấp nhưng tình trạng hiện giờ của họ, phải gọi là chiến tranh lạnh mới đúng.
Lúc đầu là hắn đơn phương chiến tranh lạnh với cô, về sau cô cũng lười lấy lòng hắn, tình hình cứ thế căng thẳng đến bây giờ.
Nếu như không có con gái, liệu bọn họ có...
'Mẹ, con còn muốn ăn bít tết chung với ba.'
Quả Quả vui vẻ từ phòng bếp chạy ra báo cáo với cô.
Thường thì sau khi ăn tối, cô sẽ không cho con gái ăn thêm gì nữa, chỉ đến trước khi đi ngủ mới uống một ly sữa, đây là thói quen cô vẫn luôn duy trì.
Nhưng lúc này xem ra khó mà ngăn được sự hào hứng muốn ăn cùng ba mình của con gái rồi, nhưng chắc con bé cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Cô gật đầu, 'Được, ăn xong nhớ súc miệng.'
Được mẹ cho phép, Quả Quả hớn hở chạy như bay vào bếp, cùng ba mình chia sẻ bữa tối muộn.
Sầm Chí Tề đến đây, ngoại trừ đón vợ con về tiện thể đưa ảnh chụp hôm đám cưới cho Trang Lâm luôn.
Hắn đã rửa ảnh ra, còn nhờ người làm thành một quyển album thật đẹp.
Mấy phụ nữ, cả lớn lẫn nhỏ xem hình mà vui vẻ vô cùng.
Có chút khát nước, hắn nhìn sang ly trà không trong tay Quan Viện Viện, đưa tay ra, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã lấy nó vào tay.
'Làm gì vậy ?' Cô ngước lên nhìn hắn.
'Uống trà.' Hắn sảng khoái đáp, tự rót cho mình một ly, một hơi uống cạn.
Ly gì mà nhỏ thế này ? Còn không đủ hắn uống một hơi, thật không biết các chị em phụ nữ sao lại thích mấy thứ nhỏ xíu như đồ chơi này nữa.
'Anh không biết đi lấy cái ly mới sao ?' Cô trừng hắn.
'Sao anh lại phải đi lấy ly mới ?' Hắn nhìn lại cô.
'Đó là ly của em.'
'Ai quy định chồng không thể dùng ly của vợ uống trà ?'
'Ai quy định chồng thì có thể dùng ly của vợ uống trà ?'
'Ba, mẹ, hai người đang cãi nhau sao ?'
Quả Quảngạc nhiên nhìn ba mẹ sau đó nhìn sang Trang Lâm và Á Á.
Hai người đồng thời quay đầu, môi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, khó được khi đồng thanh đáp, 'Không có.'
giờ rưỡi tối, trời còn đang mưa
Trong xe cực kỳ yên ắng.
Quả Quả ở băng sau đã ngủ mất, gần đây do vẫn luôn phải tăng ca, giấc ngủ cực kỳ không đủ, Quan Viện Viện cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Sầm Chí Tề mím môi nhìn sang cô, cuối cùng thở hắt một hơi thật dài.
Thôi vậy, tức giận gì chứ ? Cũng không phải hắn không biết người cô vẫn luôn giữ trong lòng là ai.
Chỉ là, hắn tưởng rằng cho dù không thể khiến cô lập tức thích mình, ít ra những cố gắng sau này của hắn sau khi kết hôn hắn cho là cô nhìn thấy được.
Nhưng tại sao cô vừa thấy anh ba thì...
Cô cũng không làm ra chuyện gì trái lẽ nhưng những câu cô thổ lộ trước biển hôm đó lại cứ khắc sâu trong đầu hắn, trong lòng hắn, khiến ngay cả dũng khí chất vấn hắn cũng không có, chỉ có thể rầu rĩ buồn bực một mình, giận cô thì ít mà giận bản thân thì nhiều.
Nhưng cô lại hoàn toàn chẳng quan tâm gì.
Không hỏi hắn tại sao lại giận, hắn chiến tranh lạnh thì cô chiến tranh lạnh theo, hắn mặc kệ cô thì cô cũng chẳng hỏi han gì đến hắn.
Tóm lại, chỉ có một câu, cô hoàn toàn chẳng để ý hắn đang nghĩ gì, giận cái gì.
Nhưng hôm nay sau khi xong việc đến trường học đón con gái, nghe giáo viên nói cô đã đón con về rồi hắn lại vội vàng chạy về nhà thì mới phát hiện trong nhà trống không lạnh lẽo, nào có bóng người nào.
Khoảnh khắc đó trong lòng hắn có chút hoảng, sợ cô tức giận dẫn con gái đi mất, thậm chí ngay lúc gọi điện thoại cho cô, bàn tay cũng run lên.
Nhưng điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, gọi đến số máy nội bộ trong công ty cũng chẳng có ai nhận vì vậy hắn chỉ đành gọi điện thoại cho anh Dĩ Thần, người hôm nay mới vừa quay lại Paris, hỏi anh ấy địa chỉ xong lại vội vội vàng vàng chạy đến đây.
Suốt đoạn đường, trái tim hắn vẫn treo lơ lửng.
Mãi đến khi cửa mở, lúc nhìn thấy cô an ổn đứng trước mặt mình hắn mới xem như yên tâm trở lại.
Nhưng vẻ bình thản thậm chí là lạnh nhạt của cô, một câu quan tâm cũng không có khiến hắn lại bắt đầu buồn bực trong lòng.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc phá vỡ sự im lặng trong xe, cũng đánh thức Quan Viện Viện vốn mới thiu thiu ngủ.
Còn chưa mở mắt, một giọng nữ thánh thót từ loa vọng ra...
'Tề thiếu gia, tôi là Luna, bao giờ thì anh qua vậy ? Chúng tôi chỉ còn đợi mỗi anh !'
Chết tiệt !
Trán Sầm Chí Tề nổi lên mấy đường gân xanh, 'Điện thoại của Tiểu Cao sao lại ở chỗ cô ?'
Lần trước khi ở văn phòng của cô đập vỡ điện thoại của cả hai hắn đã học được bài học, trực tiếp đổi số điện thoại cá nhân, ngoại trừ người quản lý kiêm trợ lý Tiểu Cao ra, chỉ có người nhà mới biết được.
Cái cô gái tên Luna kia sao lại lấy được điện thoại của Tiểu Cao mà gọi cho hắn vậy ?
'Tối nay tổ chức tiệc tẩy trần cho anh thế mà anh chỉ phái một người quản lý qua, có phải chê người ở chỗ chúng em không đủ đẹp không ?' Luna cười khanh khách, đầu kia truyền tới tiếng nhạc inh ỏi cùng tiếng cười nói của cả nam lẫn nữ, không cần nghĩ cũng biết là ở đâu.
'Tiểu Cao đâu ? Bảo cậu ấy nghe điện thoại !' Sầm Chí Tề liếc nhanh về phía Quan Viện Viện nãy giờ vẫn nhắm mắt bên cạnh, chạy chậm rồi dừng lại bên đường, cầm điện thoại lên nghe.
'Tiểu Cao hả ? Uống say, không biết cùng cô nào đi thuê phòng rồi.' Đầu bên kia lại truyền đến một tràng cười ngọt ngấy, 'Yên tâm đi Tề thiếu gia, mấy cô người mẫu của công ty em vẫn còn đang đợi anh đó, còn người mẫu của những công ty khác tới tham gia nữa, không đến đảm bảo anh sẽ hối hận.'
'Nếu Tiểu Cao tỉnh rồi thì bảo cậu ấy gọi lại cho tôi.'
Sầm Chí Tề bực bội rủa thầm một tiếng rồi ngắt điện thoại sau đó tắt máy.
Trước đây đúng là hắn đã quen lối sống như vậy, cuộc sống về đêm, rượu và đàn bà.
Nhưng sau khi lựa chọn kết hôn hắn đã lựa chọn từ giã lối sống phóng túng trước đây.
Không hề tiếc nuối hay lưu luyến gì.
Hắn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, hắn cũng khao khát một mái ấm gia đình bình thường.
Huống gì, người cùng bắt bắt đầu cuộc sống mới kia lại là người mà hắn thích từ bao lâu nay, còn có con gái của bọn họ.
Mọi thứ đều đang trong lúc mày mò tìm hiểu, chẳng có một mô thức nào để tham khảo bởi vì mỗi một người đều không ai giống ai, bọn họ chỉ có thể tự mày mò tìm ra con đường thích hợp cho chính họ.
Chỉ có điều, đoạn đường này chỉ mới bắt đầu đi thì đã gặp phải chướng ngại.
Hắn nghĩ, hắn đường đường là một người đàn ông, suy nghĩ nên cởi mở hơn một chút mới được.
Buồn bực gì chứ ? Giận dỗi gì chứ ? Chỉ là tự gây tội tự mình chịu thôi.
Xe lần nữa nổ máy, cô vẫn luôn nhắm mắt không nói.
Trở về căn nhà quen thuộc, hắn quay đầu sang định gọi thì thấy cô đã mở mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô nhếch môi, 'Em ôm con gái vào được rồi, không làm chậm trễ anh ra ngoài.'