Tháng tám hằng năm ở phủ Khuynh tướng quân là ngày giỗ của Khuynh lão thái thái.
Khuynh Kỳ Phong vì địa vị của thái tử nên cũng gửi thiệp mời tới phủ thái tử.
Khuynh Thành cầm tấm thiệp trên tay cười thầm trong lòng, xem ra sắp có chuyện vui rồi, vẻ mặt nàng lúc này trông rất đắc ý.
" Nương tử, nàng có chuyện gì vui lắm sao?"
Thái tử hình như rất thích hai chữ Nương tử này nha. Ngài ấy khi nào gặp nàng cũng gọi như vậy.
Khuynh Thành đặt tấm thiệp mời xuống bàn, đi đến chiếc ghế đối diện Mãn Vọng Triết rồi từ từ ngồi xuống, bộ dạng rất ra dáng thục nữ.
" Thái tử gia tí nữa là tới đám giỗ của Khuynh lão thái thái người có đi không?....Nếu như có người có thể dẫn thiếp theo được không?"
Nàng cố gắng nói chuyện một cách dễ nghe nhất,ngọt ngào nhất để lấy lòng hắn.
Ai ngờ Mãn Vọng Triết đứng dậy đi ra phía sau lưng của Khuynh Thành rồi cúi người vòng tay ôm lấy eo,tựa đầu bờ vai mảnh mai của nàng.
Khuynh Thành có chút không tự nhiên nhưng vì kế hoạch đã vạch ra nên nàng cố gắng nhịn.
" Nương tử nếu bổn thái tử dẫn nàng theo thì nàng định lấy gì để đền ơn?"
Nàng đương nhiên hiểu hắn đang muốn gì mà.
Từ sau đêm đó Mãn Vọng Triết như bị nhiễm bệnh , cứ hễ nhìn thấy nàng lại muốn chọc ghẹo nàng một phen.
Hắn thấy vui nhưng nàng thì không.
" Thái tử....người.... người nên nhớ hai ta chỉ là đồng minh. "
Một người vì kế hoạch trả thù, một người vì ngai vàng mới đồng ý kết giao đồng minh, kết hôn giả.
Sao giờ mọi chuyện không hề giống như nàng tưởng tượng một tí nào.
Không vui tí nào!
" Đúng hai ta là đồng minh nhưng cũng là phu thê vậy nên nàng phải là tốt nghĩa vụ của mình mới đúng. "
Đúng cái đầu ngươi!
Sắc lang, biến thái!
Nàng chửi hắn trăm lần, ngàn lần mới hả dạ.
" Thái tử hay là đổi cái khác đi được không?"
Nàng giả bộ vui vẻ, bày ra bộ dạng con nai vàng ngơ ngác nói chuyện với hắn.
Nàng đóng kịch đúng là rất khó coi, nam nhân khẽ nhíu mày, hắn nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
" Không được! "
Khuynh Thành trong lòng cười khổ,khóe môi giật giật, bàn tay bất giác nắm chặt.
" Được rồi! Ta cũng chỉ nói đùa thôi nàng căng thẳng cái gì chứ. "
Xe ngựa đi từ thành Tây sang thành phía Nam cũng không hề xa lắm nên nàng cùng thái tử ngồi một chút là tới nơi.
Khuynh tướng quân cùng mọi người đều đứng đợi trước cửa.
Thái tử bước xuống trước đưa tay ra đỡ nàng.
" Phụ thân, lâu ngày không gặp người có khỏe hay không?"
Khuynh Kỳ Phong và một số người trong nhà họ Khuynh tức giận nhìn nàng.
Từ lúc nàng bỏ nhà đi, đến lúc thành thân cũng không mời thì cả thành Nam ai mà không biết Khuynh Thành cắt đứt quan hệ với nhà họ Khuynh.
Bây giờ lại đứng ở đây gọi hai tiếng phụ thân là có ý gì?
Mãn Vọng Triết đứng bên cạnh cũng tò mò muốn biết nàng rốt cuộc đang muốn bày ra cái trò quỷ quái gì.
" Đa tạ thái tử phi đã quan tâm, lão thần rất khỏe. "
Ông cười nói với Khuynh Thành,làm nàng cảm thấy phi thường muốn ói.
Quá kinh tởm, quá giả tạo!
Khuynh Vân từ xa bước tới, nắm lấy tay của nàng.
" Tỷ tỷ và tỷ phu đi đường vất vả rồi vào trong ngồi nói chuyện đi."
Khuynh Vân nói chuyện với nàng mà ánh mắt lại đặt trên người thái tử.
Lại cố gắng tỏ ra đáng yêu,thẹn thùng.
Nàng cũng không biết vở kịch mà cô ta đang diễn thuộc thể loại gì nhưng nhìn thật chướng mắt.
Với lại tên thái tử biến thái này có điểm nào tốt đâu mà ngươi thích hắn.
Khuynh Thành hất tay cô ta ra.
" Không biết tôn ti trật tự. Hai tiếng tỷ tỷ để ngươi gọi sao? Nếu còn không thay đổi cách xưng hô coi chừng ta."
Khuynh Vân tức giận định phản bác lại thì bị Khuynh tướng quân ngăn lại.
Ông ta thay con gái cưng cúi đầu trước thái tử và nàng.
" Mong thái tử và thái tử phi lượng thứ, Vân nhi trẻ người non dạ mà bỏ qua cho."
Mãn Vọng Triết không nói gì đi thẳng vào trong phủ bởi vì dù sao chuyện này cũng không liên quan tới hắn, đồng minh của hắn muốn xử lý sao thì tùy.
Nhưng hắn là thái tử mà không lên tiếng thì đồng minh của hắn tính toán chi nhiều kẻo người ta lại nói thái tử phi là người nhỏ mọn.
Đám giỗ của Khuynh lão thái thái tổ chức không quá long trọng, chủ yếu là những món ăn có phần đạm bạc, thanh đạm.
" aaaaa..."
Khuynh Thành la lên làm mọi người ai cũng chú ý tới nàng.
Mọi chuyện chính là Khuynh Vân dàn dựng màn kịch ngẫu nhiên đi ngang qua vô tình đổ bát canh nóng lên tay của nàng.
Mãn Vọng Triết thấy được tất cả nên không tránh khỏi giận dữ.
" Ngươi đang làm trò gì đó?"
Khuynh Vân vội vã quỳ xuống.
" Dân nữ không có cố ý mong thái tử thứ tội. "
Hắn thấy cô ta cứng đầu cứng cổ không chịu nhận lỗi thì nổi trận lôi đình.
Khuynh Thành nắm lấy tay hắn.
" Thái tử dù sao cô ta cũng không cố ý hay người bỏ qua đi."
Lát sau khi chỉ có nàng và Mãn Vọng Triết trên xe ngựa hắn quay sang hỏi nàng.
" Không phải nàng muốn trả thù sao? Vậy tại sao lại kêu bổn thái tử tha cho cô ta?"
Hắn không hiểu trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Lúc đầu thì một mực nói nhất định phải trả thù, bây giờ có cơ hội thì lại rủ lòng thương không truy cứu.
Khuynh Thành nhìn vết thương trên tay nói:
" Ta chính là muốn tha mạng cho cô ta lần này. Đợi sau khi ta được làm hoàng hậu thì nợ mới hay nợ cũ nhất định sẽ gộp lại từ từ mà tính.Thái tử người nói xem như vậy không phải sẽ thú vị hơn sao?...Thương tích này dù có đau nhưng rất xứng đáng. "
Nàng muốn cùng đám người đó chơi trò mèo vờn chuột. Muốn cùng đám người đó từ từ đùa giỡn với nhau có như vậy mới thú vị.
Muốn hại người cũng cần phải có một lý do thích đáng.
Mãn Vọng Triết là nam nhân, bao nhiêu năm nay vì tranh giành ngai vàng mấy lần tí nữa mất mạng nhưng lại cảm thấy không đáng sợ bằng biểu cảm trên khuôn mặt của Khuynh Thành lúc này.
" Nàng đó ngang bướng không ai bằng nếu còn lần sau ta xem nàng giải quyết như thế nào.. "
Làm gì có ai vì trả thù mà đến cả cái mạng cũng không cần.
Mà cho dù có thì người đó chắc chắn đầu óc có vấn đề.
" Đa tạ thái tử gia đã quan tâm nhưng Khuynh Thành biết mình đang làm gì! "