Rõ ràng đang là buổi trưa, bên ngoài nắng chiếu ấm áp, thế nhưng trong Phượng Tê cung lại vô cùng lạnh lẽo!
Cung điện màu đỏ thắm, đỉnh mái màu đen dựng thẳng, dưới mái hiên là một hàng chuông gió, đung đưa chập chờn trong gió, từng hồi chuông vang lên giống như câu hồn.
Tóc đen tung bay, y phục màu đỏ tía cũng theo gió nhẹ bay, nam tử dáng người cao ráo kiên cường đứng ở trong viện, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Hàn Ngọc càng cảm thấy cả người rét run, hắn nghĩ phải theo sát chủ tử, lại đột nhiên cảm thấy rõ ràng một khắc trước gia vẫn còn ở trước mắt, trong nháy mắt liền lọt vào một mảng sương khói, khiến hắn nhìn không rõ lắm.
"Gia!" Hàn Ngọc chợt kêu to lên, chung quanh mờ mịt.
Chỉ cách có nửa thước, Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại phía Hàn Ngọc.
"Hàn Ngọc!" Hắn lên tiếng, lại chợt cảm thấy âm thanh của mình giống như trong mộng, vô lực mà phiêu đãng.
Sau lưng Hàn Ngọc hình như không nghe thấy, chung quanh kinh hoảng mờ mịt.
Cũng vào lúc này, cửa điện màu đỏ thắm đột nhiên mở ra, một tấm rèm ngăn cách trong ngoài, một bóng người mông lung đứng ở sau rèm cửa, bộ ngực lớn quá đỗi gợi cảm.
Mộ Dung Thánh Ly nắm chặt ngón tay, mặc cho rèm lụa không tiếng động đẩy ra, phấn sa bồng bềnh bên trong, mành trướng chập chờn, tràn ngập mùi rượu, bóng dáng đầy khiêu gợi đó lại là nữ tử đang cười đầy mị hoặc, tiếng cười lanh lảnh, một màu đỏ chói mắt, tóc đen mê hồn, càng thêm làn da trắng muốt.
Dung nhan khuynh thành ngẩng lên, khóe mắt khiêu khích, phong tình vạn chủng, làn môi đỏ mọng cười nhẹ cũng đủ câu hồn.
Mộ Dung Thánh Ly cảm giác lâm vào trong hỗn độn, tâm trí bế tắc, chợt bên tai như có tiếng hát của nữ tử bay qua, khắp người như đắm chìm trong rừng đào, hoa cỏ nở rộ, hoa rơi nước chảy, như thiên đường giữa nhân gian.
Trong ngực đột nhiên tỏa ra hơi nóng, ngón tay không nhịn được đưa về phía dây lưng có hoa văn màu đỏ tía, nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên khựng lại.
Bên tai tiếng hát của nữ tử trong nháy mắt trở nên vang dội, uyển chuyển, hình như không thể chờ đợi. Mộ Dung Thánh Ly ấn tay ở trên đai lưng, trên mặt gân xanh nổi lên, hơi gập eo, trong miệng đột nhiên niệm kinh.
"Yết Đế Yết Đế. Ba La Yết Đế. Ba La Tăng Yết Đế. Bồ Đề Tát Bà Ha...." Nam tử ngưng mắt, đột nhiên chắp tay trước ngực, thần chí rơi vào trong đó, không chịu ảnh hưởng từ tiếng hát kia nữa.
Nữ nhân dựa người ở trên giường êm, y phục đỏ hồng bồng bềnh, sợi tóc rủ xuống, ngũ quan tuyệt mỹ thoáng hiện lên vẻ độc ác.
Hắn lại có thể thoát khỏi ảo ảnh của bà ta, mấy năm không gặp, người đàn ông này quả nhiên trưởng thành lên rất nhiều!
"Gia!" bên tai truyền tới giọng nói vui mừng của Hàn Ngọc, Mộ Dung Thánh Ly lúc này mới dừng niệm kinh.
Ngước mắt, trước mắt vô cùng rõ ràng, trong ánh nắng ấm áp, một nữ tử mị hoặc yếu ớt cười nhìn bọn họ, mà cảnh bọn họ thấy lúc nãy, dường như thật sự là ảo ảnh.
"Tham kiến Thái hậu nương nương!" Mộ Dung Thánh Ly không biến sắc, hơi khom người.
Dung Yên Nhi nhẹ giọng cười, "Thôi thôi, Ly, ngươi tới, Bổn cung rất vui!" bà ta chuyển mắt, nhỏ giọng nói, "Ban thưởng ghế ngồi!"
Dứt lời, từ sau màn che xuất hiện bốn cung nữ áo trắng, mang chiếc ghế gỗ điêu khắc, đưa đến trước mặt Thái hậu.
Mộ Dung Thánh Ly bước nhanh đến phía trước, bước vào cửa điện, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đối mặt với Thái hậu, cách nhau không quá nửa thước.
Hàn Ngọc không dám tới gần, chỉ có thể tiếp tục canh giữ ở ngoài điện.
"Ly thật là hiếm có nha, nhanh như vậy đã đến Phượng Tê cung gặp Bổn cung!" Dung Yên Nhi cười khẽ, đưa chân trắng ngọc từ dưới y phục đỏ hồng, đột nhiên sờ nhẹ đầu gối nam nhân.
"Thái hậu nương nương, Thánh Ly đến đây, là có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Thái hậu ngài!" Mộ Dung Thánh Ly nghiêm mặt nói, co rụt đầu gối về sau, chân Dung Yên Nhi vồ hụt, đành phải ngượng ngùng thu về.
"Nói đi!" Dung Yên Nhi lạnh lùng cười, ánh mắt sắc trầm thấp, một ngón tay ngọc lộ ra từ cánh tay áo lớn, đầu ngón tay thoa sơn móng tay đỏ tươi.
"Thái hậu nương nương có biết, trên thế giới này có loại thuốc làm cho người ta quên quá khứ, hoàn toàn biến thành một người khác không?" Thánh Ly trầm thấp lên tiếng, mắt nhìn thẳng.
Nữ nhân chậm rãi cong ngón tay bạch ngọc lên, đầu ngón tay hơi vểnh, vô cùng diêm dúa lẳng lơ, "Cái này à, Bổn cung không biết! Chỉ là Bổn cung muốn biết, là ai đã thay đổi? Long Noãn Noãn?"
Nữ nhân lúc nhắc đến chữ Long Noãn Noãn, cặp mắt màu nâu nhạt đột nhiên trở nên khát máu mà lại giễu cợt.
"Không phải, Thánh Ly chỉ cảm thấy tò mò!" Mộ Dung Thánh Ly nghe tới Long Noãn Noãn, lòng hơi trùng xuống, hắn ngước mắt, đột nhiên nhìn chằm chằm nữ nhân, "Thái hậu còn nhớ con Tuyết Hồ mười năm trước không? Thánh Ly rất thích nó, nhưng Thái hậu lại không thích, cho người đem Tuyết Hồ lột da nấu canh cho Thái hậu, Thái hậu có còn nhớ rõ Thánh Ly năm đó đã làm gì không?"
Dung Yên Nhi xoa nhẹ cánh tay, phía trên kia còn có hai hàng dấu răng thật sắc, mặc dù đã kết vảy, nhưng thời thời khắc khắc nhắc nhở bà ta.
Bà ta thích hai người đàn ông này nhất, bà ta nhất định phải chiếm được, nhất định phải đùa bỡn.
"Bây giờ Thánh Ly đã trưởng thành rồi, nhưng tính tình không hề thay đổi, Long Noãn Noãn là người Thánh Ly yêu thích, ngàn con Tuyết Hồ năm đó đều không bằng một đầu ngón tay út của Noãn Noãn!" Mộ Dung Thánh Ly dừng lại, sâu kín mà cười, đột nhiên lấn người, "Thánh Ly cáo từ!"
Dung Yên Nhi nhìn bóng dáng nam tử mạnh mẽ rắn rỏi, có si mê cũng có ghen ghét, bà ta hung hăng siết chặt đôi tay, gương mặt yêu dị vặn vẹo biến hình.
"A Sửu!" giọng nói lạnh lẽo vang lên, sau màn che có một người nhanh chóng quỳ xuống.
"Đây chính là hậu quả do ngươi làm việc bất cẩn tạo thành, Bổn cung sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng!" Dung Yên Nhi nói cộc lốc, chợt cười lạnh, "Ly, ngươi cho rằng như vậy là có thể cứu được nữ nhân kia? Cũng được, để cho Bổn cung nhìn một chút bản lĩnh mấy năm nay của ngươi đi!"
Bóng người sau màn che đi xa khỏi nụ cười nham hiểm của nữ nhân.
※
Lãnh cung.
Dạ Đàm lo lắng xoa xoa đôi bàn tay, đi theo sau lưng Long Noãn Noãn, thận trọng vừa đi vừa nhìn quanh.
Noãn Noãn chăm chú nhìn cảnh vật chung quanh, không buông tha bất kỳ dấu vết gì.
Một tiếng cọt kẹt, đẩy cửa phòng ra, Noãn Noãn nhìn trong phòng tất cả đều rách loạn, dòng suy nghĩ trở lại buổi tối hôm nàng xuyên không tới.
Nàng nhớ khi tỉnh lại đã bị dục hỏa đốt người, vậy thuốc đâu rồi. Nếu như có người bỏ thuốc nàng, nhất định là hạ ở trong thức ăn hoặc là trong nước trà, lãnh cung từ sau ngày đó vẫn không có ai tới qua, dụng cụ hạ độc chắc vẫn còn!
Noãn Noãn vừa đi, bên chân đột nhiên đá phải một vật, ngồi xổm xuống, trên mặt đất tràn đầy rơm rạ, một chiếc ly ngọc lẳng lặng nằm đó, hoàn toàn không thích hợp với lãnh cung tan hoang.
Cúi đầu, đang muốn ngửi, bên tai xuyên qua một tràng tiếng gió xé, Noãn Noãn theo trực giác xoay người tránh thoát, một bóng dáng màu đen vụt qua.
"Có thích khách, có thích khách!" Dạ Đàm ở ngoài phòng sợ đến thét chói tai.
Kiếm phong của bóng đen kia chuyển hướng về phía Dạ Đàm đang hét, mà Noãn Noãn nhân cơ hội lập tức kéo mắt cá chân của bóng đen kia lại.
Bóng đen kia đột nhiên quay đầu lại, Noãn Noãn lúc này mới thấy rõ thì ra là một người áo đen che mặt, chỉ là cặp mắt kia....
Không đợi Noãn Noãn cẩn thận suy nghĩ, ánh kiếm chĩa vào mặt lần nữa.
Một cỗ khí tức kỳ quái trong thân thể này lại tỏa ra, Noãn Noãn tiến lên nghênh kiếm, thân thể dường như không hề bị khống chế.
Bóng đen bổ nhào té lăn trên đất, vết máu phun ra trên khăn che mặt.
Bóng đen chuyển mắt, trong cặp mắt kia tất cả đều là ngạc nhiên.
Noãn Noãn cười lạnh, đang muốn bước nhanh đến phía trước, lại thấy bóng đen kia đột nhiên nhảy lên, bay qua tường viện không thấy đâu nữa.
"Nương nương, người không sao chứ?" Dạ Đàm kinh hoảng từ bên ngoài chạy vào.
"Không sao!" Noãn Noãn vỗ vỗ tay, nhặt ly ngọc lên dùng khăn gấm bọc lại, nhanh chân ra khỏi lãnh cung.
Xem ra ly ngọc nhất định có bí mật, lần này nàng tới đây là chính xác rồi!
Ra khỏi phòng, đang định bước ra cửa lãnh cung, Noãn Noãn đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người.
Trên ngói xanh, một bóng người lẳng lặng đứng đó, áo trắng bồng bềnh, tóc đen tung bay, mặt nạ màu vàng dưới ánh mặt trời phát ra kim quang chói mắt.
Đó chẳng phải nam nhân có đôi mắt thần bí đã gặp ở Linh Thứu cung hay sao?